Mục lục
Thần Đạo Đan Tôn - Lăng Hàn (Truyện full tác giả: Cô Đơn Địa Phi)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chẳng mấy chốc, người người đều có một siêu Đế binh. Đối với Lăng Hàn mà nói, đây là chuyện hao phí chút thời gian mà thôi. Không giống với Đại Hắc Cẩu, Tiểu Thanh Long, bọn họ chỉ yêu cầu tính thực dụng của Đế binh, Đại Hắc Cẩu nói tính thực dụng lại không được ai công nhận, Nữ Hoàng các nàng có yêu cầu một chút. Đầu tiên, nhất định phải đẹp! Đây là vị trí đầu tiên Lăng Hàn dứt khoát chế tạo một bộ áo giáp cho các nàng, bởi vì hắn quá quen thuộc các nàng, tạo ra chiến giáp tự nhiên cũng phải vừa người, cũng phác họa đường cong của các nàng. Đẹp! Các nàng vô cùng vui vẻ, mỗi người đều hôn Lăng Hàn một cái. – Này này, có nên chờ chúng ta rời đi trước hay không? Đại Hắc Cẩu cười nói. – Một ngày có đủ hay không? Tiểu Thanh Long cũng cười nói, hắn và Đại Hắc Cẩu đều là hai gia hỏa đê tiện. Đại Hắc Cẩu mở to mắt nhìn tiểu Thanh Long:

– Ngươi xem thường Tiểu Hàn tử sao? Cần gì một ngày, nhiều lắm là ba phút! – Ha ha ha! Tiểu Thanh Long lập tức cười to. Bành! Bành! Nữ Hoàng cùng Hổ Nữu xuất thủ, một người một cước đá Đại Hắc Cẩu cùng Tiểu Thanh Long biến mất không thấy hình bóng. Lăng Hàn mỉm cười: – Đi, chúng ta đi ra ngoài xem. Đại Đế đi ra ngoài, đi ngang qua tinh không chỉ là một ý niệm, bởi vậy, mọi người chỉ cất bước là đáp xuống một tinh cầu. Lúc này, Đại Hắc Cẩu và Tiểu Thanh Long cũng đã trở về. Mọi người quan sát tinh cầu, thần sắc đều rất kinh ngạc. Đây tuyệt đối là tinh cầu mới sinh, thời gian tồn tại chỉ từ tám trăm vạn năm, mọi người có thể khẳng định việc này, nhưng mà, trên tinh cầu lại tràn ngập sinh linh. Theo lý mà nói, tám trăm vạn năm diễn hóa không đủ tạo ra sinh mệnh nguyên thủy nhất, nhưng tại nơi này đã có võ giả, hơn nữa người mạnh nhất còn là Thánh Nhân. Cho nên, đây không phải việc làm người ta ngạc nhiên hay sao? Việc này có quan hệ gì tới vũ trụ sụp đổ? Không, tuyệt không có khả năng. – Là ba vị kia! Mọi người đều đưa ra kết luận thống nhất. Ba vị Đại Đế vô địch đã rời khỏi vực sâu nguyên thủy được một tỷ năm, đặt trong thế giới này là một ngàn vạn năm, cho nên, sau khi bọn họ ra ngoài sáng tạo ra nơi này cũng là bình thường.


Chỉ có Đại Đế nắm giữ bốn yếu tố mới có thể hư không tạo vật, mới có thể giao phó sinh mệnh, mới có thể rút ngắn thời gian thiên địa diễn hóa. – Từ từ đi, từ từ xem đã. Lăng Hàn nói, hắn đi tới. Bọn họ tiến vào một tòa thành thị, nhân khẩu đông đảo, võ giả ỷ thế làm bậy. – Đây là nữ nhân của ngươi? Bọn họ đang đi trên đường, lúc đi ngang qua một tên tráng hán, con mắt hắn nhìn chằm chằm vào Nữ Hoàng và nói với Lăng Hàn. Lăng Hàn nháy mắt với Nữ Hoàng, bảo nàng an tâm chớ vội, sau đó cười cười: – Không sai. – Nhường cho ta! Tráng hán này nói, vẻ mặt đầy hùng hồn, giống như hắn đang nói chuyện đương nhiên. Lăng Hàn lắc đầu: – Tại sao ta phải nhường cho ngươi? – Không nhường, ta sẽ đánh chết ngươi! Tráng hán này nói, quả thật, hắn trực tiếp xuất thủ tấn công Lăng Hàn. Hắn chỉ là Chú Đỉnh. Lúc nào sau Chú Đỉnh cảnh cũng phách lối như vậy rồi? Mặc dù đám người Lăng Hàn đã phán phác quy chân, khí tức không hiện, cho dù là Thánh Nhân cũng không có khả năng nhìn ra bất phàm của bọn họ, nhưng vấn đề là, Chú Đỉnh trên tinh cầu có Thánh Nhân cũng chỉ là tiểu nhân vật mà thôi. Tiểu nhân vật cũng dám hành hung bên đường, cướp thê thất của người khác? Đó là cái thế đạo gì? Lăng Hàn điểm một ngón tay, ba, tên tráng hán hóa thành mưa máu.


Một kích dứt khoát như thế cũng chấn nhiếp không ít người kích động, không dám có một tia vọng động. Bọn họ hung tàn, xem kỷ luật như không, nhưng còn không ngu tới mức biết chết vẫn còn xông lên. Nhưng mà, sau khi đám người Lăng Hàn đi một đoạn lại có kẻ đui mù, muốn trắng trợn cướp đoạt Nữ Hoàng các nàng, thậm chí, ngay cả Đại Hắc Cẩu cũng bị người ta coi trọng, muốn bắt đi làm thú sủng. Chuyện này làm Đại Hắc Cẩu tức giận, trực tiếp sử dụng siêu Đế binh phát ra hào quang làm người này bốc hơi khỏi nhân gian. Dọc theo con đường này, Lăng Hàn thấy ngang nhiên ăn cướp, giết người, cưỡng bức phụ nữ, thậm chí còn thi bạo trước mặt mọi người. Không có trật tự, chỉ có hỗn loạn, chỉ có cường giả muốn làm gì thì làm. Đây là một thế giới như thế nào? Ông, một khí thế cường đại xuất hiện, sau đó nhìn thấy một lão giả xuất hiện, bành bành bành, khí thế quét qua, rất nhiều người chưa kịp bỏ chạy đã bị đè ép sụp đổ, nghiền chết ngay tại trận. Đây là một tên Thánh Nhân. Tên Thánh Nhân này nhìn chằm chằm vào Đại Hắc Cẩu, nói cho đúng là nhìn vào đồ lót của nó. Hắn bị siêu Thánh khí phát ra chấn động hấp dẫn tới, mới có thể xuất động, với nhãn lực của hắn cũng nhìn ra đồ lót bất phàm. Thánh khí! Hắn nói thầm, khóe miệng chảy nước miếng. Nhưng nội tâm của hắn xoắn xuýt, là tên vương bát đản nào phung phí của trời như thế, lại chế tạo thành đồ lót.


Về sau hắn gặp gỡ cường địch, hắn lấy ra đánh nhau, vì giải quyết dứt khoát, đột nhiên cầm Thánh khí là đồ lót sắt ra ngoài, có thể bị người ta cười chết hay không? Nhưng nếu đã gặp Thánh khí, làm gì có đạo lý bỏ qua? – Giao ra Thánh khí, có thể tha cho ngươi một mạng. Tên Thánh Nhân từ tốn nói, giống như ban cho ân huệ to lớn. Đại Hắc Cẩu giận tím mặt: – Già mà không xấu hổ, ngươi lại muốn lột đồ lót của Cẩu gia? Ngươi là già mà không kính, già mà không đứng đắn, già mà không chết, người già mà bại hoại... Nó là tiện đế, sau khi mắng một hơi, ngay cả lão Thánh Nhân cũng ngây người. Trời, thì ra còn có thể mắng chửi người như vậy. Thì ra mắng chửi người cũng có uy lực khủng bố như thế, từ đó làm hắn suýt thổ huyết. Mắng chiến bình thường sẽ không có uy lực như thế, nhưng bản thân Đại Hắc Cẩu thì khác, nó hiện tại là Đại Đế, mặc dù chỉ là cấp thứ tư, nhưng một lời của Đại Đế lại làm thiên địa nghe theo, đây là pháp tắc nhân quả! Cho nên, tên Thánh Nhân kia tự nhiên khó chịu, đây là thiên địa tạo ra áp lực. – Đủ rồi! Tên Thánh Nhân kia quát lớn, chỉ cảm thấy thiên địa xoay chuyển, hắn thực sợ bị Đại Hắc Cẩu mắng ngất đi, khi đó hắn sẽ lưu danh thiên cổ. – Ngươi nói ngươi là ai? Cẩu gia không muốn mặt mũi? Đại Hắc Cẩu xùy nhiên nói. Thánh Nhân tức giận toàn thân phát run, sau đó lại xuất thủ tấn công Đại Hắc Cẩu. Lúc này đừng nói hắn không biết Đại Hắc Cẩu là Đế, dù biết rõ, có lẽ hắn cũng nổi giận xông thẳng lên phía trước.


Đại Hắc Cẩu cười hì hì, nó đưa mông nhắm vào tên Thánh Nhân, ông, siêu Đế binh phát uy, bắn ra một tia sáng. Oanh, cột sáng dâng lên, tên Thánh Nhân kia hóa thành cặn bã, ngay cả tro cũng không còn. Đại Hắc Cẩu rõ ràng có vô số thủ đoạn có thể giết chết Thánh Nhân, nó lại dùng phương thức đê tiện nhất. – Thiên hạ đệ nhất tiện! – Tiện Đế! Tiểu Thanh Long và Tiểu Hồng Điểu đều cảm khái, cho dù thành Đế cũng không đổi tính đê tiện, quả nhiên, giang sơn dễ đổi, tiện tính khó dời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK