- Đi.
Cửu Sơn Tôn Giả trầm giọng nói ra.
Hai Tôn Giả ném bè xương xuống biển, sau đó xuất phát, bọn họ nhanh chóng rời khỏi đảo nhỏ.
Sau khi đi thật xa, chỉ thấy thánh thi trôi tới, đúng là âm hồn bất tán.
Bọn họ không để ý tới, ít nhất đến bây giờ mới thôi, thánh thi chỉ đi theo chứ không gây bất lợi cho bọn họ.
Cho dù hai Tôn Giả cũng cần nghỉ ngơi, nhưng bọn họ có thực lực cường đại, một ngày không biết đi bao xa, nhưng biển cả này lớn khủng bố, bọn họ đi ba ngày vẫn chưa rời khỏi biển cả.
Nhưng thời tiết trên biển lại có biến hóa, có một đạo lôi đình huyết sắc bổ xuống, uy năng mạng tới mức Tôn Giả cũng sợ hãi, bởi vì uy lực đạt tới Thánh cấp, cho dù là Thánh Nhân cũng phải toàn lực ứng phó, bằng không sẽ hóa đạo quy thiên.
Hoàn hảo là, lôi đình xa cuối chân trời, cũng không đánh xuống.
Sương mù trên bầu trời không có hiệu quả ăn mòn, nó lại tạo ra hiệu quả mặt trái lên người khác, từ đó phát ra oán niệm vô tận.
Lăng Hàn khá tốt, phẩm chất Hỗn Độn Tiên Đan rất cao, từ đó trợ giúp hắn trấn áp cảm xúc mặt trái, nhưng Ninh Dưỡng Hạo và Ninh Biên lại gánh không được, thần trí hoảng hốt, thiếu chút nữa nhảy xuống biển tự vẫn, may mắn có Thiên Vũ Tôn Giả ở đây, hắn đánh hai người ngất xỉu.
Nhìn thấy Lăng Hàn vẫn trấn định tự nhiên, Thiên Vũ Tôn Giả yêu tài càng lớn, đáng tiếc, vì cái gì Lăng Hàn đã có thê tử, bằng không tới Ninh gia làm con rể, tương lai nhất định trở thành Thánh Nhân là chuyện ván đã đóng thuyền.
Một ngày sau đó, chẳng những mưa máu bay tán loạn, trên biển còn sinh ra sóng to gió lớn.
Đây cũng không phải là gió bình thường, có thể nhìn thấy ký hiệu tán loạn trong đó, nếu như bị cơn gió này thổi trúng, cam đoan sẽ bị xé nát thành mảnh nhỏ.
Hai vị Tôn Giả cũng không dám khinh thường, trên hai chiếc bè xương của bọn họ, một Tôn Giả chuyên tâm lái thuyền, người còn lại khởi động hộ thuẫn chống cự sóng gió kinh khủng kia.
Nếu xảy ra đại chiến, đối thủ tương đương với cấp Giáo Chủ, vốn nên không chịu nổi một kích nhưng bọn họ không chịu nổi công kích cuồn cuộn không dứt, sóng gió rất lợi hại, mấy trăm mấy ngàn mấy Giáo Chủ xa luân chiến, cho dù là Tôn Giả cũng phải cẩn thận từng chút một
Ngay vào lúc này, Lăng Hàn không có tư cách làm gì, hắn chỉ có thể đứng xem.
Nhàn rỗi cũng nhàn rỗi, hắn lấy hạt sen ra ăn.
Người khác nhất định sẽ sợ hết hồn, cho dù là thiên kiêu đỉnh cấp cũng như gặp đại địch, làm gì có tâm tư luyện hóa đại dược, chắt lọc đạo tắc? Lăng Hàn lại không như người thường, càng trong tình huống như vậy, hắn càng thong dong.
Thiên Vũ Tôn Giả nhìn vào trong mắt, trong nội tâm tiếc hận nhiều hơn, hắn âm thầm quyết định, về sau bảo Ninh Dưỡng Hạo và Ninh Biên đi lại gần với Lăng Hàn một ít, không thể làm con rể cũng phải kết thành bằng hữu.
Theo lời Cửu Sơn Tôn Giả nói, trong hạt sen ẩn chứa bí mật của pháp tắc, vô cùng nhất thích hợp cho Lăng Hàn phục dụng, hắn có thể rút thiên địa đạo tắc hóa thành hoa văn.
Hăn tươi hạt sen, không thể không nói nó rất ngon, Lăng Hàn nói từ góc độ ăn hàng.
Chỉ chốc lát, lực lượng kỳ dị xông vào thức hải và hóa thành từng mảnh vỡ ký hiệu.
Đây là đạo tắc, Lăng Hàn không cách nào lý giải, hắn chỉ nhìn thấy mảnh vỡ rất phức tạp
Hắn rút ra những mảnh vỡ, ý đồ tổ hợp, chỉ có hình thành phù văn mới xem như phân tích ra cách dùng của phù văn, thiên địa đạo cũng khắc vào Tiên Đan.
Đương nhiên, hắn cần phải xác nhận đẳng cấp của đạo tắc, nếu quá cặn bã thì hắn không dùng.
Tiên đan chỉ lớn bao nhiêu đó, sao có thể để đạo tắc cặn bã lãng phí vị trí?
Loảng xoảng, một tiếng sấm sét vang lên, Lăng Hàn cũng giật mình tỉnh lại.
Trên bầu trời xuất hiện sấm sét màu đỏ ngang dọc, mưa gió không ngừng lớn lên, cho dù là hai Tôn Giả cũng cảm thấy áp lực thật lớn, bọn họ vô cùng chú ý chứ không dám thả lỏng.
- Cửu Sơn!
Đột nhiên Thiên Vũ Tôn Giả kêu lên, giọng nói của hắn run rẩy.
Tôn Giả là người đã nhìn thấy các mặt xã hội, tại sao giọng nói run rẩy.
Cửu Sơn Tôn Giả đang chuyên tâm đối kháng mưa gió, nghe vậy hắn nhìn sang, hắn ngạc nhiên khi nhìn thấy sóng máu ập tới, sóng máu này cao tới ngàn trượng.
Hắn nhìn sang và lắc đầu, không biết sóng máu cao tới bao nhiêu, hai bên trái phải đều không thấy biên giới, căn bản không thể vượt qua.
- Phải ngạnh kháng!
Hắn nói ra.
Sóng gió tập kích quá nhanh, tốc độ cũng vượt qua bọn họ, cho nên phải thừa nhận sóng máu tập kích.
Thiên Vũ Tôn Giả gật đầu, hắn lấy ra một cái ngọc đỉnh, cái đỉnh lơ lửng trên đầu, sau đó nhanh chóng phóng đại, vừa vặn bao phủ toàn bộ bè xương.
Ông, từng tia sáng rủ xuống và hóa thành thần liên, có thể nói đây là thủ hộ cao cấp nhất thế gian.
Đây là pháp khí bản mệnh của hắn.
Đến lúc sống chết trước mắt, Lăng Hàn không có tâm tư giấu dốt, hắn chuẩn bị lấy Hỗn Độn Cực Lôi Tháp ra giao cho Cửu Sơn Tôn Giả dùng.
Tuy đây không phải Đế binh chân chính, nhưng bản thân Mẫu Kim lại có uy năng lớn lao, một vị Tôn Giả sử dụng nó có thể so sánh với Thánh khí.
Cửu Sơn Tôn Giả lại vận dụng Thánh khí, Cửu Dương tán, sau khi rót lực lượng không dứt, Thánh khí đã sống lại, thánh uy bao phủ khắp nơi nhưng không áp chế mọi người.
Cách đó không xa, sóng máu đã tới gần, có thể nhìn thấy ký hiệu rậm rạp trong biển, thậm chí còn hóa thành thần liên dài hẹp.
- Chuẩn bị!
Cửu Sơn Tôn Giả hét lớn, Cửu Dương tán bộc phát toàn lực đánh vào sóng máu.
Bành!
Thánh khí phát uy đánh về phía trước.
Một kích này đánh sóng máu xuất hiện một cái động đường kính mười trượng.
- Đi xuyên qua!
- Tốt!
Thiên Vũ Tôn Giả điều động bè xương xuyên qua khe hở, tốc độ của sóng máu rất kinh người, khá tốt lái thuyền chính là Tôn Giả, cho dù lực lượng hay năng lực ứng biến đều là nhất lưu, hữu kinh vô hiểm xuyên qua sóng máu.
Quỷ dị là, bên này lại gió êm biển lặng, bầu trời không gió cũng không mưa, nếu không phải quay đầu nhìn thấy sóng máu đã đi xa, có ai tin tưởng tất cả chỉ diễn ra trong tức thì hay không?
Rốt cuộc cũng rời khỏi hiểm cảnh, hai gã Tôn Giả và Lăng Hàn thở ra một hơi, tình huống vừa rồi thật sự nguy hiểm, cho dù là Tôn Giả cũng phải cẩn thận.
Thiên Vũ Tôn Giả đánh thức Ninh Dưỡng Hạo và Ninh Biên, lúc này đã không có sóng máu, bọn họ không cần phải hôn mê nữa.
- Ồ, phía trước là vật gì?
Thiên Vũ Tôn Giả nói ra.
Cửu Sơn Tôn Giả nhìn chung quanh, hắn không biết chân tướng.
Hai Tôn Giả nhìn không rõ chứ huống chi là Lăng Hàn, hắn có dùng đồng thuật cũng không thấy cái gì.
- Hí!
Đột nhiên…
Cửu Sơn Tôn Giả trầm giọng nói ra.
Hai Tôn Giả ném bè xương xuống biển, sau đó xuất phát, bọn họ nhanh chóng rời khỏi đảo nhỏ.
Sau khi đi thật xa, chỉ thấy thánh thi trôi tới, đúng là âm hồn bất tán.
Bọn họ không để ý tới, ít nhất đến bây giờ mới thôi, thánh thi chỉ đi theo chứ không gây bất lợi cho bọn họ.
Cho dù hai Tôn Giả cũng cần nghỉ ngơi, nhưng bọn họ có thực lực cường đại, một ngày không biết đi bao xa, nhưng biển cả này lớn khủng bố, bọn họ đi ba ngày vẫn chưa rời khỏi biển cả.
Nhưng thời tiết trên biển lại có biến hóa, có một đạo lôi đình huyết sắc bổ xuống, uy năng mạng tới mức Tôn Giả cũng sợ hãi, bởi vì uy lực đạt tới Thánh cấp, cho dù là Thánh Nhân cũng phải toàn lực ứng phó, bằng không sẽ hóa đạo quy thiên.
Hoàn hảo là, lôi đình xa cuối chân trời, cũng không đánh xuống.
Sương mù trên bầu trời không có hiệu quả ăn mòn, nó lại tạo ra hiệu quả mặt trái lên người khác, từ đó phát ra oán niệm vô tận.
Lăng Hàn khá tốt, phẩm chất Hỗn Độn Tiên Đan rất cao, từ đó trợ giúp hắn trấn áp cảm xúc mặt trái, nhưng Ninh Dưỡng Hạo và Ninh Biên lại gánh không được, thần trí hoảng hốt, thiếu chút nữa nhảy xuống biển tự vẫn, may mắn có Thiên Vũ Tôn Giả ở đây, hắn đánh hai người ngất xỉu.
Nhìn thấy Lăng Hàn vẫn trấn định tự nhiên, Thiên Vũ Tôn Giả yêu tài càng lớn, đáng tiếc, vì cái gì Lăng Hàn đã có thê tử, bằng không tới Ninh gia làm con rể, tương lai nhất định trở thành Thánh Nhân là chuyện ván đã đóng thuyền.
Một ngày sau đó, chẳng những mưa máu bay tán loạn, trên biển còn sinh ra sóng to gió lớn.
Đây cũng không phải là gió bình thường, có thể nhìn thấy ký hiệu tán loạn trong đó, nếu như bị cơn gió này thổi trúng, cam đoan sẽ bị xé nát thành mảnh nhỏ.
Hai vị Tôn Giả cũng không dám khinh thường, trên hai chiếc bè xương của bọn họ, một Tôn Giả chuyên tâm lái thuyền, người còn lại khởi động hộ thuẫn chống cự sóng gió kinh khủng kia.
Nếu xảy ra đại chiến, đối thủ tương đương với cấp Giáo Chủ, vốn nên không chịu nổi một kích nhưng bọn họ không chịu nổi công kích cuồn cuộn không dứt, sóng gió rất lợi hại, mấy trăm mấy ngàn mấy Giáo Chủ xa luân chiến, cho dù là Tôn Giả cũng phải cẩn thận từng chút một
Ngay vào lúc này, Lăng Hàn không có tư cách làm gì, hắn chỉ có thể đứng xem.
Nhàn rỗi cũng nhàn rỗi, hắn lấy hạt sen ra ăn.
Người khác nhất định sẽ sợ hết hồn, cho dù là thiên kiêu đỉnh cấp cũng như gặp đại địch, làm gì có tâm tư luyện hóa đại dược, chắt lọc đạo tắc? Lăng Hàn lại không như người thường, càng trong tình huống như vậy, hắn càng thong dong.
Thiên Vũ Tôn Giả nhìn vào trong mắt, trong nội tâm tiếc hận nhiều hơn, hắn âm thầm quyết định, về sau bảo Ninh Dưỡng Hạo và Ninh Biên đi lại gần với Lăng Hàn một ít, không thể làm con rể cũng phải kết thành bằng hữu.
Theo lời Cửu Sơn Tôn Giả nói, trong hạt sen ẩn chứa bí mật của pháp tắc, vô cùng nhất thích hợp cho Lăng Hàn phục dụng, hắn có thể rút thiên địa đạo tắc hóa thành hoa văn.
Hăn tươi hạt sen, không thể không nói nó rất ngon, Lăng Hàn nói từ góc độ ăn hàng.
Chỉ chốc lát, lực lượng kỳ dị xông vào thức hải và hóa thành từng mảnh vỡ ký hiệu.
Đây là đạo tắc, Lăng Hàn không cách nào lý giải, hắn chỉ nhìn thấy mảnh vỡ rất phức tạp
Hắn rút ra những mảnh vỡ, ý đồ tổ hợp, chỉ có hình thành phù văn mới xem như phân tích ra cách dùng của phù văn, thiên địa đạo cũng khắc vào Tiên Đan.
Đương nhiên, hắn cần phải xác nhận đẳng cấp của đạo tắc, nếu quá cặn bã thì hắn không dùng.
Tiên đan chỉ lớn bao nhiêu đó, sao có thể để đạo tắc cặn bã lãng phí vị trí?
Loảng xoảng, một tiếng sấm sét vang lên, Lăng Hàn cũng giật mình tỉnh lại.
Trên bầu trời xuất hiện sấm sét màu đỏ ngang dọc, mưa gió không ngừng lớn lên, cho dù là hai Tôn Giả cũng cảm thấy áp lực thật lớn, bọn họ vô cùng chú ý chứ không dám thả lỏng.
- Cửu Sơn!
Đột nhiên Thiên Vũ Tôn Giả kêu lên, giọng nói của hắn run rẩy.
Tôn Giả là người đã nhìn thấy các mặt xã hội, tại sao giọng nói run rẩy.
Cửu Sơn Tôn Giả đang chuyên tâm đối kháng mưa gió, nghe vậy hắn nhìn sang, hắn ngạc nhiên khi nhìn thấy sóng máu ập tới, sóng máu này cao tới ngàn trượng.
Hắn nhìn sang và lắc đầu, không biết sóng máu cao tới bao nhiêu, hai bên trái phải đều không thấy biên giới, căn bản không thể vượt qua.
- Phải ngạnh kháng!
Hắn nói ra.
Sóng gió tập kích quá nhanh, tốc độ cũng vượt qua bọn họ, cho nên phải thừa nhận sóng máu tập kích.
Thiên Vũ Tôn Giả gật đầu, hắn lấy ra một cái ngọc đỉnh, cái đỉnh lơ lửng trên đầu, sau đó nhanh chóng phóng đại, vừa vặn bao phủ toàn bộ bè xương.
Ông, từng tia sáng rủ xuống và hóa thành thần liên, có thể nói đây là thủ hộ cao cấp nhất thế gian.
Đây là pháp khí bản mệnh của hắn.
Đến lúc sống chết trước mắt, Lăng Hàn không có tâm tư giấu dốt, hắn chuẩn bị lấy Hỗn Độn Cực Lôi Tháp ra giao cho Cửu Sơn Tôn Giả dùng.
Tuy đây không phải Đế binh chân chính, nhưng bản thân Mẫu Kim lại có uy năng lớn lao, một vị Tôn Giả sử dụng nó có thể so sánh với Thánh khí.
Cửu Sơn Tôn Giả lại vận dụng Thánh khí, Cửu Dương tán, sau khi rót lực lượng không dứt, Thánh khí đã sống lại, thánh uy bao phủ khắp nơi nhưng không áp chế mọi người.
Cách đó không xa, sóng máu đã tới gần, có thể nhìn thấy ký hiệu rậm rạp trong biển, thậm chí còn hóa thành thần liên dài hẹp.
- Chuẩn bị!
Cửu Sơn Tôn Giả hét lớn, Cửu Dương tán bộc phát toàn lực đánh vào sóng máu.
Bành!
Thánh khí phát uy đánh về phía trước.
Một kích này đánh sóng máu xuất hiện một cái động đường kính mười trượng.
- Đi xuyên qua!
- Tốt!
Thiên Vũ Tôn Giả điều động bè xương xuyên qua khe hở, tốc độ của sóng máu rất kinh người, khá tốt lái thuyền chính là Tôn Giả, cho dù lực lượng hay năng lực ứng biến đều là nhất lưu, hữu kinh vô hiểm xuyên qua sóng máu.
Quỷ dị là, bên này lại gió êm biển lặng, bầu trời không gió cũng không mưa, nếu không phải quay đầu nhìn thấy sóng máu đã đi xa, có ai tin tưởng tất cả chỉ diễn ra trong tức thì hay không?
Rốt cuộc cũng rời khỏi hiểm cảnh, hai gã Tôn Giả và Lăng Hàn thở ra một hơi, tình huống vừa rồi thật sự nguy hiểm, cho dù là Tôn Giả cũng phải cẩn thận.
Thiên Vũ Tôn Giả đánh thức Ninh Dưỡng Hạo và Ninh Biên, lúc này đã không có sóng máu, bọn họ không cần phải hôn mê nữa.
- Ồ, phía trước là vật gì?
Thiên Vũ Tôn Giả nói ra.
Cửu Sơn Tôn Giả nhìn chung quanh, hắn không biết chân tướng.
Hai Tôn Giả nhìn không rõ chứ huống chi là Lăng Hàn, hắn có dùng đồng thuật cũng không thấy cái gì.
- Hí!
Đột nhiên…