- Thủy đại nhân, ngươi quá võ đoán rồi!
- Ngươi dám giáo huấn ta?
Thủy Tử Ca không khỏi tức giận mà cười, coi như là người của Tả Tướng cũng không thể vô lễ với mệnh quan triều đình, này dính đến lễ tiết của một quốc gia, ngay cả Thủy Tử Ca trấn giết Lăng Hàn, Tả Tướng cũng không thể nói cái gì.
- Không dám, cũng không phải.
Lăng Hàn lắc đầu.
- Vãn bối chỉ trần thuật một sự thật, tuy hiện tại vãn bối là Phá Hư Cảnh, nhưng không có khả năng vĩnh viễn là Phá Hư Cảnh! Thất Đại Tướng đương thời cũng không phải từ Phá Hư Cảnh đi tới sao, Tả Hữu Nhị Tướng đại nhân cũng như vậy.
Thật cuồng!
Thủy Tử Ca hừ một tiếng nói:
- Ngươi cũng dám so sánh với chín vị đại nhân này sao?
- Hiện tại không so được, nhưng thời gian tới thì không nhất định.
Lăng Hàn tự tin cười, nhưng không có đem lời nói quá vẹn toàn, làm người dù sao cũng phải khiêm tốn một chút.
Nhưng Thủy Tử Ca lại không phát hiện hắn có gì khiêm tốn, bất quá nói đến tiềm lực, Loạn Tinh Hoàng Triều này có người nào so được với Lăng Hàn?
Cường như La Phách cũng nhất chiêu miểu sát, chiến lực chí ít hai mươi hai tinh, ai có thể sánh bằng?
- Ha ha, ngày ngươi rảo bước tiến lên đại năng Tinh Thần Cảnh, nói không chừng nữ nhi của ta sớm đã thành hồng nhan điêu linh, không chờ nổi, cũng không cần phải... chờ!
Thủy Tử Ca phất phất tay.
- Này là lần cảnh cáo duy nhất, không được gặp mặt nữ nhi của ta nữa, bằng không, bản tọa sẽ cho ngươi hối hận!
Lăng Hàn mỉm cười nói:
- Chẳng lẽ nhạc phụ đại nhân không biết, ngươi sắp làm ngoại công sao?
Phốc!
Thủy Tử Ca trực tiếp phun ra ngoài, đây quả thực là sấm sét giữa trời quang, nữ nhi bảo bối của hắn cư nhiên bị thanh niên này gặm? Không chỉ gặm, hơn nữa ngay cả ngoại tôn cũng sắp có rồi?
Nếu hắn bình tĩnh ngẫm lại mà nói, Lăng Hàn mới đến Thần giới một tháng, thì làm sao có thể nhanh như vậy? Nhưng hiện tại hắn bị hai chữ ngoại tôn làm choáng váng, đâu còn có thể bình tĩnh.
- Nhạn Ngọc!
Hắn chợt hét lớn.
Thủy Nhạn Ngọc đang chờ ở cửa, sau khi nghe được tiếng rống to này, vội vã đẩy cửa vào, chỉ thấy lão phụ tóc dựng lên, hai mắt phun ra lửa, hoàn toàn thất thố.
Nàng không khỏi kỳ quái, đến tột cùng Lăng Hàn nói gì với phụ thân, cư nhiên làm phụ thân tức đến trình độ như vậy.
- Ngươi, ngươi, ngươi…
Thủy Tử Ca chỉ vào Thủy Nhạn Ngọc, tức giận đến nói không ra lời.
Lăng Hàn đưa tay ngăn cản nói:
- Nhạc phụ đại nhân, muốn trách thì trách ta đi!
- Cút! Cút cho ta!
Thủy Tử Ca phất tay liên tục, hiện tại hắn chỉ muốn một người lẳng lặng, tiêu hóa tin tức kinh người này.
- Đi!
Lăng Hàn kéo tay của Thủy Nhạn Ngọc bỏ chạy.
Thủy Nhạn Ngọc mạc danh kỳ diệu, đợi ly khai Thủy gia mới hỏi:
- Đến tột cùng ngươi nói gì vậy?
- Nga, sợ hắn chia rẽ chúng ta, nên ta nói ngươi có...
Lăng Hàn thuận miệng nói.
- Có cái gì?
Thủy Nhạn Ngọc mờ mịt nói, nàng ở chuyện nam nữ thanh thuần đến rối tinh rối mù.
- Hắc hắc.
- Hắc hắc cái gì, nói mau!
- Chính là phụ thân ngươi sắp làm ngoại công.
Thủy Nhạn Ngọc đầu tiên là sửng sốt, cuối cùng phản ứng lại, khuôn mặt hiện đầy sát khí:
- Lăng Hàn, ta muốn giết ngươi!
Nàng huy kiếm bắt đầu truy sát Lăng Hàn.
Thủy Nhạn Ngọc truy sát Lăng Hàn một trận, nhưng không thừa nhận cũng không được, đây là một chủ ý "tốt", chí ít hiện tại có thể chặn miệng của Thủy gia.
Dù Thủy gia không ngại mang nàng đến trước cửa Triệu gia, Triệu đại tướng quân có thể tiếp thu một con dâu mang thai của người khác sao?
Từ khi quyết định muốn cùng Lăng Hàn giả làm phu thê, nàng đã có giác ngộ, chỉ là có giác ngộ và sự thật là hai việc khác nhau, cho nên nàng mới có thể thẹn quá thành giận đuổi theo giết Lăng Hàn, nhưng rất nhanh thì bất đắc dĩ tiếp nhận.
Nhưng nàng khí nộ chưa tiêu, không để ý tới Lăng Hàn nữa, một thân một mình nghênh ngang mà đi.
Lăng Hàn không khỏi bật cười, ngay cả phu thê cũng giả, còn sợ có thêm "hài tử" sao?
Nói đến hài tử, hắn không khỏi nhớ nhi tử, ngày khác tái kiến, nhi tử còn nhận được mình sao?
Tuy hắn tự tin, nhưng chỉ nói đi hết Sơn Hà Cảnh thì động một chút là nghìn năm, mà muốn đạt đến đại năng Tinh Thần Cảnh lại cần phải bao lâu? Hắn thiên tài, có thể rút ngắn thời gian, vậy cũng phải hơn một nghìn năm thậm chí mấy vạn năm.
Đến lúc đó, nhi tử đã làm gia gia gia gia.
Lo lắng cũng vô dụng, con đường võ đạo còn phải đi từng bước, chí ít hiện tại hắn không thể ly khai Loạn Tinh Hoàng Triều, chỉ có thể một bên tích súc thực lực, một bên lại nghĩ biện pháp.
Bất quá, Thần giới quá lớn, đầu tiên Côn Bằng Cung khẳng định không ở Hợp Ninh Tinh, như vậy một ngày dính đến lữ trình cấp bậc Tinh Vũ, đó chính là lấy năm tính, ngắn thì mấy năm, lâu thì mười năm, trên trăm năm cũng có.
Hơn nữa, thân thể là khẳng định không thể trực tiếp độ Tinh Vũ, dù hắn có thể nắm quy tắc phi hành của Thần giới trong tay cũng không có tác dụng, tốc độ quá chậm, phải dùng đến Thần Khí phi hành, hơn nữa còn là cấp bậc cao nhất, có thể chống lại thời gian rất dài, đối kháng nguy hiểm trong Tinh Vũ.
Tỷ như vẫn thạch, tỷ như hắc động không gian,
Nếu gặp tinh không loạn lưu, thì ngay cả cường giả Thần cấp cũng vạn kiếp bất phục.
Một ngày tiến nhập Tinh Không, cũng không phải đùa giỡn, phải có chuẩn bị vạn toàn.
Lăng Hàn lắc đầu, vẫn là trước làm gì chắc nấy, đẩy mạnh lực lượng đến hai mươi tinh, rảo bước tiến lên Thần Cảnh, hắn lấy đan nuôi võ, vẫn có thể tái hiện thần kỳ như ở Tiểu Thế Giới, lấy thời gian ngắn nhất đạt đến đại năng Tinh Thần Cảnh.
Chỉ cần có thể đạt đến đại năng Tinh Thần Cảnh, hắn liền có thể quang minh chính đại ly khai Loạn Tinh Hoàng Triều.
Cường giả như vậy, há có đạo lý làm con tin?
Ân?
Đột nhiên trong lòng Lăng Hàn rùng mình, mọc lên cảm giác nguy cơ mãnh liệt.
Thần hồn của hắn quá cường đại, gần như có thể lấy Sơn Hà Cảnh tiểu cực vị làm chuẩn, đối với nguy cơ tự nhiên cũng có năng lực cảm ứng mãnh liệt.
Xoát, một đạo hàn mang hiện lên, từ trên mái nhà bắn thẳng đến ngực của hắn, chính là vị trí trái tim.
Này là một mũi tên, tản ra hàn mang đáng sợ.
Trong nháy mắt này, Lăng Hàn làm ra phán đoán cùng tuyển trạch.
Uy lực của mũi tên này hẳn là chỉ ở Sơn Hà Cảnh tiểu cực vị, hắn và Thủy Nhạn Ngọc đã giao thủ, bởi vậy có thể suy đoán ra. Vấn đề là, mũi tên này có phải Thần Thiết chế tạo hay không, có thể xuyên thủng thể phách của hắn hay không?
Quả đấm của hắn không khỏi căng thẳng, hưu, mũi tên hạ xuống, cả người Lăng Hàn lập tức bị đánh bay lên, thình thịch lật vài cái, tiếp đó nằm ở trên mặt đất, lập tức có tiên huyết bừng lên.
---------------