Lăng Hàn sững sờ, khốn kiếp, đây là Thủy Tinh Nguyên đấy!
Đồ chơi này khó tìm cỡ nào?
Với thực lực của Lăng Hàn, có thêm bảy tiểu oa nhi hỗ trợ, không mất thời gian nhiều năm sẽ không chiếm được.
Nhưng nơi này có mấy viên, một hai ba bốn năm... Tất cả sáu viên thủy cầu, chính là sáu phần Thủy Tinh Nguyên.
Xong rồi!
Lăng Hàn vui mừng, hắn không nghĩ tới mình lại chiếm được Thủy Tinh Nguyên nhanh như thế.
Hắn vội vàng thu Thủy Tinh Nguyên, hắn lấy hết sáu viên, cho dù không dùng nhiều như thế nhưng có thể bán ra.
Đã lấy được sáu viên Thủy Tinh Nguyên, chuyến đi này rất đáng giá.
Lăng Hàn càng chờ mong, rốt cuộc trong hậu điện có vật gì?
Hắn không tiếp tục nhìn chằm chằm những tiên dược khô héo, bước nhanh tiến vào hậu điện.
Tới đi, dùng bảo vật đập chết hắn đi, hắn không ngại.
Hậu điện cũng như thế, trụ thanh đồng to lớn đứng vững, tồn tại không biết bao lâu, giống như có thể tiếp tục tồn tại tới vĩnh hằng.
Khói đen bay lên, lại hình thành quỷ vật.
Trụ thanh đồng phát sáng, dễ dàng chém chết.
Lăng Hàn hiện tại lười nhìn, dù sao cột sáng bắn trúng, quỷ vật sẽ không còn đường sống sống.
Cung điện rất lớn nhưng cuối cùng cũng có cuối cùng.
Hắn còn chưa đi tới cuối hậu điện, hắn nhìn thấy một người đang đứng trước mặt.
Cho dù chỉ nhìn thấy bóng lưng nhưng hắn chói mắt như mặt trời, dường như ánh sáng của hắn có thể che đậy tất cả.
Hắn cảm thấy huyết dịch toàn thân sôi trào, nội tâm sinh ra cảm giác kính sợ, muốn quỳ xuống bái lạy.
Đây là một vị Tổ Vương sao, Đại Đế độc đoán vạn cổ mới có uy thế như vậy?
Hắn... Còn sống không?
Lăng Hàn áp chế e ngại trong lòng, đây là cấp độ sinh mệnh chênh lệch, đối phương mạnh hơn hắn rất nhiều, hắn không có tư cách so sánh nhưng Lăng Hàn có thể thừa nhận chính mình nhỏ yếu, tâm hồn hắn sẽ không cúi đầu.
Hắn cắn răng, kiên trì không cho mình quỳ xuống.
- Tiền bối...
Hắn run rẩy nói, không phải sợ hãi mà là hắn không thể khống chế thân thể của mình.
Đối phương không nghe thấy, hắn vẫn đứng đó, áo trắng phất phơ như tiên.
Không để ý tới mình hay đã chết?
Lăng Hàn cảm thấy trạng thái đối phương cổ quái, giống như đang tồn tại, sinh mệnh hắn bốc cháy hừng hực, sức sống kinh người nhưng bây giờ dù chói mắt nhưng lại mất đi sinh khí.
Nếu như đối phương còn sống, có lẽ càng đáng sợ, một cái ý niệm trong đầu cũng có thể làm thiên băng địa liệt?
Lăng Hàn áp chế thân thể di động, hắn không thể tiếp cận, chỉ cần lại tiến lên phía trước một chút, thân thể hắn sẽ sụp đổ.
Đây không phải ảo giác, bởi vì hắn thử qua, hắn hơi di chuyển một chút, máu tươi trong người hắn chảy ra ngoài, nếu hắn dám tiến lên một chút nữa, hắn sẽ chết.
Cho dù thể phách tu ra thất cốt, thất văn thì thế nào, đối mặt với tồn tại này, hắn chỉ là cặn bã.
Đây thật là một vị Tổ Vương sao?
Lăng Hàn nhìn sang nơi khác, mặc dù không thể tiếp cận người này, hắn có thể từ góc độ này nhìn ra dung mạo của đối phương.
Đó là người trung niên chừng bốn mươi tuổi, cực kỳ anh tuấn, dù hắn nhắm mắt nhưng lại sinh ra bá khí không thể hình dung, dường như hắn là trung tâm thế giới, không ai có thể bỏ qua hắn.
Hắn đúng là người chết, đã không còn sinh cơ.
Tê, một người chết đã cường đại như vậy, không thể tiếp cận, có thể làm người ta nổ tung..
Đúng lúc này, khóe miệng người này hơi nhếch lên, hắn thật sự nở nụ cười.
Trời ơi, gặp quỷ! Không, xác chết vùng dậy!
Lăng Hàn giật mình nhưng người áo trắng lại tan thành mây khói, thân thể giống như tro bụi, tản ra và quay về thiên địa.
Một giọng nói vang lên trong thức hải Lăng Hàn, giống như tiếng chuông kêu vang, lại giống như vũ trụ sơ khai, đại đạo truyền thế.
- Tên ta Ngũ Thanh Hư, đang truy cầu con đường thành Đế, hao tổn tâm cơ, tìm ra hành cung của Vô Nhai Đại Đế năm xưa. Càng hiểu rõ công tích của Vô Nhai Đại Đế, ta càng bội phục, ta quyết định lưu tại nơi này túc trực bên linh cữu Đại Đế.
- Mặc dù không thành Đế, tâm ta không hối hận.
Lăng Hàn trợn mắt hốc mồm, người áo trắng không phải Tổ Vương mà là muốn trở thành Tổ Vương - Tổ Vương lại xưng là Đại Đế, Thánh Hoàng, cũng không phải hoàng đế như Trần Phong Viêm, là Ngũ Thanh Hư là cường giả có thể trấn áp tất cả đế vương.
Có chí to lớn như thế, hơn nữa, bản thân Ngũ Thanh Hư cũng là tồn tại vô cùng cường đại, lại bởi vì tiếp xúc công tích của Vô Nhai Đại Đế, từ bỏ dự định thành Đế, cam tâm túc trực bên linh cữu.
Tôn Giả, Thánh Nhân?
Thánh Nhân đấy, bằng không làm sao có tư cách theo đuổi con đường thành Đế.
Thật đáng sợ, công tích của Đại Đế chói mắt như thế nào, tại sao có thể làm Thánh Nhân bỏ qua con đường thành Đế.
Mặc dù Ngũ Thanh Hư không buông bỏ, khả năng thành Đế vô hạn bằng không.
Rốt cuộc Vô Nhai Đại Đế khi còn sống đã làm cái gì, lại có thể làm một vị Thánh Nhân lại chịu đựng vạn cổ tịch mịch ở nơi đây, tuổi già cô đơn cả đời?
- Đại Đế bố trí cung điện này chính là vì trấn áp âm nhãn trong thiên địa, ngăn cản quỷ vật xuất thế, tai họa thiên hạ.
- Nhưng cho dù là Đại Đế cũng không thể ngăn cản thời gian tang thương, lúc ta đến, cách Đại Đế lưu lại hành cung năm đó mấy trăm triệu năm, cho dù là đế văn cũng bắt đầu ma diệt.
- Ta dốc hết lực cả đời, miễn cưỡng gia cố đế văn, có lẽ có thể bảo vệ ngàn vạn năm.
- Người đến sau, ngươi có thể tới chỗ này, nói rõ tâm trí, nghị lực, tiềm lực đều là nhân tuyển tốt nhất, tương lai có một cơ hội trở thành Thánh Nhân.
- Nếu ngươi thành Thánh, hi vọng ngươi có thể lại tới nơi này gia cố đế văn.
- Đại Đế lưu lại cơ duyên ở nơi này, bởi vì ta lập chí cả đời túc trực bên linh cữu, ta không lấy, lưu lại cho ngươi dùng.
Giọng nói yếu ớt của Ngũ Thanh Hư vang lên, lại nói vài câu sau đó biến mất.
Lăng Hàn im lặng thật lâu, hắn tràn ngập kính nể với Ngũ Thanh Hư.
Thánh Nhân đấy, là tồn tại ít đến mức thương cảm, trừ Tổ Vương lớn nhất ra, một thời đại chỉ có một vị Tổ Vương, cho nên Thánh Nhân đã đứng trên đỉnh thế giới.
Cường giả như vậy nguyện ý lưu lại túc trực bên linh cữu, một mặt là kính ngưỡng Vô Nhai Đại Đế, một phương diện khác cũng vì trấn áp âm nhãn, ý chí như vậy thật sự làm người ta tôn kính.
Ngũ Thanh Hư hoàn toàn biến thành hư vô, hắn dùng tất cả lực lượng gia trì đế văn, hiện tại chấp niệm biến mất, hắn cũng biến mất trong thiên địa.
Người đi, đạo không còn, áp lực không còn.
Lăng Hàn lập tức khôi phục như cũ, nội tâm hắn cảm khái, thế gian luôn có người làm ra chuyện vĩ đại, để kẻ đến sau chỉ có bội phục.
Nhưng đổi thành hắn, hắn sẽ không lựa chọn như Ngũ Thanh Hư mà là cố gắng trở thành Tổ Vương, giết vào bên trong âm nhãn, giải quyết triệt để vấn đề.
Đương nhiên, Vô Nhai Đại Đế lưu lại trấn áp trong cung điện, từ đó có thể nói rõ âm nhãn rất khó phá.
Lăng Hàn tiến lên phía trước, Vô Nhai Đại Đế có chí lớn, hắn lưu lại bảo vật cực kỳ trân quý.
Phía trước, trên một bàn đá, đặt một khối kim loại màu ám kim, phía trên tỏa ra khí tức hỗn độn, một tia một sợi cũng rất nặng nề, có thể nặng như tinh thể, có thể khai thiên tích địa.
Đồ chơi này khó tìm cỡ nào?
Với thực lực của Lăng Hàn, có thêm bảy tiểu oa nhi hỗ trợ, không mất thời gian nhiều năm sẽ không chiếm được.
Nhưng nơi này có mấy viên, một hai ba bốn năm... Tất cả sáu viên thủy cầu, chính là sáu phần Thủy Tinh Nguyên.
Xong rồi!
Lăng Hàn vui mừng, hắn không nghĩ tới mình lại chiếm được Thủy Tinh Nguyên nhanh như thế.
Hắn vội vàng thu Thủy Tinh Nguyên, hắn lấy hết sáu viên, cho dù không dùng nhiều như thế nhưng có thể bán ra.
Đã lấy được sáu viên Thủy Tinh Nguyên, chuyến đi này rất đáng giá.
Lăng Hàn càng chờ mong, rốt cuộc trong hậu điện có vật gì?
Hắn không tiếp tục nhìn chằm chằm những tiên dược khô héo, bước nhanh tiến vào hậu điện.
Tới đi, dùng bảo vật đập chết hắn đi, hắn không ngại.
Hậu điện cũng như thế, trụ thanh đồng to lớn đứng vững, tồn tại không biết bao lâu, giống như có thể tiếp tục tồn tại tới vĩnh hằng.
Khói đen bay lên, lại hình thành quỷ vật.
Trụ thanh đồng phát sáng, dễ dàng chém chết.
Lăng Hàn hiện tại lười nhìn, dù sao cột sáng bắn trúng, quỷ vật sẽ không còn đường sống sống.
Cung điện rất lớn nhưng cuối cùng cũng có cuối cùng.
Hắn còn chưa đi tới cuối hậu điện, hắn nhìn thấy một người đang đứng trước mặt.
Cho dù chỉ nhìn thấy bóng lưng nhưng hắn chói mắt như mặt trời, dường như ánh sáng của hắn có thể che đậy tất cả.
Hắn cảm thấy huyết dịch toàn thân sôi trào, nội tâm sinh ra cảm giác kính sợ, muốn quỳ xuống bái lạy.
Đây là một vị Tổ Vương sao, Đại Đế độc đoán vạn cổ mới có uy thế như vậy?
Hắn... Còn sống không?
Lăng Hàn áp chế e ngại trong lòng, đây là cấp độ sinh mệnh chênh lệch, đối phương mạnh hơn hắn rất nhiều, hắn không có tư cách so sánh nhưng Lăng Hàn có thể thừa nhận chính mình nhỏ yếu, tâm hồn hắn sẽ không cúi đầu.
Hắn cắn răng, kiên trì không cho mình quỳ xuống.
- Tiền bối...
Hắn run rẩy nói, không phải sợ hãi mà là hắn không thể khống chế thân thể của mình.
Đối phương không nghe thấy, hắn vẫn đứng đó, áo trắng phất phơ như tiên.
Không để ý tới mình hay đã chết?
Lăng Hàn cảm thấy trạng thái đối phương cổ quái, giống như đang tồn tại, sinh mệnh hắn bốc cháy hừng hực, sức sống kinh người nhưng bây giờ dù chói mắt nhưng lại mất đi sinh khí.
Nếu như đối phương còn sống, có lẽ càng đáng sợ, một cái ý niệm trong đầu cũng có thể làm thiên băng địa liệt?
Lăng Hàn áp chế thân thể di động, hắn không thể tiếp cận, chỉ cần lại tiến lên phía trước một chút, thân thể hắn sẽ sụp đổ.
Đây không phải ảo giác, bởi vì hắn thử qua, hắn hơi di chuyển một chút, máu tươi trong người hắn chảy ra ngoài, nếu hắn dám tiến lên một chút nữa, hắn sẽ chết.
Cho dù thể phách tu ra thất cốt, thất văn thì thế nào, đối mặt với tồn tại này, hắn chỉ là cặn bã.
Đây thật là một vị Tổ Vương sao?
Lăng Hàn nhìn sang nơi khác, mặc dù không thể tiếp cận người này, hắn có thể từ góc độ này nhìn ra dung mạo của đối phương.
Đó là người trung niên chừng bốn mươi tuổi, cực kỳ anh tuấn, dù hắn nhắm mắt nhưng lại sinh ra bá khí không thể hình dung, dường như hắn là trung tâm thế giới, không ai có thể bỏ qua hắn.
Hắn đúng là người chết, đã không còn sinh cơ.
Tê, một người chết đã cường đại như vậy, không thể tiếp cận, có thể làm người ta nổ tung..
Đúng lúc này, khóe miệng người này hơi nhếch lên, hắn thật sự nở nụ cười.
Trời ơi, gặp quỷ! Không, xác chết vùng dậy!
Lăng Hàn giật mình nhưng người áo trắng lại tan thành mây khói, thân thể giống như tro bụi, tản ra và quay về thiên địa.
Một giọng nói vang lên trong thức hải Lăng Hàn, giống như tiếng chuông kêu vang, lại giống như vũ trụ sơ khai, đại đạo truyền thế.
- Tên ta Ngũ Thanh Hư, đang truy cầu con đường thành Đế, hao tổn tâm cơ, tìm ra hành cung của Vô Nhai Đại Đế năm xưa. Càng hiểu rõ công tích của Vô Nhai Đại Đế, ta càng bội phục, ta quyết định lưu tại nơi này túc trực bên linh cữu Đại Đế.
- Mặc dù không thành Đế, tâm ta không hối hận.
Lăng Hàn trợn mắt hốc mồm, người áo trắng không phải Tổ Vương mà là muốn trở thành Tổ Vương - Tổ Vương lại xưng là Đại Đế, Thánh Hoàng, cũng không phải hoàng đế như Trần Phong Viêm, là Ngũ Thanh Hư là cường giả có thể trấn áp tất cả đế vương.
Có chí to lớn như thế, hơn nữa, bản thân Ngũ Thanh Hư cũng là tồn tại vô cùng cường đại, lại bởi vì tiếp xúc công tích của Vô Nhai Đại Đế, từ bỏ dự định thành Đế, cam tâm túc trực bên linh cữu.
Tôn Giả, Thánh Nhân?
Thánh Nhân đấy, bằng không làm sao có tư cách theo đuổi con đường thành Đế.
Thật đáng sợ, công tích của Đại Đế chói mắt như thế nào, tại sao có thể làm Thánh Nhân bỏ qua con đường thành Đế.
Mặc dù Ngũ Thanh Hư không buông bỏ, khả năng thành Đế vô hạn bằng không.
Rốt cuộc Vô Nhai Đại Đế khi còn sống đã làm cái gì, lại có thể làm một vị Thánh Nhân lại chịu đựng vạn cổ tịch mịch ở nơi đây, tuổi già cô đơn cả đời?
- Đại Đế bố trí cung điện này chính là vì trấn áp âm nhãn trong thiên địa, ngăn cản quỷ vật xuất thế, tai họa thiên hạ.
- Nhưng cho dù là Đại Đế cũng không thể ngăn cản thời gian tang thương, lúc ta đến, cách Đại Đế lưu lại hành cung năm đó mấy trăm triệu năm, cho dù là đế văn cũng bắt đầu ma diệt.
- Ta dốc hết lực cả đời, miễn cưỡng gia cố đế văn, có lẽ có thể bảo vệ ngàn vạn năm.
- Người đến sau, ngươi có thể tới chỗ này, nói rõ tâm trí, nghị lực, tiềm lực đều là nhân tuyển tốt nhất, tương lai có một cơ hội trở thành Thánh Nhân.
- Nếu ngươi thành Thánh, hi vọng ngươi có thể lại tới nơi này gia cố đế văn.
- Đại Đế lưu lại cơ duyên ở nơi này, bởi vì ta lập chí cả đời túc trực bên linh cữu, ta không lấy, lưu lại cho ngươi dùng.
Giọng nói yếu ớt của Ngũ Thanh Hư vang lên, lại nói vài câu sau đó biến mất.
Lăng Hàn im lặng thật lâu, hắn tràn ngập kính nể với Ngũ Thanh Hư.
Thánh Nhân đấy, là tồn tại ít đến mức thương cảm, trừ Tổ Vương lớn nhất ra, một thời đại chỉ có một vị Tổ Vương, cho nên Thánh Nhân đã đứng trên đỉnh thế giới.
Cường giả như vậy nguyện ý lưu lại túc trực bên linh cữu, một mặt là kính ngưỡng Vô Nhai Đại Đế, một phương diện khác cũng vì trấn áp âm nhãn, ý chí như vậy thật sự làm người ta tôn kính.
Ngũ Thanh Hư hoàn toàn biến thành hư vô, hắn dùng tất cả lực lượng gia trì đế văn, hiện tại chấp niệm biến mất, hắn cũng biến mất trong thiên địa.
Người đi, đạo không còn, áp lực không còn.
Lăng Hàn lập tức khôi phục như cũ, nội tâm hắn cảm khái, thế gian luôn có người làm ra chuyện vĩ đại, để kẻ đến sau chỉ có bội phục.
Nhưng đổi thành hắn, hắn sẽ không lựa chọn như Ngũ Thanh Hư mà là cố gắng trở thành Tổ Vương, giết vào bên trong âm nhãn, giải quyết triệt để vấn đề.
Đương nhiên, Vô Nhai Đại Đế lưu lại trấn áp trong cung điện, từ đó có thể nói rõ âm nhãn rất khó phá.
Lăng Hàn tiến lên phía trước, Vô Nhai Đại Đế có chí lớn, hắn lưu lại bảo vật cực kỳ trân quý.
Phía trước, trên một bàn đá, đặt một khối kim loại màu ám kim, phía trên tỏa ra khí tức hỗn độn, một tia một sợi cũng rất nặng nề, có thể nặng như tinh thể, có thể khai thiên tích địa.