Sau lưng ba người Lăng Hàn rất nhanh chỉ còn một mình Đinh Khiếu Trần, một lúc sau gã cũng biến mất. Đinh Khiếu Trần không bỏ cuộc mà là giấu trong bóng tối tùy thời đánh lén.
Lăng Hàn cười hỏi:
- Có thể chạy nhanh chút không?
Mạo Thư Ngọc ngạc nhiên, nàng cho rằng đây là tốc độ cực hạn Đại Thánh có thể làm được. Mạo Thư Ngọc đang định hỏi Lăng Hàn, Nữ Hoàng có muốn chậm chút không, dù sao Đại Thánh không thể luôn giữ tốc độ cực hạn này mãi.
Nhưng Lăng Hàn hỏi nàng có thể mau hơn nữa không? Người này đang cố khoe mẽ sao?
Mạo Thư Ngọc không phải thiên kim thục nữ gì, tính nàng nóng như lửa, không trả lời nhưng tăng tốc độ lên một bậc.
Mạo Thư Ngọc chạy một lúc quay đầu lại xem Lăng Hàn, Nữ Hoàng rớt lại đến đâu rồi, nhưng khi quay đầu nàng giật nảy mình. Lăng Hàn, Nữ Hoàng theo sát ngay sau lưng Mạo Thư Ngọc, cách có ba trượng.
Cái này!
Mạo Thư Ngọc giật nảy mình, tuy nàng biết tư chất của hai người này không tầm thường, một người là nhị tinh rưỡi, một người là tam tinh rưỡi nhưng kém hơn một tiểu cảnh giới mà sao hai người theo kịp nàng?
Các ngươi đều là quái vật sao?
Nàng không phục, từ từ tăng nhanh hơn nữa. Mạo Thư Ngọc hoảng sợ thấy Lăng Hàn, Nữ Hoàng vẫn ung dung đi theo, giữ khoảng cách ba trượng không nhiều không ít.
Cực hạn của các ngươi ở đâu?
Mạo Thư Ngọc dốc hết sức tăng tốc độ lên đến đỉnh, nàng hóa thành luồng gió xoáy.
Nhưng rất nhanh Mạo Thư Ngọc phát hiện vẫn không thể thoát khỏi Lăng Hàn, Nữ Hoàng. Không không không, nàng thậm chí không cách nào buộc hai người lộ ra tốc độ cực hạn, vì họ vẫn giữ khoảng cách ba trượng với nàng, ai dám nói đây là tốc độ nhanh nhất của hai người?
Mạo Thư Ngọc có thể tăng tốc độ lên thêm chút nữa nhưng đó là bí thuật, chỉ giúp nàng bùng nổ trong thời gian ngắn, vậy thì không có ý nghĩa gì.
Vù vù vù vù vù!
Ba người tiến lên như bay, Đinh Khiếu Trần theo sau thì co giò cắm cổ chạy nhưng khoảng cách với ba người Lăng Hàn cứ xa dần. Cuối cùng Mạo Thư Ngọc hoàn toàn mất dấu ba người.
Dù ở trong Thương Nguyệt thành không phải nơi nào cũng bình yên, nơi này có một số yêu thú bản tính dữ dằn, đã khai hóa linh trí nhưng ham mê săn bắt võ giả. Nên chúng nó bị bài xích ra ngoài văn minh võ đạo, đứng ở mặt đối lập với võ giả.
Đám yêu thú hung tàn này ở trong một ngọn núi to, chúng nó không bị đuổi tận giết tuyệt vì dành cho người ta luyện võ, ví dụ như bây giờ.
Thường có con chim hoảng hốt bay khỏi rừng cây, tiếng hét thảm vang lên.
Có khi là võ giả bị hại, có khi là yêu thú bị oanh giết, đường hẹp gặp nhau ai mạnh thì thắng.
Tuy bọn họ chỉ cần leo qua chín ngọn núi lớn nhưng địa hình trong rừng núi phức tạp, rất khó đi nhanh. Bọn họ mất một ngày mới đến ngọn núi thứ chín.
Nơi này có Huyết Ảnh Lang.
Mạo Thư Ngọc giải thích cho Lăng Hàn, Nữ Hoàng:
- Hãy cẩn thận, Huyết Ảnh Lang là yêu thú quần cư, bình thường một ổ Huyết Ảnh Lang có một Lang Vương, bốn đến mười con hộ vệ, cộng thêm từ mấy chục đến trăm bầy sói. Lang Vương và hộ vệ đều là Sáng Thế cảnh đỉnh đại viên mãn. Lang Vương có sức chiến đấu kinh người, trùm trong Sáng Thế cảnh.
Lăng Hàn, Nữ Hoàng gật đầu, hai người không thèm để mắt đến đàn sói nhưng nghe không mất mác gì.
Mạo Thư Ngọc bổ sung thêm:
- Dù sao chỉ cần một cái đuôi Huyết Ảnh Lang là xong nhiệm vụ, chúng ta không cần vào ổ sói, chỉ cần tìm con nào đi lẻ là được.
Lăng Hàn cười gật đầu nói:
- Được rồi.
Nhưng bọn họ khá xui, rất nhanh phát hiện ổ sói nhưng bầy sói có cỡ trăm thành viên, hơn ba mươi con Sáng Thế cảnh đại viên mãn. Lang Vương khủng bố hơn, Lăng Hàn dám chắc dù là Thanh Vũ Thánh Vương, Âu Dương Thái Sơn cũng không đánh lại con Lang Vương này. Một là vì quy tắc, hai là Lang Vương có sức chiến đấu cực mạnh nghiền áp yêu sói khác.
Tính cách như Mạo Thư Ngọc đối mặt bầy Huyết Ảnh Lang này cũng không dám coi thường:
- Chúng ta canh chừng ở đây đi, chắc chắn sẽ có Huyết Ảnh Lang đi lẻ.
Lăng Hàn liếc mắt qua, chợt mắt sáng rực kêu lên, tay chỉ hướng ổ sói:
- Nương tử nhìn kìa!
Nói là ổ sói nhưng thật ra rất đơn giản, chỉ có một tảng đá to nhô ra thành không gian che mưa chắn gió. Lang Vương ngồi cao cao trên tảng đá, da lông màu đỏ vô cùng uy vũ. Sau lưng Lang Vương là tám con sói to hung thần ác sát cùng nó nửa ngồi xổm. Huyết Ảnh Lang khác ở dưới tảng đá to, có nằm ngủ, có chơi đùa.
Chỗ sâu nhất dưới nham thạch có một gốc thực vật khỏe mạnh sinh trưởng, cách cỡ dặm vẫn ngửi được mùi tươi mát.
Mắt Nữ Hoàng sáng rực:
- Thánh dược!
Lăng Hàn gật đầu nói:
- Chắc là Đại Thánh dược, Phật Tâm Phục Linh.
- Các ngươi tuyệt đối đừng hành động lỗ mãng!
Mạo Thư Ngọc vội nhắc nhở:
- Tuy Thánh dược tốt nhưng phải biết lượng sức mà làm, nếu đám Huyết Ảnh Lang theo dõi thì chúng ta phải chạy trốn.
Không khó sống, nhưng bị đàn sói truy sát thì bọn họ làm sao qua cuộc sàng tuyển được?
Mạo Thư Ngọc mới nói câu đó xong Nữ Hoàng đã đứng dậy đi hướng bầy sói.
Mạo Thư Ngọc tái mặt muốn ngăn Nữ Hoàng lại nhưng bị Lăng Hàn cản trở.
Lăng Hàn nói:
- Không sao, để nàng ấy đi đi.
Mạo Thư Ngọc trừng mắt Lăng Hàn. Sao nhà ngươi bạc tình vậy, nữ nhân kia nhìn liền biết là thê tử của ngươi. Ngươi vì một gốc Thánh dược mà trơ mắt nhìn đối phương vào hố lửa, đồ khốn kiếp!
Lòng Mạo Thư Ngọc bốc lửa giận thầm nhủ sau này phải giữ khoảng cách với Lăng Hàn, loại người khốn nạn như vậy nàng nhìn đã buồn nôn.
Nhưng cảnh tiếp theo làm Mạo Thư Ngọc trố mắt.
Nữ Hoàng đã giá lâm, bầy sói không hề công kích ngược lại quỳ rạp xuống như biểu đạt kính sợ với nàng.
Cái này!
Mạo Thư Ngọc dụi mắt, cảnh tượng trước mắt không thay đổi chút nào.
Tại sao?
Mạo Thư Ngọc tràn đầy khó hiểu, ngơ ngác nhìn Nữ Hoàng hái Thánh dược, cắt đuôi ba con Huyết Ảnh Lang. Tuy ba con Huyết Ảnh Lang gào rú nhưng không nổi khùng lên, ngược lại càng nhút nhát hơn.
Nữ Hoàng xoay người, một bước sinh sen, vóc dáng thướt tha. Mạo Thư Ngọc là nữ mà cũng thấy tim đập nhanh.
Lăng Hàn biết hắn và Nữ Hoàng tu ra một ngàn vạn ngôi sao mới đột phá Sáng Thế cảnh, sức chiến đấu nghiền áp tất cả Sáng Thế cảnh. Cùng là võ giả không cảm ứng được, Huyết Ảnh Lang chỉ biết giết chóc thì đã nhận ra.
Chúng nó giết chóc, chúng nó cũng kính sợ cường giả. Nữ Hoàng là vương trong vương, nên Lang Vương ngoan như con chó.
Ngược lại vị cường giả Trảm Trần đến thì đàn Huyết Ảnh Lang không tiếc tử chiến.
Bởi vì chúng nó kính sợ vương giả thật sự!