- Dương Huyền Long bái kiến An đại nhân!
An Đạp Vân lộ ra nụ cười, ánh mắt nhìn về phía người trẻ tuổi này tràn đầy từ ái, bởi vì đây mới là rể hiền trong lòng hắn.
Dương Huyền Long, con thứ bảy của Nhị Bộ Thiên Tôn Dương Chí Hà, cũng là út tử. Nhưng người nói Dương gia thất tử, từng cái như rồng, thất tử mạnh nhất, Dương Huyền Long không phải cái thứ nhất trong thất tử thành tựu tầng chín, nhưng tuyệt đối là chiến lực mạnh nhất.
Dạng tuấn kiệt này, có khả năng trở thành Thiên Tôn.
- Miễn lễ.
Hắn giơ tay lên một cái, sau đó nhìn về phía người kia.
- Dương huynh, ngọn gió nào đưa ngươi tới đây?
Người này chính là Dương Chí Hà.
Dương Chí Hà nhìn Lăng Hàn cùng Lăng Phi Phàm, sau đó mới lo lắng nói:
- Hứa Đô vị diện sắp công phá, ta muốn cùng An huynh kết thành một đồng minh, đến lúc đó cùng tiến cùng lui.
An Đạp Vân lập tức nghiêm nghị, một vị diện phá diệt, bị thôn phệ, đối với Thiên Tôn bọn hắn mà nói cũng là tràn đầy kỳ ngộ, bởi vì hạch tâm vị diện sẽ bạo lộ ra, dù không cướp đoạt đến, nhưng vẫn sẽ tràn ra năng lượng cường đại, để bọn hắn có khả năng lĩnh hội đến loại lực lượng bản nguyên thứ ba.
Có thể bước vào Tam Bộ hay không, cái này cực kỳ mấu chốt.
Nhưng Vũ Tinh vị diện tổng cộng có bảy vị Nhị Bộ Thiên Tôn, cháo ít tăng nhiều, khó tránh khỏi tranh đoạt, vậy nếu như có thể cùng Nhị Bộ Thiên Tôn khác kết minh, tự nhiên càng có phần thắng rồi.
An Đạp Vân gật đầu:
- Đề nghị này không tệ.
Câu trả lời này tự nhiên ở trong dự liệu của Dương Chí Hà, hắn cười tiếp tục nói:
- Trước đó Tiểu Thất một mực tu luyện, còn không có cưới vợ, hôm nay cố ý dẫn hắn tới, là muốn cầu hôn An huynh, hi vọng An huynh có thể gả hòn ngọc quý trên tay cho tiểu tử nhà ta.
Dương Huyền Long lần nữa đứng dậy, hành lễ với An Đạp Vân:
- Huyền Long đối với Tú nhi cô nương ngưỡng mộ đã lâu, xin An đại nhân thành toàn!
Đồng minh trên miệng tự nhiên không đáng tin, nhi nữ thân gia liền muốn bảo hiểm nhiều.
Một cái là Dương gia có tiền đồ nhất ấu tử, một cái khác thì là An gia tiểu công chúa, dạng này kết hợp tự nhiên sẽ để đồng minh trở nên kiên không thể phá.
An Đạp Vân lập tức lộ ra ý động chi sắc, hắn vốn là rất vừa ý Dương Huyền Long, lại thêm đồng minh sự tình, để hắn cơ hồ không thêm cân nhắc liền muốn đáp ứng.
Lăng Phi Phàm khẩn trương, vội vàng nhìn về phía Lăng Hàn, kêu lên:
- Gia gia!
Lão nhân gia ngài nếu không nói hai câu, cháu dâu liền bay mất a!
Lăng Hàn thở dài, vì cái gì ngay cả cưới cháu dâu cũng tránh không được đánh một trận chứ, chẳng lẽ hắn thật sự là tai tinh sao?
- Cái kia thân gia đại chất tử…
Hắn mở miệng nói.
Phốc!
Lăng Phi Phàm rất muốn thổ huyết, mà Dương Huyền Long cùng Dương Chí Hà thì kỳ quái, tên ăn mày này là ai, thế mà mở miệng xưng An Đạp Vân là đại chất tử?
Ai dám? Đây chính là một vị Nhị Bộ Thiên Tôn a.
An Đạp Vân đen mặt, trong hai mắt phun ra lửa, có một loại xúc động giết người.
Lăng Hàn khoát khoát tay, cười nói:
- Được rồi, được rồi, trước không nói cái này. Khụ khụ, hôm nay ta cũng mang theo cháu trai đến cầu thân, hi vọng An gia có thể đồng ý việc hôn sự này.
- Được!
An Đạp Vân lãnh đạm nói, câu nói này lập tức để Dương Huyền Long biến sắc, nhưng Dương Chí Hà thì không thèm để ý, hắn hiểu rõ An Đạp Vân. Quả nhiên, chỉ nghe An Đạp Vân nói:
- Nơi này tỳ nữ ngươi coi trọng cái nào, liền cưới đi!
Trước đó Lăng Hàn luôn đại chất tử đại chất tử gọi hắn, hiện tại hắn muốn đáp lễ Lăng Hàn.
Lăng Hàn sững sờ, không khỏi cười ha ha:
- Nhìn không ra, ngươi cũng có chút hài hước, lần này ta đối với cháu dâu kia ngược lại có chút mong đợi, hẳn là cũng rất có ý tứ.
- Ngươi xem một chút, đứa cháu này của ta có chỗ nào không xứng, mặc dù tu vi kém một chút, nhưng đánh nhau cùng cấp, đánh bại con lươn nhỏ kia khẳng định dễ như trở bàn tay!
Hắn một cánh tay nắm lấy cổ Lăng Phi Phàm, sau đó chỉ Dương Huyền Long.
Dương Huyền Long tức chết, ngươi khen cháu mình thì cứ khen, tại sao lại lấy hắn làm đá kê chân?
Hắn hừ một tiếng:
- Loại cặn bã này, ta trở bàn tay liền có thể trấn áp.
Lăng Phi Phàm đương nhiên sẽ không sợ, chỉ vào Dương Huyền Long nói:
- Đánh nhau cùng cấp, ngươi bất quá là con rệp, bản thiếu một chân liền có thể giẫm chết!
Vẻ mặt Lăng Hàn tươi cười, Lăng Kiến Tuyết quá chững chạc, khuyết thiếu niềm vui thú, kém xa đứa cháu này, hợp khẩu vị của hắn.
- Có dám chiến hay không?
Hắn lửa đổ thêm dầu.
- Ha ha, các ngươi có tư cách gì đưa ra khiêu chiến?
Dương Chí Hà từ tốn nói, trong giọng nói có một tia bất mãn, cũng có một tia lửa giận.
Bất quá, đây là địa bàn của An gia, mặc dù hủy, nhưng An Đạp Vân không có xuất thủ, còn chưa tới phiên hắn.
Khách lớn cũng không thể ép chủ, lại nói, An Đạp Vân đồng dạng là Nhị Bộ Thiên Tôn.
Lăng Hàn chỉ vào Dương Chí Hà:
- Không dám chiến liền lăn qua một bên, đừng đứng đó nói nhãm. Tiểu An, chúng ta cũng không chiếm tiện nghi của bọn hắn, mặc dù nữ nhi nhà ngươi đã sớm cùng cháu ta hai bên tình nguyện, đến, Võ Giả so không phải là thực lực sao, đánh nhau cùng cấp, dùng thắng bại đến định, như thế nào?
“Tiểu An” thì khóe miệng co giật, lại có thể có người dám gọi hắn Tiểu An.
Tiểu em gái ngươi a!
- Bản tôn cũng đồng ý luận võ.
Dương Chí Hà đột nhiên cải biến ý nghĩ, hắn nhìn ra được, An Đạp Vân rất kiêng kị Lăng Hàn, vậy người này hẳn là một kình địch.
Nhưng hắn đối với nhi tử của mình tràn đầy lòng tin, Dương gia thất long, ấu tử mạnh nhất.
Hắn không ngại để nhi tử đánh chết Lăng Phi Phàm, mà nếu như Lăng Hàn muốn động thủ, vậy hắn liên thủ với An Đạp Vân, lại có cái gì là giải quyết không được?
Cứ như vậy, Dương gia cùng An gia sẽ chăm chú buộc chung một chỗ, đồng cam cộng khổ, cùng chung hoạn nạn.
An Đạp Vân nghĩ nghĩ, chậm rãi gật đầu, hắn cũng rất muốn biết tiềm lực của Lăng Phi Phàm, dù sao nữ nhi cũng đã nói như thế, cũng có thể suy tính một chút, dù sao gia thế của người ta cũng không tệ.
Ngoại trừ người nhà này miệng đều có bệnh thất đức.
- Tốt, đánh nhau cùng cấp!
An Đạp Vân nói.
- Chậm!
Lăng Hàn khoát tay.
- Trước nghỉ ngơi mấy ngày đi, cháu trai ta bị các ngươi trói buộc tu vi, coi như hiện tại giải khai cũng không có khả năng khôi phục lại trạng thái tốt nhất.