Cả người Hồng Thiên Bộ đều bị đánh bay ra ngoài, nhưng trường thương trong tay bị chặn lại như thế, lại thêm tu vi của hắn cũng đã khôi phục được cấp bậc lục văn. Cho nên một kích này chỉ khiến cho lồng ngực của hắn nổ tung, cũng không có diệt sát được hắn.
Lăng Hàn cũng kêu lên một tiếng đau đớn, cả người đột nhiên bay lên.
Hồng Thiên Bộ cũng phát động phản kích, đánh ra một kích Toái Tinh Chỉ, cũng đã đả thương nặng hắn.
BA~, BA~, hai đại thiên kiêu trẻ tuổi đồng thời ngã sấp xuống đất, đều không ngừng đổ máu. Trong lúc nhất thời ai cũng không thể đứng dậy được.
Lưỡng bại câu thương.
Kết quả như vậy là chuyện mà ai cũng không ngờ được tới, không phải là Hồng Thiên Bộ nghiền ép Lăng Hàn, độc chiếm ngôi vị yêu nghiệt áp thiên, cũng không phải là Lăng Hàn người sau vượt người trước, lật ngược cường giả uy tín lâu năm.
Nếu như nghiên cứu kỹ hơn, Hồng Thiên Bộ là Khai Khiếu cảnh, mà khi chiến đấu cũng có tu vi Minh Văn cảnh, so sánh qua như vậy, ai càng thêm yêu nghiệt cơ chứ?
- Cha!
Bảy anh em hồ lô đều nhào ra ngoài, vẫn là Lục Oa lấy Thiên Văn ngọc trở về, mà sáu đứa trẻ khác thì trông coi ở chung quanh Lăng Hàn, mỗi một người đều đằng đằng sát khí.
Hồng Thiên Bộ cũng không phải là người cô đơn, hắn thu phục được không ít thủ hạ thực lực cường đại, hiện tại cả đám cũng nhao nhao đi ra, bảo hộ hắn lại.
Một lúc sau, Lăng Hàn và Hồng Thiên Bộ đều miễn cưỡng bò lên, mặc dù thương thế rất nặng, thế nhưng bên trong ánh mắt của hai người đều tràn ngập chiến ý.
- Đi.
Hồng Thiên Bộ thấp giọng nói, dưới mấy tên thủ hạ nâng đỡ, nhanh chóng đi xa.
Lăng Hàn cũng muốn đi, thế nhưng lão giả trước kia lại tiến lên đón, nở nụ cười rồi nói:
- Tiểu bằng hữu, có thể bỏ thứ yêu thích, bán thanh chùy kia cho lão phu hay không? À, nếu có thể, lão phu còn muốn cầu mua khối ngọc thạch kia nữa.
Bảy anh em hồ lô như gặp đại địch, đây chính là cường giả bên trên tiên đồ a, dù chỉ vẻn vẹn là Trúc Cơ.
Lăng Hàn cười một tiếng, nói:
- Ngại quá, hai thứ đồ này còn có tác dụng lớn đối với tại hạ.
- Ồ.
Lão giả gật gật đầu, cũng không có dịch chuyển bước chân.
Hắn đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt, rốt cuộc có nên xuất thủ cướp đoạt hay không.
Nếu như hắn xuất thủ, nhất định Lăng Hàn sẽ không được, nhưng mà, đây chính là đế đô. Nếu như hắn xuất thủ cưỡng đoạt đồ vật của một tên tiểu bối, tất nhiên sẽ dẫn tới Trần Phong Viêm trấn áp.
Không nói đâu xa, chỉ riêng trận linh của Thanh Long trận kia cũng không phải là người mà hắn có thể địch nổi.
Hắn và Thôi Trấn Hải có chút giao tình, trước kia hai người cũng thường xuyên luận bàn, thực lực cũng không chênh lệch là bao.
Nhưng mà, nếu hắn đạt được một kiện Pháp khí nhất tinh, như vậy tất nhiên thực lực sẽ tăng vọt, chiến lực tăng lên một lần cũng không khó. Không biết có thể địch nổi trận linh hay không?
Hắn đang do dự, cân nhắc được mất, bởi vì một khi thất bại thì hắn sẽ giống như Thôi Trấn Hải, bị cầm tù ở đế đô.
Đường đường là tiên đồ cường giả, bị cầm tù ở trên địa bàn của phàm nhân?
Đây không phải chuyện cười lớn hay sao?
Sau khi do dự nửa ngày, cuối cùng lão giả này vẫn nhấn chìm xung động và tham lam trong lòng xuống, lại cười một tiếng với Lăng Hàn, sau đó quay người rời đi.
La Cẩm Đường vội vàng đuổi theo, rất nhanh một già một trẻ đã biến mất ở phía xa.
Thời gian: 00: 00: 00
Lão giả vừa đi, áp lực một mực bao phủ trên người Lăng Hàn cũng không cánh mà bay.
- Lão gia hỏa, về sau nhất định ta sẽ đánh ngươi một chầu.
Lăng Hàn nói thầm ở trong lòng.
Nếu như vừa rồi lão giả này xuất thủ, như vậy đợi về sau Lăng Hàn có đủ thực lực, nhất định hắn sẽ giết chết lão già này. Thế nhưng bây giờ lão gia hỏa này đã dọa mình một lần, vậy về sau hắn cũng phải dọa cho lão gia hỏa này giật mình mới thôi.
Dưới mấy đứa trẻ nâng đỡ, Lăng Hàn trở về chỗ ở.
Dùng lực lượng của anh em Hồ Lô, muốn khiêng Lăng Hàn trở về đương nhiên là việc rất nhỏ.
Lăng Hàn phối một chút thuốc, bắt đầu khôi phục.
Lần này bị thương không nhẹ, cuối cùng Hồng Thiên Bộ đã bạo phát ra chiến lực lục văn. Vốn đã đủ để diệt sát Cực Cốt cảnh. Chỉ là chiến lực của Lăng Hàn cũng vượt xa Cực Cốt cảnh, cho nên, một kích này không có khả năng diệt sát Lăng Hàn, thế nhưng vẫn tạo thành trọng thương cho hắn.
- Điện hạ, xuất thủ ở đế đô có phải quá mức liều lĩnh, lỗ mãng hay không?
Ở trong phủ đệ của Thất hoàng tử, một tên phụ tá đang khuyên bảo Thất hoàng tử.
Thất hoàng tử đưa tay ngắt lời:
- Kẻ này đã biết rõ thú triều hủy diệt Hổ Cứ thành là do cô vương phát động, nếu không diệt khẩu hắn, như vậy sao cô vương có thể an tâm được cơ chứ?
- Nói mà không có bằng chứng, bệ hạ há sẽ tin tưởng lời nói một mặt của hắn cơ chứ? Mà đám người Dương đại nhân sao có thể gọi điện hạ đi thẩm vấn được?
Tên đồng liêu này tiếp tục khuyên nhủ:
- Trước đó không ai nghĩ tới ở trong đế đô lại có một cái Thanh Long đại trận, dường như trận linh kia có mặt ở khắp mọi nơi, nếu như bị trận linh bắt được hành tung của điện hạ. Khi đó mới thật sự là không thể ngụy biện được nữa.
Thất hoàng tử mày nhíu lại, nói:
- Phụ hoàng có tín nhiệm đặc thù đối với tiểu tử kia, cho nên nếu như tiểu tử kia đi cáo trạng, nói không chừng phụ hoàng sẽ thực sự điều tra. Tất nhiên Cô vương sẽ không ngại, nhưng các ngươi có thể bảo đảm mình sẽ không để lộ ra một chút tin tức gì hay?
Câu này làm cho tên đồng liêu này lập tức không phản bác được.
Ở dưới uy nghiêm của Thánh Hoàng, trong lòng ai có thể không dao động cơ chứ?
- Huống hồ, lần này tiểu tử kia đã bị trọng thương, chính là cơ hội tốt nhất để diệt trừ hắn ta.
Thất hoàng tử nói, trong mắt của hắn hiện lên vẻ kiêng kị, uy lực Thiên Văn ngọc của Lăng Hàn quá mức đáng sợ, ngay cả Hồng Thiên Bộ cũng bị đánh cho trọng thương, nếu như nện ở trên người hắn thì hắn cũng không có khả năng may mắn thoát khỏi được.
Nếu như là các loại phi kiếm phi đao bình thường, hắn chỉ cần dùng niệm lực là có thể nhẹ nhõm ngăn cản lại. Thế nhưng một lần ném ra Thiên Văn ngọc có thể đạt tới vạn cân, làm sao cản cơ chứ?
Nghĩ đến Thiên Văn ngọc, hắn lại có chút tham lam, dùng niệm lực của hắn lại thêm Thiên Văn ngọc, có thể phát huy ra uy lực khủng bố cỡ nào cơ chứ?
Tin rằng ngay cả Tầm Bí cảnh cũng có thể bị hắn miểu sát.
Hắn không có chút do dự nào, nhất định phải thừa cơ hội này xử lý Lăng Hàn, cướp đoạt đi Thiên Văn ngọc.