Lăng Hàn lập tức đứng lên.
- Biển người mênh mông, nên đâu đi tìm?
Phó Nhạc thở dài, Thống Liên Thành nhân khẩu hàng mấy chục tỉ, mà cương vực rộng lớn càng kinh người, muốn tìm ra một người tự nhiên là khó như lên trời.
- Nữu tìm được!
Hổ Nữu xung phong nhận việc.
Phó Nhạc không chút tự tin nào, một gia hỏa có thể đưa ra cùng người khác so ăn cơm, lại có thể có uy tín gì?
Lăng Hàn cười ha ha nói:
- Nữu, dẫn đường.
- Ừm!
Hổ Nữu lập tức đứng dậy rời đi, nhưng đi mấy bước lại vội vã chạy trở về, đóng gói toàn bộ thức ăn trên bàn lại, lúc này mới nhanh chân mà đi.
Phó Nhạc càng không thể tin tưởng, liên tục lắc đầu.
- Đi thôi!
Lăng Hàn kéo Phó Nhạc, lấy lực lớn của hắn, Phó Nhạc căn bản không thể chống lại.
Đoàn người ra tửu lâu, một lần nữa trở lại địa phương khi đó gặp phải cô gái kia.
Hổ Nữu nhăn cái mũi nhỏ ngửi lên, một lát sau, nàng chỉ vào con đường nói:
- Này!
Kháo, ngươi là mũi chó a.
Phó Nhạc không khỏi thầm nhổ nước bọt, nhưng ở trước mặt tự nhiên là không thể nói, hơn nữa Hổ Nữu còn đẹp như Thiên Tiên, để hắn cũng không đành lòng nói như vậy.
Nhưng đám người Lăng Hàn tràn ngập tự tin với Hổ Nữu, mũi của tiểu nha đầu còn linh hơn chó.
Một đường đi tới, thỉnh thoảng Hổ Nữu sẽ dừng lại, sau đó mang theo mọi người quẹo trái rẽ phải, vượt núi băng đèo, ròng rã hai ngày sau, bọn họ đi tới một thôn trang nhỏ, có khói xanh bay lên, có chó cỏ gọi uông, một bức điền viên phong quang.
- Chính là chỗ này!
Hổ Nữu chỉ vào thôn trang nói.
Nơi này?
Phó Nhạc tự nhiên không tin, lắc đầu một cái, đầy mặt đều là hoài nghi.
- Đi thôi!
Lăng Hàn lôi hắn đi vào.
Đoàn người tiến vào thôn trang, lập tức liền có một đám tiểu hài tử xông tới, nhìn Nữ Hoàng, Hổ Nữu,… chằm chằm không chớp mắt.
Bọn họ thật chưa từng thấy người đẹp như thế, chỉ cảm thấy đều như tiên nữ.
Đoàn người Lăng Hàn đứng ở trước cửa một gia đình, một gian nhà lá phổ thông đến mức tận cùng.
- Chính là chỗ này?
Phó Nhạc liên tục lắc đầu, hắn nghe hạ nhân nói, tu vi của nữ tặc là Trảm Trần Cảnh. Tuy Trảm Trần ở Tiên Vực không có tư cách xưng là cường giả, nhưng tuyệt đối có thể được cho là nhân vật, phóng tới có chút thành nhỏ cũng có thể thành lập thế lực, hùng bá một phương.
Lại ở địa phương nhỏ như thế?
Ai tin tưởng a!
Lăng Hàn nhìn những đứa nhỏ kia hỏi:
- Có ai biết nơi này ở người nào không? Ầy, ai là người thứ nhất trả lời, nơi này có hai cây kẹo khen thưởng cho hắn.
Hắn lấy ra hai cây kẹo.
- Ta biết, ta biết!
- Ta cũng biết!
Đám trẻ con đều tranh nhau chen lấn nói, dồn dập cướp trả lời, ngay cả Hổ Nữu cũng rục rà rục rịch, những kẹo que này nguyên bản là vì dụ dỗ nàng mà chuẩn bị.
- Nơi này ở một vị đại ca ca cùng đại tỷ tỷ.
- Đại tỷ tỷ rất đẹp đẽ!
- Có điều không đẹp bằng mấy tỷ tỷ này.
- Bọn họ chuyển tới mới chỉ hơn hai năm.
- Đại ca ca sinh bệnh, luôn ho khan, ta còn thấy hắn thổ huyết!
Lăng Hàn cười cợt, lại lấy ra một ít kẹo, phân cho những đứa bé này, sau đó nói:
- Đều đi chơi đi.
Nhất thời, đám trẻ con liền giải tán.
Lăng Hàn đẩy hàng rào nhà lá ra, phía sau có một lối nhỏ, hai bên gieo hoa cỏ, cực kì kiều diễm, cùng thôn trang đơn giản này có chút không hợp.
Cổng của nhà lá khép hờ, Lăng Hàn vẫn không có đẩy cửa ra, liền nghe được bên trong truyền đến tiếng ho khan.
Hắn dùng tay nhẹ nhàng đẩy một cái, cổng liền mở ra, gia cụ bên trong cực kỳ đơn giản, chỉ có một bàn một tủ một giường, mà trên giường nằm một tên nam tử, đang ho kịch liệt, còn thổ huyết, tựa hồ muốn phun ra toàn bộ nội tạng.
- Khặc, ngươi là ai?
Nam tử kia phát hiện Lăng Hàn, miễn cưỡng ngẩng đầu lên, hiện ra một khuôn mặt thanh tú, chỉ là quá mức trắng xám, không có chút màu máu.
- Ồ, có mùi thuốc của Bất Tử Đan.
Phó Nhạc nhíu mũi, đột nhiên chạy ra.
- Ngươi đã ăn Bất Tử Đan!
Nam tử kia kinh hãi, liên tục lắc đầu nói:
- Ta không có ăn Bất Tử Đan, các ngươi nói bậy, ta không biết các ngươi đang nói cái gì!
Phó Nhạc lại không nửa điểm hoài nghi, Hổ Nữu xác thực tìm đúng địa phương, mà Bất Tử Đan cũng bị nam nhân này ăn. Hắn giận tím mặt, Bất Tử Đan là Trích Nguyệt Tiên Vương hạ lệnh để tổ phụ hắn luyện chế, hiện tại bị người này ăn, làm sao báo cáo kết quả cho Tiên Vương?
- Không cần sốt sắng, chúng ta không có ác ý.
Lăng Hàn cười nói, một tay đặt ở trên người nam tử kia, phát động lực lượng Mộc Chi Bản Nguyên, dâng về phía người kia.
Lực lượng tràn ngập sinh cơ dâng lên, tiếng ho khan của nam tử kia lập tức đình chỉ, trên mặt tái nhợt lại hiện ra một vệt đỏ ửng.
- Ngươi là bị người đả thương.
Lăng Hàn nói.
- Người kia có năng lực giết ngươi, nhưng chỉ để ngươi chịu trọng thương, dụng ý rất độc, là muốn cho ngươi nhận hết dằn vặt mà chết!
Nam tử kia biến sắc, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài:
- Ngươi nói không sai, sự tình xác thực như vậy.
- Nói nghe một chút.
Lăng Hàn cảm thấy rất hứng thú.
Trước hắn cho rằng nữ tặc kia trộm Bất Tử Đan là vì bán lấy tiền hoặc đổi lấy lợi ích tư dục, nhưng bây giờ nhìn lại hoàn toàn không phải có chuyện như vậy.
- Bất Tử Đan tổng cộng có mười viên, ngươi nhất định không có ăn xong, còn lại ở đâu?
Phó Nhạc hỏi.
- Ai, ngươi người này có biết nói chuyện hay không, không thấy người ta là bệnh nhân sao?
Lăng Hàn xách Phó Nhạc lên, ném đến bên cạnh.
- Ngươi từ từ nói.
Hắn lại nhìn về phía tên nam tử kia.
Phó Nhạc không khỏi phiền muộn, ta là cháu ruột của Tứ Tinh Đan Sư, sao ngươi vũ phu với ta như vậy?
- Ta tên Quách Minh.
Nam tử kia nói.
- Ta xuất thân phổ thông, nhưng thiên phú võ đạo không tệ, bái vào Tinh Nguyệt Tông tu tập võ đạo.
- Dưới một dịp vô tình, ta gặp phải một người, chính là thê tử của ta hiện tại, Liễu Tuyết Nghiên.
- Tuyết Nghiên là cháu gái của Tam Trưởng lão Tinh Nguyệt Tông, thân phận địa vị hoàn toàn không phải ta đệ tử ngoại môn nho nhỏ như ta có thể so sánh. Nguyên bản, ta cho rằng Tuyết Nghiên cao cao không thể với tới, nhưng hai chữ duyên phận, ai có thể nói rõ?
- Ta cùng Tuyết Nghiên chân thành mến nhau, nhưng gặp phải phản đối.
- Không chỉ Tam Trưởng lão, còn có Thất trưởng lão.
- Tam Trưởng lão muốn lôi kéo Thất trưởng lão, liền có ý để đời sau của song phương kết làm vợ chồng, Thất trưởng lão có cái chắt trai, gọi Nguyễn Đông Tương, vốn có ý với Tuyết Nghiên, được trưởng bối giúp đỡ, tự nhiên cả ngày dính ở bên người Tuyết Nghiên.