Lăng Hàn hơi cảm khái, mới có ba mươi dặm bình thường, đổi lại trước kia thì... thôi bỏ, không nhắc chuyện cũ, đó là thế giới hoàn toàn khác.
Lăng Hàn núp trong lùm cây thay quần áo mới, khoác áo choàng, che mặt mình sau đó bước ra đi tiếp.
Đi không bao xa thì đến chợ đen.
Nơi này là cái chợ nhưng không có tấm biển gì, chỉ là vùng đất nham thạch lớn. Nhiều người ngồi trên đó, trước mặt trải tấm vải đặt những thứ muốn bán.
Có người đặt đèn bên cạnh chiếu sáng, có người thì không. Người mua xem hàng chỉ có thể nương ánh trăng hoặc tự mình mang theo đèn.
Lăng Hàn đi qua tìm chỗ không người ngồi xuống, lấy một bình đan ra đặt trước mặt, nhắm mắt lại. Hắn cần nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai còn phải luyện quyền sớm.
Rất nhiều người đến chợ đen, rất nhanh có người tới trước ‘quầy hàng’ của Lăng Hàn.
Khách hỏi:
- Ngươi bán dược gì?
Lăng Hàn lạnh nhạt nói:
- Dẫn Mạch đan.
Khách đội mặt nạ đầu dê không thấy rõ mặt mũi, nhưng xem thân hình là biết một nam nhân vóc dáng thon dài.
Không thấy biểu tình của người đó nhưng nghe ngữ điệu thì tràn ngập ngạc nhiên:
- Thật không vậy?
Dẫn Mạch đan bán rất chạy, nghe nói một số thế lực khi giao dịch không dùng ngọc tử mà lấy Dẫn Mạch đan.
Thứ này còn cần mang đi chợ đen bán sao?
Người đó nửa tin nửa ngờ, ai đều biết chợ đen lẫn lộn nhiều hàng giả, làm sao bảo đảm đây là hàng thật?
Người đó nói:
- Ta xem thử.
Lăng Hàn gật đầu nói:
- Được.
Nam nhân đeo mặt nạ dê cầm cái bình, mở nắp ra ngửi một hơi, lộ vẻ kích động.
Hình như là hàng thật!
Nam nhân ngó quanh, lấm la lấm lét.
Ở trong Cổ Đạo tông muốn có Dẫn Mạch quả? Khó.
Thiên tài như Lý Trường Đan cũng phải hai năm mới được phân phối một trái Dẫn Mạch quả, người khác càng khó hơn. Nhiều người vào môn phái đến nay không được một trái Dẫn Mạch quả. Dẫn Mạch đan thì càng hiếm có, vì... không ai biết luyện đan.
Cũng có người từng thử, nhưng năng lượng thiên địa luyện chế một hồi thành cục than.
Luyện đan cần có thiên phú.
Nam nhân đội mặt nạ dê có chút thân phận cao, lúc trước đi ra ngoài rèn luyện gã từng ra giá cao mua một viên Dẫn Mạch đan, từng ngửi và ăn rồi, nên gã chắc chắn mùi này là hàng thật.
Cũng có thể Lăng Hàn lấy cái bình từng đựng Dẫn Mạch đan để lừa gã. Nam nhân đội mặt nạ dê không đòi mua ngay, nhưng sợ bị người khác phát hiện, vì vậy bộ dạng của gã lén lút như ăn trộm.
Nam nhân đội mặt nạ dê đổ viên thuốc ra, trong bình chỉ có một viên đan dược màu xanh nhạt tỏa mùi đắng nhẹ.
Thật, thật trăm phần trăm.
Giờ thì nam nhân đội mặt nạ dê kết luận đây đúng là hàng thật.
Nam nhân đội mặt nạ dê hỏi, giọng hơi run:
- Bao nhiêu tiền?
Lăng Hàn mỉm cười nói:
- Một trăm năm mươi viên ngọc tử.
Lăng Hàn định bán giá hai trăm ngọc tử, nhưng ngẫm nghĩ người ở đây chắc không giàu như thế, hắn đành giảm giá chút. Dù sao bán một trăm rưỡi hắn cũng lời to, ai kêu Lăng Hàn là đan đạo đế vương, ở Nguyên Thế Giới là thế, tại đây cũng như vậy.
Nam nhân đội mặt nạ dê mừng rỡ đồng ý ngay:
- Mua!
Lúc trước nam nhân đội mặt nạ dê mua Dẫn Mạch quả mất hơn hai trăm viên ngọc tử, ép cạn hết tài sản của gã. May nhờ nam nhân đội mặt nạ dê kiếm thu hoạch rất lớn trong cổ tích, dùng món cổ khí đào được đổi hàng.
Một trăm rưỡi, lời to.
Lăng Hàn lạnh nhạt nói:
- Chỉ có thể tự mình dùng, nếu bán lại cho người khác thì sau này đừng mua của ta nữa.
Lăng Hàn không ngốc, người ta qua tay bán đi thì lời gấp mấy lần.
Nam nhân đội mặt nạ dê kinh ngạc hỏi:
- Huynh đệ biết luyện đan?
Lăng Hàn gật đầu nói:
- Ta tên Hàn Lâm, về sau...mồng một, mười một, hai mươi mốt hàng tháng sẽ đến đây. Muốn mua đan dược có thể đến xem.
Nam nhân đội mặt nạ dê gật đầu ngay:
- Được được được!
Nam nhân đội mặt nạ dê lại gần nói nhỏ:
- Ta tên Nhiếp Dương, sau này ở trong tông môn gặp rắc rối gì cứ đến tìm ta.
Nam nhân đội mặt nạ dê muốn làm quen với Lăng Hàn, trận đan sư rất hiếm hoi, nếu không thì gã cần gì nói ra tên thật?
Tuy nhiên Nhiếp Dương biết Lăng Hàn nói tên giả. Nếu Cổ Đạo tông ra một trận đan sư tên Hàn Lâm thì sao gã chưa từng nghe qua?
Lăng Hàn gật đầu, nhận ngọc tử của Nhiếp Dương:
- Được.
Nhiếp Dương định đi chợt thấy Lăng Hàn lại móc ra một cái bình đặt xuống đất.
Nhiếp Dương tò mò hỏi:
- Hàn huynh đệ, bình này bán đan dược gì?
Lăng Hàn bình tĩnh nói:
- Dẫn Mạch đan.
- Phụt!
Nhiếp Dương sặc.
Cái gì? Còn có Dẫn Mạch đan?
Không ai ghét có nhiều Dẫn Mạch đan, những Vương Giả thập nhất mạch cũng vậy. vì đả thông càng nhiều kinh mạch càng khó cảm ứng kinh mạch mới hơn. Đừng nói một Dẫn Mạch đan, có mười, hai mươi viên cũng không ngại nhiều.
Nhiếp Dương chỉ là thất mạch, thiếu năm mạch mới đến thập nhị mạch, dù siêu may mắn cũng cần năm Dẫn Mạch đan mới giúp gã đến đỉnh được. Vì thế Nhiếp Dương đỏ mắt.
Nhiếp Dương chém đinh chặt sắt nói:
- Ta mua!
Gã không quan tâm đan dược là thật hay giả.
Lăng Hàn lắc đầu nói:
- Mỗi người giới hạn mua một viên.
Nhiếp Dương phát điên. Sao còn có quy định này! Gã khó khăn lắm mới bắt đầu được cơ hội người xung quanh không chú ý đến bên này, nhưng Lăng Hàn giới hạn số lượng cung ứng?
Nhiếp Dương năn nỉ:
- Ta chỉ mua hai viên thôi!
Lăng Hàn không động lòng, hắn là đan đạo đế vương, có quy định của hắn.
Nhiếp Dương ngẫm nghĩ, quyết định tìm người mua giùm viên đan dược cho mình.
Nhiếp Dương thật sự làm như vậy, gã đến gần một người gần đó nói:
- Huynh đệ, ta cho ngươi một trăm sáu mươi ngọc tử, ngươi đi chỗ kia mua cái bình đó chỉ mất một trăm rưỡi, dư mười viên ngọc tử xem như tiền nước nôi cho ngươi được không?
Mười ngọc tử là một số tiền lớn, làm người kia rục rịch, quay đầu nhìn Nhiếp Dương.
Chắc không phải có âm mưu gì đi?
Nhiếp Dương nói dối không chớp mắt:
- Người đó có thù cũ với ta, sợ hắn nhận ra giọng của ta nên xin làm phiền ngươi.
Người lạ đồng ý, dù sao mình không mất mác gì:
- Được rồi.
Người đó lại gần hỏi:
- Một trăm năm mươi viên ngọc tử?
Lăng Hàn gật đầu nói:
- Không sai.
Người kia nói, sau đó nhìn hướng Nhiếp Dương:
- Mua.
Nhiếp Dương vội lấy một chiếc túi to ra đưa qua, lòng tràn ngập thấp thỏm sợ Lăng Hàn từ chối.
Lăng Hàn nhận cái túi, hắn không ghét Nhiếp Dương giở trò khôn vặt. Tuy nhiên Lăng Hàn ném bình đan cho người mua giùm, hắn đặt ra quy tắc thì không thể phá hỏng.