Lăng Hàn gật gù:
- Hai loại khác hiệu quả giữ nhan sắc khoảng ba năm, loại này được năm năm và có thể làm làn da trở nên trơn mịn.
Lăng Hàn dứt khoát ném hàng phế phẩm, đế vương đan đạo sao có thể bán hàng không tốt?
- Cái này chắc có thể bán ra giá cao. Đi tìm Mạc Quốc Hào, đưa đan phương ra luôn, hắn lấy phần trăm là được, cũng đỡ tốn sức. Nếu không thì ta muốn luyện đan dược càng lúc càng nhiều chịu sao nổi? Kiếm lời ít cũng không sao, mục đích ta luyện đan không phải vì tiền mà để tăng cao thực lực, còn vì chuẩn bị cho nhóm Loạn Tinh ra đời.
Lăng Hàn đi Từ Tâm dược đường một chuyến.
Tình cờ là Lăng Hàn mới đến cửa thì thấy Chung Dương Tất từ bên trong đi ra.
Đối phương cũng phát hiện hắn, mắt long lên sòng sọc như muốn ăn thịt Lăng Hàn.
Chung Dương Tất rít qua kẽ răng:
- Lăng –Hàn!
Lăng Hàn vờ như không nghe thấy, hắn vào dược đường, lên lầu hai. Mạc Quốc Hào đã dặn dò nhân viên, Lăng Hàn có thể tự do ra vào.
Bị lơ đẹp.
Chung Dương Tất siết chặt hai nắm tay, tràn đầy tức giận. Gã không nghĩ ra tại sao sư tôn khách sáo với phó đội trưởng Huyền Thanh kỳ như vậy, chẳng phải đánh giỏi một chút thôi sao? Dù đánh giỏi đến đâu có thể sánh bằng Thác Bạt Thiên Hoang không?
Chung Dương Tất thầm nghĩ:
- Ta tuyệt đối không nhịn đâu!
Lăng Hàn không quan tâm Chung Dương Tất, hắn lên tầng hai, vào thư phòng Mạc Quốc Hào, vừa lúc đối phương tính sổ sách xong đang uống trà.
Mạc Quốc Hào cười hỏi:
- Lăng tiểu hữu, hôm nay sao có rảnh đến đây chơi?
Mạc Quốc Hào biết Lăng Hàn là người cuồng luyện đan, nếu không thì hắn không thể nào một tuần luyện ra chín trăm viên Tham Mạch đan, như kẻ điên.
Nói thật thì đến bây giờ Mạc Quốc Hào không nghĩ ra Lăng Hàn làm sao luyện được nhiều Tham Mạch đan như vậy. Vì dù với xác suất thành đan trăm phần trăm, luyện một ngày hai mươi bốn tiếng cũng không đủ thời gian.
Lăng Hàn lấy một bình đan dược ra đặt lên bàn:
- Đây là Trú Nhan đan.
- Phụt!
Mạc Quốc Hào mới uống một ngụm trà lại phun ra, gã ho sặc sụa.
Thật hay giả?
- Tiểu hữu... ngươi... ngươi thật là sắp nghịch thiên!
Mạc Quốc Hào vội chộp lấy bình đan, mở nắp đổ ra một viên quan sát cẩn thận.
Đối với thiên phú đan đạo của Lăng Hàn thì Mạc Quốc Hào trừ cảm khái ra đã không nói nên lời.
Một lúc sau vẻ mặt Mạc Quốc Hào kinh sợ nói:
- Đây đúng là Trú Nhan đan, hoàn toàn phù hợp miêu tả trên đan phương. Mùi này, màu này, và...
Mạc Quốc Hào khựi một miếng nếm thử, gật đầu nói:
- Còn có vị này, sau khi uống vào có sức sống... a?
Mạc Quốc Hào càng giật mình hơn nữa:
- Còn có chút hiệu quả tẩy trắng!
Đây đâu chỉ là Trú Nhan đan, đúng hơn là Trú Nhan đan làm trắng.
Vẻ mặt Mạc Quốc Hào hưng phấn nói:
- Tiểu hữu! Tham Mạch đan, Bí Lực Hoàn cải tiến lợi quốc lợi dân, đủ để ngươi để tiếng muông đời! Trú Nhan đan này bổ sung đầy đủ mới thật sự mang đến núi vàng núi bạc cho ngươi!
Lăng Hàn cười hỏi:
- À, Trú Nhan đan có tác dụng lớn vậy sao?
Mạc Quốc Hào tặc lưỡi nói:
- Vấn đề không phải tăng cao thực lực hay không, vấn đề là nữ nhân vì thứ này chấp nhận trả giá bao nhiêu. Tuy thế giới này nam nhân lo kiếm tiền, nhưng nữ nhân mới là người tiêu tiền nhiều. Giữ mãi thanh xuân là ước ao của mỗi nữ nhân.
Mạc Quốc Hào hỏi ngược lại Lăng Hàn:
- Ngươi chấp nhận trả bao nhiêu tiền cho giấc mơ?
Lăng Hàn nói thật:
- Đổ hết gia sản?
Nhìn xem Lăng Hàn không chớp mắt một cái dùng hết hơn một ngàn vạn chỉ vì để tu vi tăng nhanh chút.
Mạc Quốc Hào cười nói:
- Đúng rồi, nên dù bán một viên Trú Nhan đan mười vạn thì bảo đảm là cung không đủ cầu, số lượng nhiều đến đâu cũng không sợ không bán được.
Lăng Hàn gật đầu nói:
- Ta định đưa đan phương này cho ngươi, sau này mỗi bán ra một viên Trú Nhan đan ta lấy mười phần trăm.
Ui!
Mạc Quốc Hào giật mình nhìn Lăng Hàn, gã mới phân tích Trú Nhan đan bán chạy cỡ nào cho hắn biết, sau đó hắn nói đồng ý bỏ của quý đưa đan phương cho gã, chỉ lấy mười phần trăm.
Người tốt?
Không, đã tốt đến như đồ ngốc.
Tâm tính như Mạc Quốc Hào cũng không kiềm được, tim đập nhanh hỏi:
- Tiểu hữu thật sự đồng ý tặng đan phương cho ta?
Lăng Hàn buồn cười, loại đan dược cấp thấp này chỉ có thể kiếm chút tiện của người tầng dưới chót, thỏa mãn một chút nhu cầu tu luyện hiện tại của hắn. Nếu Lăng Hàn đến Hoán Huyết cảnh hay cảnh giới cao cao thì tiền có thể mua được tài liệu hắn cần không?
Không thể nào!
Đến độ cao nhất định thì trao đổi vật với vật, báu vật với báu vật.
Lăng Hàn nói:
- Không chỉ là Trú Nhan đan, còn có Bí Lực Hoàn, Tham Mạch đan mẫu cải tiến, điều kiện đều như nhau.
Mạc Quốc Hào đã giật mình đến da đầu tê dại. Không không không, gã sửa lại đánh giá với Lăng Hàn, đây không phải người tốt, không là đồ ngu mà là... Thánh nhân! Đúng vậy, là thánh nhân trăm phần trăm.
Mạc Quốc Hào tỉnh hồi, nghiêm nghị nói:
- Không, mười phần trăm quá ít, nói sao cũng phải năm mươi phần trăm!
Mạc Quốc Hào chỉ cần có một đan phương là tin tưởng sẽ giàu sụ, được ba đan phương thì cái ghế thủ phủ Huyền Bắc quốc đang vẫy gọi gã.
Lăng Hàn cười nói:
- Ngươi bỏ tiền, bỏ sức, bỏ người, ta chỉ đưa một đan phương, nên mười phần trăm đã đủ.
Mạc Quốc Hào kiên trì nói:
- Không, không, không, bốn mươi phần trăm đi!
Nếu người ngoài nhìn đến sẽ bình luận là hai tên ngốc.
Quá đúng, có người tặng không ích lợi, không ngốc thì là gì?
Cuối cùng năn nỉ mãi Mạc Quốc Hào thuyết phục Lăng Hàn nhận chia ba mươi phần trăm lợi, Mạc Quốc Hào thở phào.
Không phải Mạc Quốc Hào không muốn kiếm tiền mà vì không gian phát triển của Lăng Hàn rất lớn, sau này sẽ trở thành cự phách đan đạo. Nếu đồn ra ngoài Mạc Quốc Hào chiếm lợi của Lăng Hàn, mỗi người phun nước miếng đủ dìm chết gã.
Làm thương nhân đương nhiên vì lợi nhưng không thể đen lòng.
Lăng Hàn đưa ba đan phương cho Mạc Quốc Hào, kêu gã lập tức tuyên truyền Trú Nhan đan nhưng ngày bán đặt ở tháng sau.
Mạc Quốc Hào khó hiểu, nhưng Lăng Hàn ở trong lòng gã đã như thiên thần, vì vậy gã đồng ý ngay.
Mạc Quốc Hào hoàn toàn phục Lăng Hàn, đừng thấy gã là đan sư trung cấp hơn một bậc, nhưng bất giác gã đặt mình ở vị trí thấp.