Chuyện này có gì mà nói?
Mấy vị Bồ Tát cũng đưa ra phán xét cuối cùng.
Việc này càng gây ra công phẫn, Phật tộc Đông Thiên Vực đều trợn mắt nhìn Lăng Hàn, gia hỏa này đánh lén đắc thủ, làm nhục thân phận Phật tộc!
Lăng Hàn không quan tâm, các ngươi tức giận thì liên quan gì tới ta?
Kế tiếp là Thánh Nữ quyết đấu, cũng cho Lăng Hàn thời gian khôi phục và tiến hành trận đấu cuối cùng.
Lúc này Phật tử quyết đấu chấm dứt quá nhanh, chiến đấu kéo dài ba ngày biến thành hai ba quyền kết thúc, kết quả khác với những năm trước.
Thánh Nữ chiến đấu không được mọi người chú ý, bởi vậy,hai đại Thánh nữ cũng không có dùng hết toàn lực, dù sao kết quả chiến đấu không có ai quan tâm.
Bởi vậy, sau hai tiếng đồng hồ, trận chiến đấu này cũng chấm dứt.
Trận đấu kế tiếp cũng hỏi ý kiến của Lăng Hàn và Thích Thiên Vận, song phương đều đồng ý lập tức bắt đầu, cũng không cần kéo dài tới ngày mai.
Chiến đấu lập tức bắt đầu.
- Thích Thiên Vận!
- Tiêu diệt tên kia!
- Chúng ta ủng hộ ngươi!
Song phương vừa lên tràng, Phật tộc Đông Thiên Vực liền cố gắng trợ uy thay Thích Thiên Vận.
Rất đơn giản, Lăng Hàn đánh bại Phật tử của mình, hơn nữa còn dùng ám chiêu, đây là nguyên nhân bọn họ tức giận, cho nên bọn họ có thiên hướng đối thủ của Lăng Hàn.
Thích Thiên Vận móc móc lỗ tai, nói với Lăng Hàn:
- Ngươi thật sự không được hoan nghênh.
Lăng Hàn cười to:
- Không bị người ta ghen ghét là ngu ngốc, từ đó chứng minh ta đủ ưu tú.
- Ngươi da mặt rất dầy.
Thích Thiên Vận cười nói.
- Cũng vậy.
Lăng Hàn cũng nói.
Thích Thiên Vận không vội ra tay, nói:
- Ta còn ưa thích dùng tên vốn có của ta... Đinh Thụ!
Đinh Thụ?
Hoàn toàn chưa nghe nói qua.
Lăng Hàn không dám xem nhẹ đối thủ, đây là gia hỏa mạnh hơn đa số Đế tử.
- Tốt.
Lăng Hàn gật đầu, hắn không báo ra tên thật, bằng không mới thật sự thú vị.
- Ngươi cho ta cảm giác kỳ quái
Đinh Thụ hai chắp tay sau lưng, hắn bước đi thong thả.
- Ngươi phi thường trẻ tuổi nhưng ánh mắt rất tang thương, đây không phải là tao ngộ biến cố gì đó mới làm cho ngươi nhìn thấu nhân tình thế thái, mà là thực sự trải qua vô số tuế nguyệt.
- Việc này rất cổ quái!
Nội tâm Lăng Hàn rung động, trầm giọng nói:
- Ngươi trong ánh mắt ta, ta cũng nhìn thấy thứ giống như vậy
Trong khoảng thời gian ngắn, hai người không nói gì, cũng không có ra tay, bọn họ đứng nhìn đối thủ.
- Đánh đi!
- Tại sao không đánh?
- Thích Thiên Vận, có phải ngươi sợ hay không?
- Xuất ra thực lực lúc nãy của ngươi đi, quật ngã tên hèn hạ kia!
Mọi người liên tục kêu lên, thật sự không rõ tại sao hai người không đánh.
Nhưng Lăng Hàn và Đinh Thụ vẫn bất động, qua một lúc lâu mới nghe Lăng Hàn nói:
- Chúng ta luận bàn một chút.
- Tốt!
Đinh Thụ gật đầu.
- Mời.
- Mời.
Hai người làm ra thủ thế mời, sau đó hào khí biến thành khẩn trương.
Ban đầu hai người rất tùy ý nhưng bây giờ ánh mắt như đao, hàn khí lăng lệ ác liệt không cách nào hình dung.
Hô, hoàn cảnh không gió nhưng chung quanh hai người lại có khí xoáy đảo quanh.
Ba! Ba! Ba!
Những luồng khí xoáy va chạm và liên tục nổ tung, chỉ thấy phù văn và đạo tắc đang di động.
Móa!
Nhìn thấy cảnh này, đám người chung quanh run rẩy.
Hai người này... Mạnh đến mức nào?
XÍU...UU!
Lăng Hàn và Đinh Thụ đồng thời tiến lên phía trước một bước, bọn họ lao về phía đối phương.
Thật nhanh!
Mỗi người đều giật mình, bởi vì bọn họ không nắm được quỹ tích của hai người kia, lúc nhìn rõ thì thấy hai người đã đấm vào người đối phương.
Bành bành bành, chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, hai người đã đấu vài trăm chiêu.
Oanh, kình lực đáng sợ bộc phát và hóa thành đám mây hình nấm, từng phiến phù văn nổ tung.
- Trời ạ!
Tất cả mọi người ôm đầu kinh hô, thực lực hai người mạnh cỡ nào?
Hiện tại bọn họ đã biết rõ vì cái gì mấy vị Bồ Tát không có phán Lăng Hàn “đánh lén”, bởi vì thực lực Lăng Hàn quá cường đại, hoàn toàn không kém gì Thích Thiên Vận, cho nên, đánh một trận công bằng cũng có kết quả như thế.
Cần lãng phí thời gian làm gì?
- Hai người này chỉ là Chân Ngã cảnh sơ kỳ!
- Ta lần đầu biết rõ, thì ra Chân Ngã cảnh sơ kỳ có thể mạnh đến mức này.
- Ách, ta là Chân Ngã đệ tứ hình đỉnh phong, nhưng tuyệt đối không có chiến lực như vậy.
- Hai tên biến thái!
- Cho dù là Đế tử đích thân tới có thể đánh lại hai người này không?
- Nếu như không phải có hai người, ta thật sự hoài nghi là Lăng Hàn giả trang.
- Tộc ta hưng thịnh, hai người này tuyệt đối đều là cấp bậc Đế tử mạnh nhất, thậm chí cũng không cần sợ Lăng Hàn.
- Đúng vậy, Lăng Hàn mạnh cũng chỉ thể hiện dưới Chân Ngã cảnh mà thôi, nhưng sau khi tiến vào Chân Ngã cảnh, Đế thuật mới có thể chính thức phát uy, Lăng Hàn đã bị Cửu Dương Thánh Địa đuổi ra khỏi cửa, cho dù học được mấy môn Thánh thuật cũng không ra hồn.
Mọi người liên tục bàn tán với nhau, vẻ mặt như chỉ điểm giang sơn, cũng có người vui sướng vì Phật tộc hưng thịnh, về sau... Rốt cuộc bọn họ có thể ngẩng đầu trước Đế tộc.
Trên đài cao, mấy vị Bồ Tát đều khiếp sợ, bọn họ sớm biết Lăng Hàn và Đinh Thụ bất phàm, hiện tại hai người này cùng phát uy mới làm cho bọn họ hiểu ra, chính mình vẫn xem thường hai người này.
- Ngươi tu luyện đế kinh!
Lăng Hàn vừa đánh vừa dùng thần thức truyền âm.
- Lực lượng nguyên thủy của ngươi chỉ là thập trọng thiên, nhưng Đế thuật lại gia trì chiến lực chín trọng thiên!
Đinh Thụ cũng không có phủ nhận, hắn nói:
- Ngươi kiêm tu thể thuật, cho nên lực lượng nguyên thủy cao tới thập tam trọng thiên, lại thi triển Thánh thuật, đồng thời có được chiến lực thập cửu trọng thiên!
Hai người này đều có ánh mắt sáng như đuốc, cũng dễ dàng nhìn ra chi tiết của đối phương.
Sau đối thoại đơn giản, hai người đồng thời im lặng, trong đầu suy nghĩ riêng mình.
Quá không đơn giản!
Một tu luyện đế kinh, chẳng lẽ là Đế tử? Một người kiê tu thể thuật, đây là đãi ngộ thế hệ hoàng kim mới có được.
- Rốt cuộc ngươi là ai?
Đây là lời ngầm của hai người.
Hai người cũng hoài nghi đối thủ là Đế tử của Đế tộc, lợi dụng lần chọn lựa Phật tử này trà trộn vào Phật tộc, nhưng vấn đề là đối phương có mục đích gì?
Thân là Đế tử còn thiếu tài nguyên tu luyện sao? Còn thiếu Đế thuật sao?
Lăng Hàn lần đầu tiên gặp được đối thủ chính thức đánh ngang tay với mình, đương nhiên, hắn còn chưa tu tới Chân Ngã đệ nhất hình đỉnh phong, nếu không hắn sẽ có thực lực song thập trọng thiên, từ đó có thể đạt tới chiến lực thập tứ trọng thiên, hiển nhiên đối phương đã tu thành đệ nhất hình đỉnh phong.
Thế nhưng Đinh Thụ cũng có thể kiêm tu thể thuật, đến lúc đó song phương mạnh yếu sẽ nghịch chuyển.
Đương nhiên, Lăng Hàn cũng có không gian tăng lên, đó chính là đế kinh.
Từ tình hình trước mắt, thực lực hai người tương đương, khó phân cao thấp.
Tất cả mọi người đều có chiến lực cao cấp nhất, không phải nói hai người Lăng Hàn cảnh giới tuyệt đỉnh, mà là bọn họ xuất từng chiêu từng thức quá hoàn mỹ..
Sau mấy trăm chiêu, đột nhiên chiêu thức của Lăng Hàn biến đổi, hắn hóa chưởng thành đao như linh dương treo sừng, chiêu thức rất tuyệt diệu.
Mấy vị Bồ Tát cũng đưa ra phán xét cuối cùng.
Việc này càng gây ra công phẫn, Phật tộc Đông Thiên Vực đều trợn mắt nhìn Lăng Hàn, gia hỏa này đánh lén đắc thủ, làm nhục thân phận Phật tộc!
Lăng Hàn không quan tâm, các ngươi tức giận thì liên quan gì tới ta?
Kế tiếp là Thánh Nữ quyết đấu, cũng cho Lăng Hàn thời gian khôi phục và tiến hành trận đấu cuối cùng.
Lúc này Phật tử quyết đấu chấm dứt quá nhanh, chiến đấu kéo dài ba ngày biến thành hai ba quyền kết thúc, kết quả khác với những năm trước.
Thánh Nữ chiến đấu không được mọi người chú ý, bởi vậy,hai đại Thánh nữ cũng không có dùng hết toàn lực, dù sao kết quả chiến đấu không có ai quan tâm.
Bởi vậy, sau hai tiếng đồng hồ, trận chiến đấu này cũng chấm dứt.
Trận đấu kế tiếp cũng hỏi ý kiến của Lăng Hàn và Thích Thiên Vận, song phương đều đồng ý lập tức bắt đầu, cũng không cần kéo dài tới ngày mai.
Chiến đấu lập tức bắt đầu.
- Thích Thiên Vận!
- Tiêu diệt tên kia!
- Chúng ta ủng hộ ngươi!
Song phương vừa lên tràng, Phật tộc Đông Thiên Vực liền cố gắng trợ uy thay Thích Thiên Vận.
Rất đơn giản, Lăng Hàn đánh bại Phật tử của mình, hơn nữa còn dùng ám chiêu, đây là nguyên nhân bọn họ tức giận, cho nên bọn họ có thiên hướng đối thủ của Lăng Hàn.
Thích Thiên Vận móc móc lỗ tai, nói với Lăng Hàn:
- Ngươi thật sự không được hoan nghênh.
Lăng Hàn cười to:
- Không bị người ta ghen ghét là ngu ngốc, từ đó chứng minh ta đủ ưu tú.
- Ngươi da mặt rất dầy.
Thích Thiên Vận cười nói.
- Cũng vậy.
Lăng Hàn cũng nói.
Thích Thiên Vận không vội ra tay, nói:
- Ta còn ưa thích dùng tên vốn có của ta... Đinh Thụ!
Đinh Thụ?
Hoàn toàn chưa nghe nói qua.
Lăng Hàn không dám xem nhẹ đối thủ, đây là gia hỏa mạnh hơn đa số Đế tử.
- Tốt.
Lăng Hàn gật đầu, hắn không báo ra tên thật, bằng không mới thật sự thú vị.
- Ngươi cho ta cảm giác kỳ quái
Đinh Thụ hai chắp tay sau lưng, hắn bước đi thong thả.
- Ngươi phi thường trẻ tuổi nhưng ánh mắt rất tang thương, đây không phải là tao ngộ biến cố gì đó mới làm cho ngươi nhìn thấu nhân tình thế thái, mà là thực sự trải qua vô số tuế nguyệt.
- Việc này rất cổ quái!
Nội tâm Lăng Hàn rung động, trầm giọng nói:
- Ngươi trong ánh mắt ta, ta cũng nhìn thấy thứ giống như vậy
Trong khoảng thời gian ngắn, hai người không nói gì, cũng không có ra tay, bọn họ đứng nhìn đối thủ.
- Đánh đi!
- Tại sao không đánh?
- Thích Thiên Vận, có phải ngươi sợ hay không?
- Xuất ra thực lực lúc nãy của ngươi đi, quật ngã tên hèn hạ kia!
Mọi người liên tục kêu lên, thật sự không rõ tại sao hai người không đánh.
Nhưng Lăng Hàn và Đinh Thụ vẫn bất động, qua một lúc lâu mới nghe Lăng Hàn nói:
- Chúng ta luận bàn một chút.
- Tốt!
Đinh Thụ gật đầu.
- Mời.
- Mời.
Hai người làm ra thủ thế mời, sau đó hào khí biến thành khẩn trương.
Ban đầu hai người rất tùy ý nhưng bây giờ ánh mắt như đao, hàn khí lăng lệ ác liệt không cách nào hình dung.
Hô, hoàn cảnh không gió nhưng chung quanh hai người lại có khí xoáy đảo quanh.
Ba! Ba! Ba!
Những luồng khí xoáy va chạm và liên tục nổ tung, chỉ thấy phù văn và đạo tắc đang di động.
Móa!
Nhìn thấy cảnh này, đám người chung quanh run rẩy.
Hai người này... Mạnh đến mức nào?
XÍU...UU!
Lăng Hàn và Đinh Thụ đồng thời tiến lên phía trước một bước, bọn họ lao về phía đối phương.
Thật nhanh!
Mỗi người đều giật mình, bởi vì bọn họ không nắm được quỹ tích của hai người kia, lúc nhìn rõ thì thấy hai người đã đấm vào người đối phương.
Bành bành bành, chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, hai người đã đấu vài trăm chiêu.
Oanh, kình lực đáng sợ bộc phát và hóa thành đám mây hình nấm, từng phiến phù văn nổ tung.
- Trời ạ!
Tất cả mọi người ôm đầu kinh hô, thực lực hai người mạnh cỡ nào?
Hiện tại bọn họ đã biết rõ vì cái gì mấy vị Bồ Tát không có phán Lăng Hàn “đánh lén”, bởi vì thực lực Lăng Hàn quá cường đại, hoàn toàn không kém gì Thích Thiên Vận, cho nên, đánh một trận công bằng cũng có kết quả như thế.
Cần lãng phí thời gian làm gì?
- Hai người này chỉ là Chân Ngã cảnh sơ kỳ!
- Ta lần đầu biết rõ, thì ra Chân Ngã cảnh sơ kỳ có thể mạnh đến mức này.
- Ách, ta là Chân Ngã đệ tứ hình đỉnh phong, nhưng tuyệt đối không có chiến lực như vậy.
- Hai tên biến thái!
- Cho dù là Đế tử đích thân tới có thể đánh lại hai người này không?
- Nếu như không phải có hai người, ta thật sự hoài nghi là Lăng Hàn giả trang.
- Tộc ta hưng thịnh, hai người này tuyệt đối đều là cấp bậc Đế tử mạnh nhất, thậm chí cũng không cần sợ Lăng Hàn.
- Đúng vậy, Lăng Hàn mạnh cũng chỉ thể hiện dưới Chân Ngã cảnh mà thôi, nhưng sau khi tiến vào Chân Ngã cảnh, Đế thuật mới có thể chính thức phát uy, Lăng Hàn đã bị Cửu Dương Thánh Địa đuổi ra khỏi cửa, cho dù học được mấy môn Thánh thuật cũng không ra hồn.
Mọi người liên tục bàn tán với nhau, vẻ mặt như chỉ điểm giang sơn, cũng có người vui sướng vì Phật tộc hưng thịnh, về sau... Rốt cuộc bọn họ có thể ngẩng đầu trước Đế tộc.
Trên đài cao, mấy vị Bồ Tát đều khiếp sợ, bọn họ sớm biết Lăng Hàn và Đinh Thụ bất phàm, hiện tại hai người này cùng phát uy mới làm cho bọn họ hiểu ra, chính mình vẫn xem thường hai người này.
- Ngươi tu luyện đế kinh!
Lăng Hàn vừa đánh vừa dùng thần thức truyền âm.
- Lực lượng nguyên thủy của ngươi chỉ là thập trọng thiên, nhưng Đế thuật lại gia trì chiến lực chín trọng thiên!
Đinh Thụ cũng không có phủ nhận, hắn nói:
- Ngươi kiêm tu thể thuật, cho nên lực lượng nguyên thủy cao tới thập tam trọng thiên, lại thi triển Thánh thuật, đồng thời có được chiến lực thập cửu trọng thiên!
Hai người này đều có ánh mắt sáng như đuốc, cũng dễ dàng nhìn ra chi tiết của đối phương.
Sau đối thoại đơn giản, hai người đồng thời im lặng, trong đầu suy nghĩ riêng mình.
Quá không đơn giản!
Một tu luyện đế kinh, chẳng lẽ là Đế tử? Một người kiê tu thể thuật, đây là đãi ngộ thế hệ hoàng kim mới có được.
- Rốt cuộc ngươi là ai?
Đây là lời ngầm của hai người.
Hai người cũng hoài nghi đối thủ là Đế tử của Đế tộc, lợi dụng lần chọn lựa Phật tử này trà trộn vào Phật tộc, nhưng vấn đề là đối phương có mục đích gì?
Thân là Đế tử còn thiếu tài nguyên tu luyện sao? Còn thiếu Đế thuật sao?
Lăng Hàn lần đầu tiên gặp được đối thủ chính thức đánh ngang tay với mình, đương nhiên, hắn còn chưa tu tới Chân Ngã đệ nhất hình đỉnh phong, nếu không hắn sẽ có thực lực song thập trọng thiên, từ đó có thể đạt tới chiến lực thập tứ trọng thiên, hiển nhiên đối phương đã tu thành đệ nhất hình đỉnh phong.
Thế nhưng Đinh Thụ cũng có thể kiêm tu thể thuật, đến lúc đó song phương mạnh yếu sẽ nghịch chuyển.
Đương nhiên, Lăng Hàn cũng có không gian tăng lên, đó chính là đế kinh.
Từ tình hình trước mắt, thực lực hai người tương đương, khó phân cao thấp.
Tất cả mọi người đều có chiến lực cao cấp nhất, không phải nói hai người Lăng Hàn cảnh giới tuyệt đỉnh, mà là bọn họ xuất từng chiêu từng thức quá hoàn mỹ..
Sau mấy trăm chiêu, đột nhiên chiêu thức của Lăng Hàn biến đổi, hắn hóa chưởng thành đao như linh dương treo sừng, chiêu thức rất tuyệt diệu.