- Ngươi họ Lăng, lẽ nào là đời sau của vị này?
Lăng Hàn nói:
- Không kém bao nhiêu đâu.
Hắn tự nhiên không thể giải thích cặn kẽ cho đối phương, hắn căn bản không phải đời sau của Lăng Hàn vạn năm trước, mà chính là người này!
- Người sáng lập Hàn Phong Hội tổng cộng có ba vị, phân biệt là Trần Thụy Tĩnh Trần đại nhân, Vân Vĩnh Vọng Vân đại nhân, Khang Tu Nguyên Khang đại nhân!
Đại Trưởng lão vô cùng thành kính, trong đôi mắt lóe lên dị thải, hai tay không khỏi hợp thành chữ thập, thật giống như triều bái ba người này.
Quả nhiên!
Chiếu nói như vậy, một Hàn Phong Hội khác chính là Giang Dược Phong sáng tạo. Nhưng hai Hàn Phong Hội như nước với lửa, lẽ nào là Giang Dược Phong và ba người Trần Thụy Tĩnh sản sinh xung đột?
Lăng Hàn suy nghĩ một chút, mới nói:
- Ba người này... đã tiến vào Thần giới?
- Đương nhiên!
Đại Trưởng lão ngạo nhiên nói.
- Ba vị đại nhân tự nhiên đã sớm trở thành Thần linh, còn thông qua đại thủ đoạn liên thông Hạ giới, sáng lập Hàn Phong Hội, thu thập di vật của Lăng đại sư.
Lăng Hàn chau mày, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Giang Dược Phong là nhất định thành Thần, bằng không hắn không thể sống đến bốn năm ngàn năm, mà Giang Dược Phong sẽ trở mặt với ba sư huynh đệ khác, theo Lăng Hàn suy đoán là bởi vì quan hệ tới thanh toán.
Có thể Giang Dược Phong nương nhờ vào Thần Giới Ngũ Tông, bởi vậy ba người khác phân rõ giới hạn với hắn, hai Hàn Phong Hội cũng biến thành như nước với lửa, đây là một suy đoán rất hợp lý.
Nhưng ba người Trần Thụy Tĩnh cũng thành Thần, đó là xảy ra chuyện gì?
Lấy hắn hiểu rõ ba người này, tuyệt đối không thể phản bội mới đúng, vì sao lại nương nhờ vào Thần Giới Ngũ Tông? Nhưng hiển nhiên, không khai thiên, vạn năm trước muốn thành Thần, chỉ có biến thành một phần tử của Ngũ Tông.
Bốn đồ đệ đều dựa vào sao?
Chờ chút!
Lăng Hàn lắc đầu, hắn quá hiểu bốn đồ đệ, tuyệt đối không phải người như thế, bởi vì hắn đã quên một người… Thiên Phượng Thần Nữ!
Có phải Thiên Phượng Thần Nữ cứu viện, mang bốn đồ đệ vào Thần giới hay không? Coi như bốn người Trần Thụy Tĩnh thà chết chứ không chịu khuất phục, nhưng bọn họ là đối thủ của Thiên Phượng Thần Nữ sao? Hơn nữa, bà nương này vẫn tự xưng nữ chủ nhân, sau khi Lăng Hàn "chết rồi", bọn người Trần Thụy Tĩnh dám cãi lời "sư mẫu" sao?
Đây mới là giải thích hợp lý.
- Tiểu hữu! Tiểu hữu!
Đại Trưởng lão thấy Lăng Hàn đờ ra, không khỏi kêu vài tiếng.
Lăng Hàn phục hồi tinh thần lại, cười nói:
- Đa tạ Đại Trưởng lão giải thích nghi hoặc!
- Ha ha, một việc nhỏ, không đáng nhắc đến.
Đại Trưởng lão cười nói, hắn cũng nhìn ra thành tựu của Lăng Hàn không thể đoán trước, bởi vậy dự định kết thiện duyên với Lăng Hàn, dù sao đây là sự tình chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu.
Lăng Hàn lấy ra rất nhiều dược liệu quý giá nói:
- Đả thương mấy người của quý hội, thực không tiện, một chút tâm ý, cần phải nhận lấy.
Đại Trưởng lão cũng không khách khí, tiện tay thu những dược liệu này vào trong không gian linh khí. Hắn nói:
- Tiểu hữu, nếu gặp phải nguy hiểm không thể hóa giải, không ngại tới nơi này, lão phu có thể bảo hộ ngươi chu toàn… bất luận nguy hiểm bao lớn.
Trong lòng Lăng Hàn hơi động, đối phương là ám chỉ thanh toán sao? Chỉ là người mới quen, hắn cũng không nên hỏi kỹ, liền gật đầu nói:
- Vậy thì đa tạ Đại Trưởng lão, tại hạ cáo từ.
- Không tiễn.
Đại Trưởng lão cười nói.
Hắn là Phá Hư Cảnh, Lăng Hàn miễn cưỡng có thể tính là Thiên Nhân Cảnh, tự nhiên không có tư cách để Đại Trưởng lão đích thân đưa. Dù Đại Trưởng lão thật muốn đưa, vậy khẳng định chỉ là khách khí.
Võ đạo giới có quy củ của võ đạo giới.
- Đi đi! Đi đi!
Hổ Nữu vốn thiếu kiên nhẫn, vẫn ở một bên chà đạp con thỏ, vừa nghe có thể đi, vội vã kéo con thỏ chạy theo, để con thỏ không ngừng kêu khổ.
Con thỏ không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ Hổ Nữu.
Bọn họ ra cửa lớn của Hàn Phong Hội, lập tức nhìn thấy có thật nhiều người trợn mắt nhìn bọn họ.
Hổ Nữu nhất thời tinh thần tỉnh táo, buông con thỏ ra nói:
- Muốn đánh Nữu phụng bồi!
Cái này từ trong miệng một hài tử mười tuổi nói ra vốn là sự tình rất buồn cười, nhưng ngay cả Tam Trưởng lão, Ngũ Trưởng lão đều bị nàng đánh bay, ai dám nói đây là một câu đồng ngôn vô kị?
Con thỏ vuốt cái mông, vẻ mặt ưu thương, bị một đường kéo ra, Thỏ Gia áp lực rất lớn.
Làm sao tiểu tử này vẫn hoàn chỉnh không thiếu sót?
Tất cả mọi người kỳ quái, mặc bọn họ nghĩ như thế nào cũng không cảm thấy Lăng Hàn có khả năng ngang hàng Phá Hư Cảnh, chẳng lẽ hắn nhanh chân bỏ chạy?
- Ha ha, ngụy Hàn Phong Hội chính là ngụy Hàn Phong Hội, lại bị người giết vào giết ra, thực mất mặt!
Người của Nam Phong Hội đều nở nụ cười, cơ hội tốt như vậy nếu không nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, vậy thì thật quá lãng phí.
Tuy người của Bắc Phong Hội cực kỳ khó chịu, nhưng Lăng Hàn bình an đi ra là sự thực, bọn họ lại có lời gì để nói?
Lăng Hàn cười nói:
- Ta tới trước mặt của Đại Trưởng lão, phát hiện không phải đối thủ, liền nhận thua, xin lỗi, Đại Trưởng lão yêu tài, liền để ta rời đi.
Nếu Đại Trưởng lão hòa khí như vậy, hắn tự nhiên không ngại tự hạ mình, giữ gìn mặt mũi cho Bắc Phong Hội.
Nghe hắn nói như thế, người của Bắc Phong Hội lập tức nở nụ cười, hóa ra Đại Trưởng lão yêu tài mới không ra tay với Lăng Hàn, có điều Lăng Hàn cũng tự nhận không địch lại, tự nhiên cứu mặt mũi của Bắc Phong Hội trở về.
Bất quá Lăng Hàn hoàn hoàn chỉnh chỉnh chạy ra vẫn khiến bọn hắn cảm thấy không thoải mái.
- Ba vị Trưởng lão, hắn chính là Lăng Hàn!
Mộc Phi Dao đột nhiên rằng.
- Hừm, hắn chính là Lăng Hàn?
Ba lão giả của Nam Phong Hội đồng thời nhìn về phía Lăng Hàn, lộ ra hung quang.
- Đúng vậy!
Mộc Phi Dao nghiêm nghị nói.
- Tiểu tử, lập tức sửa tên đi!
Một lão giả nói, dặn dò Lăng Hàn.
Ba lão giả này phân biệt là Nam Phong Hội Tam Trưởng lão, Tứ Trưởng lão cùng Bát Trưởng lão. Hiện tại người này là Tứ Trưởng lão.
Lăng Hàn không khỏi cười nói:
- Tại sao?
- Bởi vì ngươi không xứng!
Bát Trưởng lão tiếp lời nói.
Lăng Hàn lắc đầu:
- Các ngươi tôn kính một cổ nhân, đây là tự do của các ngươi, nhưng không thể ảnh hưởng những người khác! Ta tên gì là tự do của ta, không liên quan đến các ngươi, cũng không phải các ngươi có thể quản!
- Vậy ngươi là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt?
Bát Trưởng lão uy nghiêm đáng sợ nói.
- Lão giả thối tha, ngươi hung cái gì hung?
Hổ Nữu nhảy ra ngoài, chỉ vào hắn nói.
- Nữu muốn đánh nổ ngươi!
Bát Trưởng lão đương nhiên sẽ không lưu ý một tiểu nha đầu, chỉ làm như không nghe thấy.
---------------