- Chậc chậc chậc, khó trách sáng sớm đã nghe chim khách kêu, thì ra hôm nay thật sự có việc vui.
Trong bảy người, một người trẻ tuổi mặc áo xanh đ tới, hắn đánh giá chúng nữ như Nữ Hoàng.
Đương nhiên, hắn đặt trọng điểm lên Nữ Hoàng, Hổ Nữu và Nhu Yêu Nữ, dù sao ba nữ đẹp nhất, cũng có nét riêng của mình.
Lưu manh đến?
Nội tâm Dương Hiểu hiểu rõ, đây là thời điểm hắn phải biểu hiện.
Hắn nhảy ra trước tiên, tránh bị Lăng Hàn đoạt sinh ý, như vậy hắn làm sao biểu hiện? Tuy bảy người này tướng mạo lạ lẫm nhưng Bạo Hùng bang nhiều người như vậy, hắn cũng không có khả năng nhận ra toàn bộ.
- Các ngươi muốn làm gì?
Hắn quát lớn.
- Muốn làm gì?
Người trẻ tuổi đối diện mỉm cười nhìn chằm chằm vào Nữ Hoàng và Hổ Nữu, nói:
- Đương nhiên làm muội muội của ngươi!
- Ha ha ha ha!
Sáu người phía sau cười to.
- Binh thiếu nói hay lắm.
- Binh thiếu thuận miệng nói một câu như vàng ngọc, có thể truyền lưu muôn đời.
- Diệu, đúng là quá khéo!
Sáu người này không ngừng vuốt mông ngựa, từ đó tên Binh thiếu càng đắc ý.
Lăng Hàn kinh ngạc, tình huống không đúng, hắn thả thần thức ra dò xét, sau đó hắn tươi cười.
Thú vị!
Hắn bỏ đi ý định ra tay, lại lắc đầu với Nữ Hoàng, Hổ Nữu, ý bảo các nàng không nên hành động.
Nữ Hoàng các nàng đúng là có xúc động ra tay, không ngờ mấy gia hỏa này dám lấy các nàng ra hồ ngôn loạn ngữ, sao không làm các nàng tức giận cho được?
Nếu Lăng Hàn bảo các nàng không ra tay, hiển nhiên là có đạo lý.
Cứ nhịn trước đã.
- Hừ, dám đùa giỡn nữ nhân ban ngày ban mặt, đúng là to gan bằng trời.
Dương Hiểu lạnh lùng nói ra, nội tâm đang khen thầm, không hổ là lưu manh bang phái, căn bản không cần diễn cũng biết là lưu manh.
- Ngươi rất hung hăng càn quấy nha, không ngờ dám làm càn trước mặt thiếu gia ta.
Đột nhiên Binh thiếu tức giận.
- Ngươi biết Binh thiếu ta là a không?
- Nói hù chết ngươi!
- Tính toán, trực tiếp giết là được, Binh thiếu còn muốn làm muội muội của các tỷ tỷ xinh đẹp này.
- Ta đến!
Một tên nam tử đi ra, một thân áo xám nhìn vô cùng mộc mạc, nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện quần áo không đơn giản, có ánh sáng trận pháp sáng ngời, hiển nhiên là một kiện bảo y không tệ.
- Tiểu tử, nhận lấy cái chết!
Người này đánh tới một quyền.
Dương Hiểu càng cảm kích Hùng Tứ, vị Tứ ca này đúng là hạ vốn gốc, chuẩn bị cho tên lưu manh bảo y, cũng giả vờ rất giống.
Nội tâm nghĩ vậy nhưng hắn ra tay không lưu tình.
Bành bành bành, hai người triển khai kịch chiến, Dương Hiểu nhanh chóng chiếm thế thượng phong, hơn nữa còn là thượng phong tuyệt đối.
Tu vi song phương đều là tứ trảm, Dương Hiểu lại là vương giả, đối phương chỉ là tứ trảm bình thường, chênh lệch thể hiện rõ ràng.
Dương Hiểu dương dương đắc ý, diễn xuất như vậy làm hắn cực kỳ thoải mái.
Nhìn xem, hắn thật sự quá uy phong.
Bành!
Hắn đánh một chưởng vào ngực của người nọ, đánh đối phương lui ra sau, hắn còn nháy mắt một cái, ý là huynh đệ, ngươi diễn đủ rồi, trở về ta sẽ bảo Tứ ca ban thưởng cho ngươi.
- A...
Người nọ kêu rên một tiếng, lúc này lui ra sau vài bước, chỉ cảm thấy miệng mặn mặn, là máu!
- Quỷ Nhị, như thế nào?
Những người khác liên tục hỏi.
Người nọ giận dữ, chỉ vào Dương Hiểu và quát lớn.
- Đây là biến thái, hắn vứt mị nhãn với ta!
- Cái gì!
Binh thiếu nghe xong liền khiếp sợ, vứt mị nhãn với nam nhân, không phải biến thái thì là cái gì?
- Quỷ Nhị, như vậy hắn vừa rồi đã sờ ngực ngươi!
Có người kinh hô.
Người nọ đưa tay ân vào ngực vài cái, sắc mặt xanh mét.
Đúng vậy, tại sao đối phương lại đánh vào ngực của mình? Địa phương nào không tốt lại đánh vào đây?
Biến thái! Dương Hiểu líu lưỡi, có đùa cũng không thể đùa như vậy, nói hắn là biến thái, xảy ra chuyện gì?
Nữ Hoàng các nàng kịp phản ứng, lúc này trao đổi thần thức với Lăng Hàn:
- Đây không phải người Bạo Hùng bang?
- Không phải.
Lăng Hàn lắc đầu, nói:
- Người Bạo Hùng bang đang chạy tới nhưng ta dùng một phân hồn chế tạo phiền toái cho bọn chúng, nhất thời nửa khắc không chạy tới đâu.
Hắn xuất động phân hồn Cửu Thiên Hỏa, vận chuyên thời gian và không gian quy tắc cam đoan đám Trảm Trần kia phải chạy quanh, hơn nữa thời gian sẽ chậm hơn rất nhiều nhưng không phát hiện ra cái gì.
- Như vậy bảy người này thật là thiếu gia ăn chơi?
Nhu Yêu Nữ kinh ngạc nói.
- Ân.
Lăng Hàn cười gật đầu.
Chuyện này biến thành thú vị.
- Gia hỏa này có chút thực lực, phải mời Quân Ca xuất mã.
Binh thiếu lên tiếng, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía tên nam tử hơi thấp bé, hắn nhìn như trên ba mươi, tướng mạo xấu xí.
Binh thiếu thu hồi vài phần ngạo nghễ, nói:
- Quân Ca, mời ngươi ra tay!
Nam tử kia gật gật đầu:
- Binh thiếu đã lên tiếng, đương nhiên ta không có lý do gì cự tuyệt.
Nói xong hắn bước ra, mười ngón tay đều đeo nhẫn đen như mực.
Đột nhiên nội tâm Dương Hiểu rung động, hắn cảm giác có áp lực.
Hắn nói không rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, đây là trực giác của vương giả.
Dựa vào, diễn kịch mà thôi, cần phải nghiêm túc như vậy không?
- Quỳ xuống cầu xin tha thú có thể sống!
Quân Ca lên tiếng, hắn xiết chặc mười ngón tay, tiếng răng rắc từ khớp xương va vào nhau.
Dương Hiểu ngạo nghễ, hắn quát:
- Dương Hiểu ta chưa từng cầu xin tha thứ người nào cả! Còn nữa, các ngươi lập tức nói xin lỗi với sư muội và các cô nương xinh đẹp này, nếu không ta sẽ cho các ngươi biết rõ thời điểm ta tức giận kinh khủng tới cỡ nào!
- Muốn chết!
Quân Ca quát lớn, XÍU...UU!, thân ảnh hắn hơi động, lập tức lao thẳng về phía Dương Hiểu.
Ân, chỉ là tứ trảm bình thường?
Dương Hiểu lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn cảm nhận được lực áp bách trên người đối phương, chẳng lẽ thực lực đối phương chỉ như thế? Hắn không dám khinh thường, hai tay hóa chưởng công kích.
Oanh, quy tắc chi lực bộc phát, đại đạo va chạm.
Tứ trảm bình thường không thể là đối thủ của vương giả, Quân Ca rơi vào hạ phong nhanh chóng, đám người Binh thiếu không quan tâm, dường như tràn ngập tin tưởng vào Quân Ca.
Dương Hiểu cũng cảm thấy rất bình thường, đối phương càng như vậy thì diễn kịch càng có hiệu quả.
Xem ra hắn thật sự lo ngại.
- Người này... Hẳn là tiên thai.
Lăng Hàn dùng thần thức nói ra.
- Độc thai.
Nữ Hoàng lên tiếng.
- Ồ, chán ghét!
Hổ Nữu chán ghét lên tiếng.
Độc thai cũng là tiên thai, nó là tiên thai phi thường đặc thù.
- Tiên thai cũng có phân chia mạnh yếu, tiên thai chi lực của hắn quá yếu, đoán chừng chỉ có thể bộc phát một kích cho nên vẫn chờ cơ hội.
Lăng Hàn xem chiến đấu, lúc này đưa ra phán đoán.
- Cũng sắp tới thời điểm phân thắng bại rồi.