Quá kinh người!
Trong lòng nàng nhất thời dâng lên kích động mãnh liệt. Phải bắt lấy Lăng Hàn, cướp đoạt lấy hai đạo thiên địa bản nguyên, giao cho Hổ Nữu luyện hóa. Ý niệm này lại trở nên không thể cứu vãn được nữa.
- Ha hả, tiểu tử này gọi là Lăng Hàn.
Vĩnh Xương Tiên Vương cười nói.
A!
Lữ Hải Dung nhất thời mở miệng ra, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì cho phải.
Lăng Hàn này chính là Lăng Hàn Hổ Nữu muốn tìm kia sao?
Điều này cũng quá trùng hợp đi!
Hổ Nữu tin tưởng chắc chắn Lăng Hàn không có chết. Nếu như người trẻ tuổi này chính là Lăng Hàn kia, vậy có thể tránh thoát dư âm công kích thăng cấp Nguyên Cảnh, là điều có thể lý giải được.
Ngay cả thiên địa bản nguyên hắn cũng có tới hai đạo. Lẽ nào hắn sẽ không chí bảo phòng thân khác hay sao?
Đáng tiếc. Nói như vậy, ta không thể chuyển hai đạo thiên địa bản nguyên này cho Hổ Nữu được.
Vèo.
Một đạo thân hình bay xẹt tới. Đây là một lão đầu tóc bạc, tóc thưa thớt, thân hình còng xuống. Trên mặt đều là nếp nhăn, bộ dạng giống như già cả sắp chết. Toàn thân hắn đều tản ra khí tức thối nát mãnh liệt.
Huyết Ảnh Lão Ma!
- Tiểu tử, nghĩ rằng ngươi âm thầm chạy đến đây, lão phu liền đuổi không kịp được ngươi sao? Thực sự quá mức ngây thơ!
Hắn thoáng lộ ra một cười lạnh, lại hoàn toàn không phát hiện ra sự tồn tại của hai vị Tiên Vương.
Chỉ cần Tiên Vương không muốn để cho người khác biết, như vậy thì đứng ở trước mặt ai cũng giống nhau, hoàn toàn không nhìn thấy!
Ở trên phương diện nắm giữ đại đạo, khả năng Tiên Vương vượt qua Nguyên Cảnh không hề nhỏ tẹo nào.
- Tiểu tử, ngươi cho rằng lão phu không tìm được ngươi sao?
Huyết Ảnh Lão Ma lẩm bẩm.
Lúc trước hắn vẫn luôn ở bên ngoài Đan Đạo Thành chờ đợi. Sau đó hắn liền phát hiện ra Lăng Hàn đã trở thành Tân Thánh tử của Đan Đạo Thành. Nói thật, trước đây thời điểm hắn nghe được tin tức này, biểu tình trên mặt đúng là vô cùng đặc sắc.
Bảo tiểu tử này đi theo Lỗ Tiên Minh, giúp đỡ đối phương thượng vị, sau đó sẽ nhân cơ hội ăn cắp Tiên Thiên Đào Phù. Nhưng gia hỏa này lại có thể tự mình lên làm Thánh Tử.
Cái này… cái này. Cái này!
Huyết Ảnh Lão Ma đặc biệt muốn nằm mộng. Tiểu tử này lại còn hiểu luyện đan, hơn nữa hình như thành tựu còn không thấp. Bằng không hắn làm sao có thể được Đan Đạo Thành chọn làm Thánh Tử?
Hắn lập tức nghĩ đến sự khác thường lúc trước liền phát hiện ra trên người Lăng Hàn, rất có khả năng cất giấu bảo bối gì đó. Nhưng lúc đó suy nghĩ của hắn đều là Tiên Thiên Đào Phù. Nếu không, hắn không đột phá nổi cảnh giới, vậy có cho hắn thêm nhiều bảo vật hơn nữa cũng không tốt.
Dù sao, nếu sau đó hắn đập chết Lăng Hàn, những bảo bối gì đó đều sẽ thuộc về hắn.
Nhưng bây giờ, hắn lại dâng lên một sự hối hận. Hắn có một cảm giác, mình hình như đã làm sai.
Sau đó, đợi Lăng Hàn thượng vị, trở thành chưởng tọa Đan Đạo Thành, Huyết Ảnh Lão Ma lại trực tiếp ngây người.
Cái này cũng được sao?
Cho ngươi đi trợ thủ cho người khác, giúp đỡ người ta thượng vị, ngươi lại tự mình ngồi lên.
Trâu bò!
Kế hoạch thay đổi như vậy, người khác chỉ nghĩ đến, nhưng làm sao có thể làm được?
Sau khi khiếp sợ, Huyết Ảnh Lão Ma đương nhiên là mừng như điên.
Cái này, hắn có tin tức của Tiên Thiên Đào Phù. Hơn nữa, bảo vật trên người Lăng Hàn đều phải thuộc về hắn.
Nhưng chờ lại chờ. Hắn chính là chờ không được tới lúc Lăng Hàn đi ra gặp hắn. Điều này khiến cho lão gia hỏa càng lúc càng nóng nảy. Hắn cuối cùng không nhịn được lẻn vào trong thành. Nhưng hắn lại bị phát hiện, đánh một trận lớn, bị thương phải bỏ chạy.
Nhưng hắn vẫn bắt được vài người, trực tiếp đánh hồn. Hắn phát hiện ra Lăng Hàn đã rời khỏi Đan Đạo Thành, đi tới chỗ giao hẹn với Nghiêm Tiên Lộ.
Bởi vậy, hắn cũng lập tức chạy tới. Tuy rằng Vĩnh Xương Tiên Vương có uy danh hiển hách, nhưng hắn tự cảm thấy chỉ cần không đi trêu chọc vị Tiên Vương này. Hắn chỉ là bắt đi một tiểu vũ giả, tiểu đan sư. Tuyệt đúng không có khả năng kinh động tới Vĩnh Xương Tiên Vương.
Lẽ nào vị Tiên Vương này còn có thể quen biết với Lăng Hàn được sao?
Nói đùa!
Tam Dương Phong, hắn không thể đi lên. Đó chính là Tiên Vương Thành Đạo Địa. Hiện tại Vĩnh Xương Tiên Vương chỉ để cho hậu bối Trảm Trần Cảnh có thể đi vào, tranh thủ cơ duyên. Những người khác căn bản không có khả năng phá được thủ đoạn của hắn.
Trừ khi thực lực còn ở trên hắn!
Nhưng thực lực còn ở trên hắn, lại muốn cơ duyên như vậy làm cái gì chứ?
...
Xoẹt.
Lôi quang chớp động, một gã đại hán đã lặng lẽ xuất hiện.
Phách Yêu!
Hắn trở về Lôi Vân Điện một chuyến, thuật lại một chút về chuyện của Lăng Hàn. Sau đó hắn liền tìm một lý do, tự mình chạy ra ngoài.
Đương nhiên là vì Lăng Hàn.
Xuất thân thế lực Tiên Vương, nhãn lực của hắn lại còn cao minh hơn Huyết Ảnh Lão Ma nhiều. Hắn có thể khẳng định trên người Lăng Hàn có bảo vật vô giá, rất có khả năng là thiên địa bản nguyên, hay là chí bảo Tiên Vương.
Bởi vậy hắn một mình đến đây, muốn đoạt lấy bảo vật đó. Nói không chừng, cơ hội hắn thành tựu Tiên Vương đang ở ngay trên người Lăng Hàn.
- Tiên Vương Thành Đạo Địa!
Hắn ngước mắt nhìn lên Tam Dương Phong, thoáng lộ ra một vẻ kính sợ.
Vĩnh Xương Tiên Vương, cao cao tại thượng, vạn kiếp không đổ. So với Vĩnh Xương Tiên Vương, Lôi Vân Tiên Vương nhỏ bé giống như một con kiến, ngay cả tư cách xách giày cũng không xứng!
Hắn cũng chỉ có lúc nằm mơ mới dám tưởng tượng một chút cảnh mình có thể đạt được độ cao như vậy. Bình thường, hắn chỉ hy vọng xa vời mình có thể đột phá lên Tiên Vương.
Thời gian còn đang là Thánh Tử, hắn tràn ngập lòng tin, cho rằng mình nhất định có thể thành công. Nhưng theo cảnh giới nâng cao, hắn dần dần phát hiện ra, điều đó khó khăn giống như bước lên trời vậy.
Tiên Vương... Quá khó để thành tựu!
Lôi Vân Điện mấy trăm ngàn vạn năm qua xuất hiện bao nhiêu Thánh Tử Thánh Nữ. Nhưng có mấy người trở thành Tiên Vương?
Không có!
Trong đó có những thiên tài còn ưu tú hơn so với hắn. Nhưng tất cả mọi người đều thất bại. Vậy hắn dựa vào cái gì để có thể thành công?
- Có thể thành Tiên Vương hay không, lại phải trông cậy vào lần này!
...
Trong núi, Lăng Hàn cùng nữ hoàng cách nhau rất xa, nghênh đón Thiên Kiếp đến.
Thật may chính là, Tiên Thiên Đào Phù phát huy tác dụng, che đậy thiên cơ. Khiến cho Thiên Kiếp cuồng bạo đột nhiên lại giảm xuống một cấp bậc. Tuy rằng vẫn muốn vượt xa so vớ Tứ Trảm Kiếp bình thường, thậm chí gần Phân Hồn Đại Kiếp, nhưng nó đã nằm ở trong phạm vi hai người có thể chịu đựng được.