Mục lục
Thần Đạo Đan Tôn - Lăng Hàn (Truyện full tác giả: Cô Đơn Địa Phi)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liên Tuyết Dung nhìn lại lác đác vài người nhóm Tôn Kiếm Phương, Cát Nguyên Long:

- Các ngươi thì sao?

Tôn Kiếm Phương thầm thở dài, lão gầy dựng Cổ Đạo tông gần trăm năm nhưng không địch lại một câu của Liên Tuyết Dung, khiến lão thấy nản lòng. Tuổi thọ của Tôn Kiếm Phương sắp hết, không có gì không buông bỏ được. Nhưng Cổ Đạo tông là tâm huyết của lão, Tôn Kiếm Phương hy vọng tương lai nó sẽ tốt đẹp hơn nên mới nắm chặt quyền lực không thả. Mãi khi Lăng Hàn xuất hiện Tôn Kiếm Phương rốt cuộc tìm thấy người có thể gửi gắm, lão tính chờ khi hắn vào thập mạch thì mình sẽ lùi xuống.

Không ngờ biến cố đến mau vậy.

Tôn Kiếm Phương hỏi:

- Nếu không quy hàng thì sao?

Liên Tuyết Dung lạnh nhạt nói:

- Trong thiên hạ đều là vương thổ.

Ý là nếu Tôn Kiếm Phương muốn giữ lại Cổ Đạo tông thì phải thần phục dưới sự thống trị của Huyền Bắc quốc, không ai được vượt qua vương quyền.

Hoặc ngươi rời đi, không phải con dân của Huyền Bắc quốc thì chẳng cần tuân theo quốc pháp.

Tôn Kiếm Phương nhìn Liên Tuyết Dung, mắt dấy lên chiến ý:

- Ha ha, lão phu xin thỉnh giáo vài chiêu với Liên kỳ chủ.

Liên Tuyết Dung lạnh nhạt nói:

- Vương Phong!

Vương Phong đứng ra ngay:

- Có thưa kỳ chủ! Muốn đánh với kỳ chủ đại nhân nhà ta thì ngươi phải qua ải của ta đã.

Đám cường giả thập nhị mạch như lão độc vật, Mạnh Duệ Ninh nhìn hướng Tôn Kiếm Phương. Bọn họ không muốn chắp tay nhường lại thế lực gầy dựng nhiều năm, nhưng trước thực lực tuyệt đối thì họ biết làm sao?

Tôn Kiếm Phương mỉm cười nói:

- Ngươi không đánh lại lão phu.

Vương Phong hét to một tiếng:

- Ha ha, huênh hoang!

Vương Phong xông hướng Tôn Kiếm Phương, lực lượng của gã đến mười vạn cân, bùng nổ hết sức lao lên như một đám trâu điên chạy rầm rập.

Tôn Kiếm Phương khoanh tay đứng, khi Vương Phong cách năm trượng mới phất tay một cái.

Vương Phong hét to một tiếng:

- Đi!

Cú đấm đánh ra, ngũ trọng lực chồng lên. Mắt thường trông thấy không khí có sóng gợn, như bị nhăn.

Vương Phong thúc giục lực lượng cường đại tiếp tục xông lên trước.

Thập nhị mạch có thể khiến kình lực phát ra ngoài hai trượng, khoảng cách hiện tại kém hơn chút.

Ầm!

Tôn Kiếm Phương vỗ chưởng đánh bay Vương Phong.

Cái gì!?

Thực lực của Vương Phong đã được chứng minh, nhưng đường đường là Vương Giả đỉnh cấp thập nhị mạch, tu ra ngũ trọng lực lẽ ra đánh bay được gã thì phải là thập nhị mạch, tu ra lục trọng lực hay càng nhiều mới đúng.

Tôn Kiếm Phương chắc chắn là thập nhị mạch, vậy tức là lão tu ra lục trọng lực, thất trọng lực?

Ui, Tôn Kiếm Phương được đến bí kỹ thượng cổ gì?

Tôn Kiếm Phương chắp tay sau lưng:

- Giờ thì lão phu có tư cách xin lĩnh giáo một chút được chưa?

Gió núi thổi nhẹ vạt áo Tôn Kiếm Phương bay lên, tiêu sái khó tả.

Cho dù đối diện một đám cường địch, bị nỗ tiễn đáng sợ chĩa vào thì sao?

Võ giả bất khuất!

Đám Vương Giả thập nhị mạch Cát Nguyên Long nhìn, trong lòng sinh ra kính ngưỡng.

Bọn họ biết Tôn Kiếm Phương dám đứng ra có nguyên nhân lớn nhất vì tuổi thọ không còn nhiều, cùng lắm sống thêm mười năm. Nên Tôn Kiếm Phương nhìn thoáng, không tiếc trận chiến oanh liệt, kết thúc cuộc đời truyền kỳ của mình trong huy hoàng.

Họ cũng vậy nhưng không ai dám đứng ra, so sánh thì Tôn Kiếm Phương nổi bật hẳn lên.

Vương Phong tức giận quát:

- A!

Vương Phong từ xa lao về, một kích kia làm khóe môi gã chảy máu nhưng dường như kích phát ra hung tính, mặt tràn đầy sát khí.

Mắt Liên Tuyết Dung sáng rực nói:

- Lùi xuống, ngươi không đánh lại lão.

Vương Phong không cam lòng:

- Kỳ trường!

Tuy chịu thiệt một kích nhưng Vương Phong tin tưởng mình có thể bằng vào kỹ xảo thắng đối thủ.

Mắt đẹp lóe tia túc sát:

- Hửm?

Vương Phong ngoan ngoãn đứng sang một bên:

- Rõ!

Đường đường là Vương Giả đỉnh cấp thập nhị mạch mà ngoan chưa từng thấy.

Nữ nhân này mạnh đến mức nào?

Liên Tuyết Dung nhìn Tôn Kiếm Phương, gật gù lộ vẻ khen ngợi:

- Ở nơi hoang dã này mà ngươi có thể tự mình lần mò bước vào Hoán Huyết cảnh, thật là không dễ.

Mọi người nghe thế giật nảy mình.

Cái gì? Tôn Kiếm Phương đã đặt chân vào cảnh giới khác?

Hèn gì Tôn Kiếm Phương có thể một chưởng hất văng Vương Phong, nếu vào cảnh giới lớn mới thì Vương Giả thập nhị mạch có đáng gì.

Tôn Kiếm Phương hoang mang lặp lại, không hiểu ra sao:

- Hoán Huyết cảnh?

Liên Tuyết Dung lắc đầu nói:

- Quả nhiên ngươi tự lần mò, đã mở cánh cửa đi tới cảnh giới tiếp theo, nhưng vì không rõ ràng nên trong lúc tu luyện đi nhiều đường vòng, không tìm được lối ra, vì thế chịu nhiều vết thương ngầm, tổn thất lớn.

Liên Tuyết Dung tạm dừng:

- Người ta xông vào Hoán Huyết cảnh sẽ được thêm thọ nguyên ba mươi năm, nhưng ngươi bao hao hụt quá nhiều, tối đa chỉ được mười năm tuổi thọ.

Da mặt Tôn Kiếm Phương căng thẳng sau đó lộ vẻ tiêu sái:

- Sống trên đời có ai tránh khỏi cái chết? Lão phu cả đời tung hoành, sáng lập Cổ Đạo tông, dựa vào sức mình bước vào cảnh giới mới, chết có gì tiếc?

Tên của Tôn Kiếm Phương sẽ được ghi trong sách sử, thành một truyền kỳ trên đường võ đạo, đời người thế là đủ.

Liên Tuyết Dung cười khẽ:

- A, ngươi nghĩ thành tựu của mình rất bất phàm? Lão nhân gia làm ếch ngồi đáy giếng hơi bị lâu.

Liên Tuyết Dung nhảy ra, nhanh nhẹn như con báo vỗ chưởng vào Tôn Kiếm Phương.

Bùm!

Liên Tuyết Dung cách rất xa nhưng lực lượng đã ập đến.

Tôn Kiếm Phương vội huơ nắm tay đón chào, đây là Tứ Phương quyền!

Một kích va chạm, hai người cách nhau năm trượng nhưng kình lực đã giao phong kịch liệt như thực chất.

Tôn Kiếm Phương lảo đảo, liên tục lùi ba bước, người run run lại lùi bảy bước, dừng lại rồi lùi mười bước, lại mười bước, sau đó lùi trăm bước mới ngừng.

Mọi người nhìn trợn to mắt ốc bưu. Mợ nó, thực lực của nữ nhân này quá yêu nghiệt. Tôn Kiếm Phương đã ghê gớm lắm rồi, một bàn tay đánh bay Vương Phong thập nhị mạch nhưng lúc đối diện nữ nhân này một kích lùi hơn trăm bước, còn là ngừng rồi lùi, lùi lại ngừng.

Điều này nói lên cái gì?


Một kích của Liên Tuyết Dung không chỉ về lực lượng nghiền áp Tôn Kiếm Phương còn tu ra hơn mười trọng lực mới mạnh mẽ đẩy lùi Tôn Kiếm Phương.


Quá mạnh, chỉ một mình Liên Tuyết Dung đủ càn quét thiên hạ, hèn gì nhiều cường giả thập nhị mạch cam lòng dưới cơ nàng.


Đám người Hạ Quan, Cổ Thang lên tinh thần, ngẩng cao đầu, ưỡn ngực.


Cái gọi là chim khôn chọn cành mà đậu, bọn họ là người thông minh nên có lựa chọn chính xác nhất.


Một kỳ chủ đã ghê gớm như vậy thì thành chủ của Hùng Cứ thành mạnh cỡ nào? Quốc chủ Huyền Bắc quốc mạnh bao nhiêu?


Ôm đùi như thế mới là tương lai tươi sáng.


Nghe xem Liên Tuyết Dung nói gì, vào Hoán Huyết cảnh sẽ được tăng thêm ba mươi năm tuổi thọ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK