Mục lục
Thần Đạo Đan Tôn - Lăng Hàn (Truyện full tác giả: Cô Đơn Địa Phi)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng hắn có lẽ chỉ có một tia khả năng nhận được. Cái này lại phải xem vận khí tốt hay xấu. Dù sao mẫu thụ xuất thế cũng sẽ không tuyên truyền khắp nơi. Có, chính là duyên phận.

- Từ nguyên liệu và trận pháp xây dựng Địa Cung nơi này có thể thấy, năm đó thế lực tuyệt đối không tầm thường. Cho nên, khả năng ở đây xuất hiện tiên thụ là rất cao.

Đại Oa nói.

- Chỉ là không cấp mấy.

Nhị Oa gật đầu.

Thấy Lăng Hàn lộ ra vẻ mờ mịt, Lục Oa nói:

- Mẫu thụ dưới tiên dược chia ra làm bảy cấp: nhất tinh thấp nhất, thất tinh cao nhất. Căn cứ phán đoán chính là nơi hạt giống phát ra. Ví dụ như mẫu thụ loại tiên thụ trưởng thành chính là cấp thất tinh. Vậy hạt giống của tiên thụ thất tinh trưởng thành chính là tiên thụ cấp lục tinh.

Như vậy sao.

Lăng Hàn gật đầu, hiểu rõ.

- A, phụ thân, ở dưới này!

Nhị Oa đột nhiên chỉ vào một cây đại thụ nói.

- Có thứ gì?

Lăng Hàn hỏi. Tuy rằng hắn cũng phát động đồng thuật, nhưng khoảng cách nhãn lực của hắn có thể xuyên qua có hạn, lại không có thấy cái gì cả.

- Thứ tốt.

Nhị Oa lại chỉ gật đầu.

Lăng Hàn đi đào.

Nhưng sau khi đào ba thước, lại không có phát hiện ra cái gì.

- Tiếp tục, còn muốn sâu hơn về phía dưới.

Nhị Oa nói.

Lăng Hàn chấn động kinh ngạc. Đồng thuật của Nhị Oa đến cùng lợi hại tới mức nào? Tự nhiên có thể xuyên qua hơn ba thước trong lòng đất?

Phải biết rằng, hắn cũng chỉ có thể nhìn thấu đồ ở dưới nửa thước. Hơn nữa còn là loại có máu thịt. Nếu như là hòn đá nhỏ, vậy nhiều lắm là một tấc.

Hắn lại đào.

Năm thước, bảy thước…

Mãi đến khi đào được tám thước, hắn cuối cùng đào được một thứ.

Trong lòng đất, hiện ra một góc màu trắng như ngọc.

Hắn đào thêm ra một ít, chỉ thấy đây là một tảng đá hình tròn, toàn thân óng ánh trắng như ngọc. Có thể nhìn thấy được bên trong có chút hình dáng giống như bụi nước, có một vẻ đẹp nói không nên lời.

Lăng Hàn lấy tảng đá ra ngoài. Nó chỉ lớn chừng nắm tay, nhưng nặng vô cùng. Chắc khoảng chừng vạn cân. Hắn hỏi:

- Đây là cái gì?

- Thiên Văn Thạch.

Tam Oa nói.

- Nguyên liệu luyện khí cực tốt, tiên cấp nhị tinh.

Mang cho một chữ tiên, đã nói lên đây là nguyên liệu trên tiên đồ.

Lăng Hàn không khỏi chà xát tay. Tạo hóa như vậy cũng chỉ có Nhị Oa có khả năng giúp hắn nhận được. Nếu không, ai không có việc gì lại đi đào ba thước đất chứ... Ba thước còn chưa đủ, còn là tám thước.

- Nói một cách chính xác, là nguyên liệu chế luyện vũ khí lực tinh thần.

Thất Oa ngáp một cái.

- Cái này sau khi chế tạo thành dụng cụ...

Lăng Hàn đang nghe, lại không thấy có câu sau. Hắn quay lại nhìn.

Hay rồi, cơn buồn ngủ của tiểu nha đầu này lại tới, đã vù vù ngủ say.

A, ngươi có khuyết điểm gì vậy? Đang nói chuyện cũng sẽ lập tức ngủ được?

Lăng Hàn hết chỗ nói rồi. Thất Oa này yêu ngủ quả thực đến nỗi mất trí.

Hắn thở dài, về phía những hài tử khác nói:

- Trọng lượng của thứ này tuyệt đối hơn nghìn cân. Thế nào lại làm vũ khí tinh thần?

Lấy lực lượng của hắn hiện tại, nhấc lên một khối đá vạn cân tất nhiên chỉ là chuyện nhỏ, cả ngày cũng không có vấn đề gì. Nhưng nói đến lực tinh thần, vậy nhiều lắm chỉ nâng lên một thứ nặng nghìn cân.

Từ điểm đó mà nói, chính diện đối đầu, lực tinh thần của hắn ngay cả Thông Mạch Cảnh cũng đánh không lại.

- Phụ thân, ngươi quá ngu. Ngươi rót niệm lực vào khối Thiên Văn Ngọc này thử xem.

Đại Oa giọng điệu trẻ con nói.

Lăng Hàn làm theo lời, lại kinh ngạc phát hiện. Bởi vì theo lực tinh thần của hắn rót vào, khối đá lớn này tự nhiên trở nên nhẹ hơn. Lực tinh thần rót vào càng nhiều, lại càng nhẹ.

Nhưng ở thời điểm đạt được mười cân, cái này sẽ rất khó có thể nhẹ hơn nữa.

- Buông đồ trong tay ngươi xuống!

Một âm thanh đột nhiên vang lên từ phía sau lưng Lăng Hàn.

Lăng Hàn xoay người. Chỉ thấy phía sau đang có một người phóng tới, trên mặt đầy vẻ tham lam.

Lại là Kim Thiếu Kiếm, truyền nhân gia tộc ẩn thế Kim gia.

Trong khoảng thời gian ngắn, Lăng Hàn cũng không kịp lại hỏi ý kiến của các nữ hài tử về tư liệu cụ thể của Thiên Văn Ngọc. Hắn thu Thiên Văn Ngọc vào trong Dưỡng Nguyên hồ lô, sau đó nhìn về phía Kim Thiếu Kiếm mỉm cười, hỏi:

- Ngươi nói cái gì?

- Lăng Hàn, ngươi thật to gan. Bản thiếu cũng đã nói với ngươi bản ngươi bỏ đồ trong tay xuống, ngươi lại còn dám thu... A, ngươi tự nhiên cũng có pháp khí không gian?

Kim Thiếu Kiếm sửng sốt. Phải biết rằng kỹ thuật chế tạo ra pháp khí không gian đã thất truyền. Cho nên hiện tại toàn bộ pháp khí không gian là do văn minh đời trước truyền lại, vô cùng hiếm có.

Tên nhà quê này tự nhiên cũng có một cái pháp khí không gian?

Kim Thiếu Kiếm cảm giác khó chịu, giống như bị sỉ nhục.

Lăng Hàn thần sắc lạnh lùng thản nhiên, nói:

- Chỉ là một tảng đá, ngươi khẩn trương loạn làm cái gì?

- Ngu xuẩn. Đó là Thiên Văn Ngọc!

Kim Thiếu Kiếm khinh thường nói.

A, gia hỏa này tự nhiên biết được?

Lăng Hàn a một cái.

Kim gia chính là gia tộc từ văn minh đời trước qua, bởi vậy cất giữ rất nhiều tư liệu của văn minh đời trước, nhận ra được đồ tốt như vậy cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

- Thiên Văn Ngọc là do ta đoạt được. Ngươi còn muốn cứng rắn cướp đi sao?

Lăng Hàn cười khanh khách nói. Hắn đối với Kim Tam Ngân vẫn còn có kiêng kỵ. Nhưng đối với Kim Thiếu Kiếm, chỉ là đống cặn bã mà thôi.

Kim Thiếu Kiếm lộ ra vẻ mặt ngạo nghễ:

- Ngươi tốt nhất vẫn nên chủ động giao pháp khí không gian ra. Nếu không, ha hả.

Ai da, khẩu vị biến thành lớn. Không chỉ muốn Thiên Văn Ngọc, ngay cả pháp khí không gian cũng không buông tha?

Lòng tham không đáy.

Lăng Hàn lắc đầu:

- Ban đầu nhìn ngươi khó chịu, chỉ là lười chấp nhặt với ngươi. Nhưng ngươi cứ muốn tới cửa tìm đánh. Vừa lúc, ngươi vẫn thiếu ta một lần đánh cược!

Đánh cược?

Kim Thiếu Kiếm bất chợt nghĩ đến, lần trước khi Lăng Hàn bị giam vào thiên lao, hắn muốn lấy điều kiện Lăng Hàn đầu nhập vào mới cứu Lăng Hàn ra. Lăng Hàn liền cùng hắn đánh cược, có thể dễ dàng đi ra ngoài.

Hắn tất nhiên thua, lại nghênh ngang rời đi, căn bản không có coi ra gì.


Hiện tại Lăng Hàn nhắc lại chuyện xưa, hắn cũng chỉ lạnh lùng hừ một tiếng:


- Ở đây không có khả năng giống như Đế Đô. Sẽ không ai có thể đến cứu ngươi!


- Phụ thân, gia hỏa kia thật là thối. Chúng ta có thể đánh hắn hay không?


Đại Oa lôi kéo tay Lăng Hàn lắc lắc, vẻ mặt ngây thơ.


Trên thực tế, bạo lực điên cuồng của nàng đã phát tác.


- Tiểu hài tử trong nhà, không nên cả ngày chỉ nghĩ tới đánh nhau.


Lăng Hàn đi nhanh, ép về phía Kim Thiếu Kiếm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK