Mục lục
Thần Đạo Đan Tôn - Lăng Hàn (Truyện full tác giả: Cô Đơn Địa Phi)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Mau tới bái tạ!

Những người này mồm năm miệng mười nói, hình như cho rằng làm chó của Lục Hạo là một chuyện thực sự vô cùng may mắn.

Lăng Hàn không khỏi lắc đầu:

- Ha ha ha ha, thực sự buồn cười. Mấy kẻ ếch ngồi đáy giếng lại kêu gào nhảy nhót! Nhanh lên một chút. Muốn đánh nhau thì ra tay đi. Không đánh ta còn muốn kết thúc công việc, không rảnh lãng phí thời gian với đám cặn bã các ngươi.

- Hừ, dám từ chối lòng tốt của bản thiếu, ngươi nhất định sẽ hối hận!

Lục Hạo lạnh lùng nói.

Hắn xông qua.

Vèo.

Hắn bất chợt bắn ra với tốc độ gấp ba lần vận tốc âm thanh. Chỉ nháy mắt hắn lại đi đến trước mặt Lăng Hàn, một chưởng bổ tới.

Lăng Hàn cũng triển khai thân pháp, cùng Lục Hạo tiến hành va chạm.

Ầm ầm ầm.

Hai người ngươi tới ta đi. Sau vài lần, bọn họ lại đánh ra toàn lực. Nhưng lực lượng của hai người tương đương. Chỉ là va chạm như vậy, phải xem ai có bí lực, thể lực mạnh hơn, có thể chống đỡ được thời gian dài hơn.

Vèo.

Lục Hạo lui trở lại. Hắn nhìn Lăng Hàn, nói:

- Ngươi là tu vi mấy văn, lại có thể ở dưới tay của ta chống đỡ lâu như vậy.

Lăng Hàn cười ha hả, cũng không có nói ra tu vi của mình. Dù sao hắn nói thật cho biết đối phương biết, đối phương cũng sẽ không tin tưởng.

... Cái gì? Có người có thể vượt qua một cảnh giới lớn, đánh cùng hắn lại không phân thắng bại. Đây không phải là đùa giỡn hay sao?

- Chiến là được, không cần nói thừa nhiều như vậy đi?

Hắn chủ động xông ra. Lục Hạo này có thể nói là một đối thủ rất tốt, nắm giữ thực lực quét ngang Minh Văn Cảnh, so sánh với hắn, có thể nói là kỳ phùng địch thủ.

- Gia hỏa thật điên cuồng!

Lục Hạo cắn răng. Hắn tất nhiên cũng sẽ không kinh sợ, cùng Lăng Hàn tiếp tục đánh.

Lục Hạo này quả thật rất mạnh. Các môn bí thuật ùn ùn đánh ra, khiến cho Lăng Hàn đánh vô cùng đã nghiền.

Vút!

Phía xa có một đạo pháo hoa chớp động. Lục Hạo liếc mắt nhìn tới, sau đó lập tức ngừng lại, nói:

- Coi như ngươi gặp may mắn. Lần sau lúc gặp lại, nếu không thần phục, ta liền giết chết ngươi!

Nói xong hắn liền dẫn theo tám người khác vội vàng rời đi, giống như xảy ra chuyện gì không tốt.

Lăng Hàn không truy kích. Hắn lười lãng phí thời gian.

Hắn vừa rồi tuy rằng toàn lực ứng phó, nhưng cũng không có dùng tới tuyệt chiêu. Không nói gì khác, tuyệt đối công bằng vừa ra, bảo đảm trong vòng mười chiêu có thể giải quyết đối phương.

- Phụ thân, chúng ta cũng đi tham gia náo nhiệt đi?

Nhị Oa chỉ vào phía xa nói. Đó chính là phương hướng lúc trước pháo hoa phát ra.

Lăng Hàn gật đầu. Nơi đó có khả năng có bảo vật xuất thế, mới có thể khiến cho những người khác của Lục gia phát ra tín hiệu, triệu hồi Lục Hạo qua đó, tham dự tranh đoạt.

Hắn cũng xuất động. Ở đây, các cung điện đều được xây dựng ở trên vách đá, căn bản không có đường nào có thể đi, chỉ có thể leo tường lên trên, vô cùng nguy hiểm.

Một người lớn bảy trẻ nhỏ đều leo tường. Điều này đối với bọn họ mà nói tất nhiên chỉ là chuyện nhỏ. Con heo háo sắc lại bị Lăng Hàn ném vào trong Dưỡng Nguyên hồ lô.

Rất nhanh, bọn họ lại tới nơi tòa cung điện này.

Trước cung điện phương có một quảng trường cực lớn. Mà bây giờ trên quảng trường đang có hai phe đang giằng co. Số lượng người cũng không ít. Một bên có hai mươi hai người. Một bên lại là hai mươi lăm người.

Lăng Hàn không khỏi kinh ngạc. Một bên là Kim gia, một bên là Lục gia. Hai đại gia tộc ẩn thế đối mặt.

Hai bên cũng không kéo bè kéo lũ đánh nhau, mà là từng đôi từng đôi đấu với nhau, luân phiên ra trận. Hình như bọn họ muốn lấy phương thức như vậy tới quyết định quyền sở hữu của tòa cung điện này, hoặc là quyết định tỉ lệ phân phối bảo vật.

Lăng Hàn nhìn một chút, phát hiện ra mấy tồn tại cường đại.

Bốn Khai Khiếu Cảnh!

Kim gia, Lục gia mỗi bên có hai người. Nhưng hai người bên Lục gia đều là người già. Bên Kim gia lại là một già một trẻ.

Lăng Hàn gật đầu. Lúc này mới có chút giống như là gia tộc ẩn thế. Bằng không ngay cả vài cường giả trẻ tuổi cũng không có, còn không biết xấu hổ tự xưng là người thừa kế của văn minh đời trước?

Chỉ là nhìn bọn họ chiến đấu, Lăng Hàn tuy rằng tự thừa nhận về chiến lực thua bốn người này, nhưng bọn họ hoàn toàn không thể nói là thiên tài.

Chính là tu vi cao, nếu như đánh một trận cùng giai, cũng chỉ là bình thường mà thôi.

Đây cũng là nguyên nhân do gia tộc ẩn thế nắm giữ rất nhiều tài nguyên tu luyện, mới khiến cho bọn họ có thể ở trên phương diện cảnh giới đột nhiên tăng mạnh.

Ở trong đầu Lăng Hàn suy nghĩ một chút. Nếu như mở tuyệt đối công bằng, có thể ở trong vòng mười phút đánh bại bốn người này hay không.

Đáp án là khẳng định. Nhưng vấn đề là, bốn người này không trốn, lại ở trong trận cùng hắn liều chết.

Nhưng điều này cũng quá khó khăn. Sau khi tu vi bị áp chế, bốn người này chẳng lẽ không chạy sao?

Lại phạm vi mười trượng, Lăng Hàn phải đồng thời đánh ngã bốn người. Độ khó này có hơi cao.

Chỉ cần ra trận pháp, có thể hao tổn thời gian, kéo dài tới khi trận pháp tiêu hao hết. Lăng Hàn hiện nay vẫn không có cách nào đánh ngã tồn tại Khai Khiếu Cảnh.

Cho nên, nếu như ra tay, vậy nhất định phải lấy thế lôi đình vạn quân đánh ngã tất cả bốn người.

Lăng Hàn suy nghĩ, trước hết xông lên đánh nổ một người, sau đó nhanh chóng đuổi theo người thứ hai, điều này cũng là có thể. Như vậy, lại lấy Thiên Văn Ngọc đập ngã một người... Bảy nữ hài tử cản trở đánh ngã một người.

Ánh mắt của hắn nhất thời sáng lên. Thế nào lại chỉ nghĩ tới bản thân mình?

Các nữ hài tử nào không có một người nào có năng lực chiến đấu vượt cấp sao? Chỉ cần cảnh giới giống nhau, mỗi người các nàng đều có sức sống mạnh mẽ.

Ừ, bốn đối thủ hoàn toàn không thành vấn đề. Cho dù là tám người cũng có thể một đấu một. Ách, với điều kiện Thất Oa không đột nhiên lăn ra ngủ.


Nghĩ như vậy, Lăng Hàn đã hoàn toàn nắm chắc.


Hắn đưa ánh mắt nhìn tới tòa cung điện này. Nơi này không bình thường, đứng sừng sững ở chỗ cao nhất trên vách núi, dường như muốn đón mặt trời lên. Cửa cung cũng không giống với những nơi khác, đóng thật chặt. Hai ngục thất trấn thủ ở cửa t tản ra uy lực mạnh mẽ dữ dội, giống như làvật còn sống.


- Lục Oa, thử xem có thể đi vào hay không.


Hắn nói.


- Được, phụ thân.


Lục Oa xuất động, sau đó cũng không có động tĩnh gì.


Không ai có thể nắm bắt được quỹ tích của nàng. Có lẽ còn đang ở tại chỗ, có lẽ đã tiến vào cung điện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK