Mục lục
Thần Đạo Đan Tôn - Lăng Hàn (Truyện full tác giả: Cô Đơn Địa Phi)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một ngày này, có thể xưng là ngày Thánh vẫn.

Rất nhiều Thánh Nhân bị Lăng Hàn xử lý không lưu tình, thế hệ hoàng kim lại bị giết một lượt, không nhiều người có thể thoát ra tìm đường sống.

– Lăng Hàn, ngươi sẽ gặp thiên khiển!

Tuyên Hỏa Thánh Nhân kêu lên.

– Hừ, các ngươi xứng đại biểu Thiên Đạo?

Lăng Hàn giết ra khỏi lòng đất, tín ngưỡng lực không ngừng bộc phát, trên người hắn lại có tín ngưỡng lực hóa thành áo giáp, cho dù là Thánh Nhân bát tinh cũng không cách nào công phá.

Một kích của hắn đánh ra mười chín đạo quy tắc bát tinh, cho dù là Thánh Nhân cửu tinh thì như thế nào, có thể sánh ngang hắn hay không

Vào lúc này, Lăng Hàn đã vô địch trong Thánh Nhân.

Chuẩn Đế không ra, ai dám tranh phong?

Thẳng đến khi giết ra khỏi thông đạo, tín ngưỡng lực mới chia cách với Lăng Hàn.

Hắn k hông thể mượn lực.

Lăng Hàn không chút biến sắc, trên người hắn vẫn còn tỏa ra kim quang dọa người.

Các Thánh Nhân bị hắn giết sợ hãi không nhẹ, còn có ai dám tiến lên phía trước?

– Đi.

Lăng Hàn thấp giọng nói.

Đại Hắc Cẩu hiểu ý, Lăng Hàn đã miệng cọp gan thỏ, hiện tại là lúc hư trương thanh thế.

– Đám tiểu tử, không có kẻ nào biết đánh nhau, Cẩu gia không chơi với các ngươi.

Hắn xé mở không gian, mọi người chuẩn bị rút lui.

Hô!

Thấy bọn họ muốn rời đi, các Thánh Nhân đều thở ra một hơi.

May mắn, mình còn sống.

Nhưng chỉ trong nháy mắt bọn họ tỉnh ngộ.

Khốn kiếp, với tính cách của Lăng Hàn, trong tình huống chiếm ưu thế tuyệt đối, hắn sẽ chạy sao?

Cho nên, chỉ có một khả năng.

Đó chính là Lăng Hàn đã nỏ mạnh hết đà, chiến lực không có khả năng tăng phúc như trước.

Nhưng đã xé mở hư không, đám người Lăng Hàn đi vào trong, bọn họ muốn tiến lên ngăn cản.

Khốn kiếp!

Đây chính là thành Tổ Vương, lại bị Lăng Hàn giết đến mức người ngã ngựa đổ, chiến dịch này chết hơn ba mươi Thánh Nhân, hơn nữa phần lớn là thế hệ hoàng kim.

Đây là khái niệm gì?

Thế hệ hoàng kim là tộc nhân thiên phú trâu bò nhất Đế tộc hiện tại, đừng nhìn hiện tại chỉ là nhất tinh, nhưng chỉ cần cho bọn họ thời gian, tương lai cơ bản có thể đạt tới cấp đọ bát tinh cửu tinh.

Nhưng còn bây giờ thì sao?

Bị Lăng Hàn kém chút giết sạnh sành sanh, gần như không còn mấy người.

Lần này thật sự kết tử thù!

Nhưng mà, bọn họ lại chỉ có thể trơ mắt nhìn Lăng Hàn rời đi, cho nên bọn họ đã tức điên lên.

– Tiểu bằng hữu, tạm xin dừng bước.

Một giọng nói vang lên.

A?

Lăng Hàn sững sờ, hắn vừa muốn rời đi cũng dừng lại.

Cát Thiên Thu!

– Cát tiền bối?

Lăng Hàn nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy hư không xé mở, có một lão giả đi ra.

Không là Cát Thiên Thu thì là ai?

– Ha ha, chính là lão đầu tử.

Cát Thiên Thu mặc áo gai thô, nhìn hắn cực kỳ đơn giản.

– Lăng Hàn!

Đại Hắc Cẩu thúc giục, đừng nói Thánh Nhân cửu tinh lúc nào cũng có thể xuất hiện, chỉ đám Thánh Nhân hiện tại cũng đủ giết bọn họ rồi.

Lăng Hàn cười cười:

– Không sao.

Dựa vào, Cát Thiên Thu là ai? Là người tranh phong với Đại Đế, dù cuối cùng không thể thành Đế nhưng hắn vẫn mạnh tới mức kinh người, ít nhất Thánh Nhân cửu tinh không có chạy thoát khỏi tay của hắn.

Cho nên, lão gia tử gọi hắn lại sẽ nhìn hắn bị vây công hay sao?

Nghe Lăng Hàn nói như vậy, đám người Hầu ca đều ngừng lại.

Bọn họ tin tưởng Lăng Hàn.

Lăng Hàn nhìn về phía Cát Thiên Thu, chủ động nói:

– Cát tiền bối tới đây vì Huyền Thái Vũ Huyền Đại Đế hay sao?

Hắn không biết phong hào của Huyền Thái Vũ, hắn chỉ có thể lấy họ xưng hô.

Cát Thiên Thu tươi cười:

– Ngươi quả nhiên đạt được Huyền Thái Vũ di thừa!

– Kỳ thật cũng không có cái gì.

Lăng Hàn nói đàng hoàng, chỉ có một khối đá, mặc dù cường hóa nội thế giới và gia tăng cộng kinh với Tứ Cực trụ ra, những thứ khác đều là tư liệu lịch sử.

Nhưng cái sau không thể gia tăng thực lực của hắn.

Cát Thiên Thu thở dài:

– Lão đầu tử biết rõ, nếu ngươi có thể được ì bảo vật gì, đó mới là chuyện không bình thường.

A, có lẽ lão gia tử biết chuyện xảy ra khi đó.

– Tiền bối, không biết Huyền Đại Đế thuộc thời kỳ nào?

Lăng Hàn tò mò hỏi, nguyên nhân việc này cùng một nhịp thở với hắn.

– Lăng Hàn lớn mật!

Lúc này, đột nhiên Tuyên Hỏa Thánh Nhân mở miệng.

Hắn dám xem thường Đế tộc hay sao

Ngươi trực tiếp chạy thì ta không có biện pháp, nhưng mà, hiện tại lại kéo việc nhà ra đây, chẳng phải đang tát vào mặt Đế tộc hay sao?

Tốt, nếu ngươi không đi thì đừng đi.

– Nạp mạng đi!

Tuyên Hỏa Thánh Nhân xuất thủ bắt lấy Lăng Hàn.

Nếu ra khỏi Đại Đế bí cảnh, Lăng Hàn vẫn là Lăng Hàn, chỉ có chiến lực tứ tinh mà thôi, cho dù vận dụng trận pháp Thánh cấp cũng không có khả năng ngang hàng với Thánh Nhân bát tinh như hắn.

Cát Thiên Thu?

Ha ha, Thánh Nhân không biết tên, không cần để ở trong lòng?

Cát Thiên Thu thở dài:

– Vì cái gì luôn có người không thức thời, luôn ép lão đầu ta ra tay?

Hắn xuất ra một chưởng, bành, Tuyên Hỏa Thánh Nhân bị đẩy lui.

Má ơi!

Lập tức, tất cả mọi người cảm thấy da đầu tê dại, đường đường Thánh Nhân bát tinh lại không phải đối thủ của lão giả thần bí?

Thánh Nhân cửu tinh!

Ai có thể nghĩ tới, một lão đầu tùy tiện xuất hiện lại là Thánh Nhân cửu tinh chứ?

Tuyên Hỏa Thánh Nhân cũng nhe răng, hắn không địch lại một kích này, nhưng cũng không có bị thương gì, nhưng hắn thật không may, lại đụng phải Thánh Nhân cửu tinh.

Phải biết, loại tồn tại này, chu dù là Đế tộc cũng không phải mỗi nhà đều có, gộp lại chỉ có số lượng hai bàn tay mà thôi.

Thánh Địa cũng đừng nghĩ, trừ phi là loại người như Cửu Dương Thánh Nhân, khi đó có thể tranh phong cùng Đại Đế, nếu không không có Đế kinh trợ giúp, có ai tu hành tới cửu tinh chứ?

Cho nên, phát hiện Cát Thiên Thu lại là Thánh Nhân cửu tinh, việc này mới làm Tuyên Hỏa Thánh Nhân giật mình.

Nhưng hắn không phát tác, ngược lại là khóe miệng còn nở nụ cười lạnh.

Nguyên nhân, tất cả Thánh Nhân cửu tinh của Đại Đế tộc đều chạy tới.

Dù là Thánh Nhân cửu tinh không đến, bốn năm Thánh Nhân bát tinh liên thủ cũng đủ để đối kháng một vị Thánh Nhân cửu tinh.

Hưu hưu hưu, không gian không ngừng bị xé mở, có từng lão Thánh Nhân tóc bạc trắng xuất hiện.

Những kẻ này thật sự là lão Thánh Nhân, người sống ít nhất cũng đã hơn bảy mươi vạn năm tuổi, gần tới điểm cuối của sinh mệnh.

Nhưng dù còn sống được một vạn năm, đó cũng là thời gian khá dài.

– Đạo hữu, ngươi có thể đi.

Một tên Thánh Nhân cửu tinh nói.

Hắn là lão Thánh Nhân của Bách Lý gia, phong hào Tam Thủy.

Cát Thiên Thu cười một tiếng:

– Lão đầu tử ta muốn đi thì đi, muốn ở lại cứ ở lại, còn cần ai phê chuẩn hay sao?

Bá khí!

Tất cả mọi người thở dài, Thánh Nhân cửu tinh đúng là trâu bò, đối mặt nhiều Thánh Nhân cao giai như vậy cũng không chút biến sắc.

Lăng Hàn thì hiểu rõ, vị này có thể tranh phong với Đại Đế , hắn có thể không bá khí hay sao?

Có thể nói, Cát Thiên Thu không thể thành Đế, có lẽ không phải thiên phú không bằng, mà là vì vận khí.

Tam Thủy Thánh Nhân cau mày, thời gian lùi lại hai ba trăm năm, khi đó Đa Gia Phật, Âm Hà chi chủ chưa từng xuất hiện, Thánh Nhân cửu tinh chính là tồn tại mạnh nhất thiên hạ.

Hiện tại, hắn bị khiêu khích.

– Tự tìm cái chết!

Hắn xuất thủ bắt lấy Cát Thiên Thu, hắn xuất một chưởng bao phủ đám người Lăng Hàn, Đại Hắc Cẩu vào trong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK