Tiểu tử này lại dám nói muốn đánh mình thành chó chết?
Tâm hắn thầm giận, vốn chỉ là không lay chuyển được Ngưu Bất Quần, nể tình sư môn, hắn mới có thể tới, nếu như Lăng Hàn chịu thua, chủ động xin lỗi, hắn cũng lười hùng hổ dọa người.
Nhưng Lăng Hàn bộ dáng này?
Ha ha, hắn thật tức giận.
- Chúng ta tiến vào khu cao cấp.
Hắn nói.
Tại sao phải tiến vào khu cao cấp?
Bởi vì bên thắng được hết thảy, hắn còn muốn miễn phí chiếm bảo vật mà Lăng Hàn mở ra, khu cao cấp a, cái kia không cần năng lực đánh giá quá tốt, bằng vận khí cũng có thể gặp được mấy món tốt, cái tiện nghi này hắn tự nhiên phải chiếm.
Lăng Hàn khoát tay áo:
- Hôm nay có chút mệt mỏi, ngày mai lại đến.
Gia hỏa này có phải sợ hay không, chờ sau đó sẽ trốn?
Bào Phong Vũ chậm rãi gật đầu:
- Được.
Hắn đã hạ quyết tâm, chờ sau đó xin mấy người đi nhìn Lăng Hàn, không cho hắn rời Trung Thiên thành, lấy giao thiệp của hắn những năm này, mời ra mấy vị Tứ Bộ Thiên Tôn tuyệt không thành vấn đề.
Hắn là nghe nói, ngay cả Đại Vân Thiên Tôn cũng không chặn được Lăng Hàn, tự nhiên không có khả năng để Nhị Bộ, Tam Bộ đi nhìn chằm chằm đối phương.
- Vậy ngày mai tái chiến.
Lần này Lăng Hàn cũng không phải đang đùa Bào Phong Vũ, mà là hắn quả thật có chút mệt, cần nghỉ ngơi.
Đương nhiên, miễn cưỡng mà đi cũng không phải không thể, nhưng tại sao hắn phải làm như vậy?
Dù sao nguyên thạch lại không biết bay, hai người kia vì đánh cược duỗi cổ, treo khẩu vị của bọn hắn cũng không sao.
Nơi này không có khách sạn, sau khi đám người Lăng Hàn ra cửa, tùy tiện tìm địa phương, tiến vào không gian Tiên Khí, tự nhiên có thể hảo hảo nghỉ ngơi.
Đương nhiên, nếu là ở dã ngoại, bọn hắn còn phải cẩn thận, đừng bị Thiên Tôn một tay đập tới, vậy không gian Tiên Khí có thể ngăn cản được sao.
Lăng Hàn muốn dùng Phệ Kim thiết đại thành làm một Không Gian Dung Khí, giống như Hắc Tháp trước kia, như vậy mới vững như thành đồng, Thiên Tôn cũng phải tốn hao công phu rất lớn mới có thể mở ra.
Trước kia rất khó khăn, dù sao số lượng Phệ Kim thiết quá ít, còn phải dựa vào thôn phệ Tiên Kim mới có thể đi ra một bước cuối cùng, nhưng theo viễn cổ vị diện được phát hiện, muốn một khối Phệ Kim thiết tựa hồ cũng không phải việc khó gì.
Trước mặc kệ cái này.
Lăng Hàn hảo hảo tĩnh dưỡng, dùng “não” quá nhiều, xác thực rất mệt mỏi.
Một ngày sau, bọn hắn đi ra Tiên Khách Cư, đến Nguyên Thạch phường ngày hôm qua.
Ôi, sao nhiều người như vậy?
Mặc dù hôm qua có thật nhiều người vây xem, nhưng cũng vẻn vẹn khoảng trăm người, nhưng hôm nay là chuyện gì xảy ra? Không nói mười vạn tám vạn, ba bốn vạn người khẳng định có, dù Nguyên Thạch phường này rất lớn, cũng có cảm giác sắp nhồi đầy.
Đây là bởi vì hai tên Nguyên Thạch đại sư muốn thi đấu đổ thạch, tự nhiên oanh động.
Lăng Hàn là nhất chiến thành danh, đánh bại Ngưu Bất Quần, liên tục mở ra hai Thiên Tôn ký hiệu, cái này tuyệt không phải vận khí. Mà Bào Phong Vũ thanh danh càng hiển hách, chính là khách quý của rất nhiều Thiên Tôn cao giai, không biết có bao nhiêu người muốn kết giao với hắn.
Hiện tại, hai tên Nguyên Thạch đại sư ước định đổ thạch, hơn nữa còn có đổ ước, tự nhiên mánh lới càng đầy, để cho người ta kích thích.
Lăng Hàn gãi gãi đầu, sớm biết không ở nơi này, đây không phải quảng cáo cho Nguyên Thạch phường này sao?
Được rồi, dù sao Nguyên Thạch phường này cũng không phải chỉ của Đại Vân Thiên Tôn.
- Lăng Hàn, ngươi thật đúng là dám đến.
Bào Phong Vũ lạnh lùng nói, nhẫn nhịn một ngày, hắn thực sự khó chịu tới cực điểm, cũng lười đi ngụy trang bộ dáng bình dị gần gũi kia.
Lăng Hàn kinh ngạc:
- Vì cái gì ta không dám tới? Ta đường đường là Thiên Tôn, ngươi bất quá là tầng chín nho nhỏ, chẳng lẽ ta sẽ còn sợ ngươi sao? Ngươi bất kính với Thiên Tôn, cẩn thận ta lột da của ngươi!
Bào Phong Vũ không khỏi biến sắc.
Thế đạo hiện tại tạo ra tính tình của Nguyên Thạch đại sư, nhưng ai cũng biết, nguyên thạch cuối cùng cũng có một ngày sẽ đào xong, đến lúc đó cái gọi là Nguyên Thạch đại sư chính là cặn bã.
Trước đó ở trước mặt Thiên Tôn diễu võ giương oai, để người ta cười bồi nói chuyện, thật sự cho rằng Thiên Tôn không có tính tình sao?
Thiên Tôn, trời cũng phải tôn, há lại cho bất kính?
Đến lúc đó khẳng định sẽ có đại lượng Nguyên Thạch đại sư bị thu về tính sổ, chết không có chỗ chôn.
Cũng không có biện pháp, bị Thiên Tôn bưng lấy, nội tâm có thể không bành trướng sao?
Như hắn, thiên phú võ đạo bình thường, miễn cưỡng mới vọt lên Tiên Vương, đời này vốn nên dừng bước ở tầng một. Thật không nghĩ đến hắn ở đổ thạch vô cùng có thiên phú, để hắn toả sáng quang minh.
Không phải sao, đại lượng bảo vật đập xuống, hắn ngạnh sanh đẩy tới tầng chín.
Đương nhiên, Thiên Tôn là không thể nào được cưỡng ép đẩy lên, đây thật là điểm cuối cùng của hắn.
Nhưng từ tầng một đến tầng chín, đây đã là bay vọt kinh người, hết thảy đều đến từ năng lực đổ thạch của hắn, ngươi để hắn có thể không lâng lâng, bản thân cảm giác càng ngày càng tốt, giá đỡ càng ngày càng lớn sao?
Bây giờ bị một câu của Lăng Hàn tựa hồ đánh tan ảo mộng của hắn, thấy rõ mình bất quá là một tầng chín, người ta là Thiên Tôn a.
Sắc mặt hắn khó coi, nhưng lại quyết tâm, Thiên Tôn thì thế nào? Hắn không thành được Thiên Tôn, lại có thể để Thiên Tôn cúi đầu, thậm chí quỳ xuống dập đầu!
- Bớt nói nhiều lời, tới thử đi.
Hắn nhìn Lăng Hàn quát.
Lăng Hàn nhìn chằm chằm người này, hiện tại Nguyên Thạch đại sư thật đúng là bị sủng tới trời? Tốt, hôm nay hắn liền giết nhuệ khí của những người này.
Bọn hắn tiến vào khu cao cấp của Nguyên Thạch phường, Đại Vân Thiên Tôn đã tọa trấn ở đây, thần sắc hắn bất thiện, giống như người bị táo bón.
- Mỗi người hạn lấy ba khối, như thế nào?
Bào Phong Vũ nói với Lăng Hàn.
- Được.
Lăng Hàn gật đầu, nguyên thạch ở khu cao cấp này thật đúng là quý, thấp nhất cũng phải dùng Thiên Tôn tinh huyết tới mua, tổng cộng một trăm khối, nhỏ chỉ lớn cỡ nắm tay, lớn thì cao hơn một trượng.
Nhưng tương đồng ở chỗ, mỗi một khối nguyên thạch đều là hoa văn dày đặc, có một loại vận luật đặc biệt, phảng phất như kia là Thiên Tôn ký hiệu.
Đương nhiên, đây chỉ là một loại biểu hiện giả dối, khu cao cấp mở ra phế thạch cũng không phải không có, chỉ là tương đối ít hơn nhiều, hơn nữa tỷ lệ ra hàng tốt cũng sẽ cao hơn nhiều.
- Hạn trong một ngày.
Bào Phong Vũ lại nói.