- Sau khi tiến vào Thần giới, Hồ gia liền có thể bắt lấy chuỗi nhân quả trên người ta, miễn không được còn phải tái chiến một hồi. Có điều, lần rót lực cuối cùng vừa vặn lưu cho bọn họ!
Lăng Hàn tự nói.
Hi vọng Hồ gia hấp thu giáo huấn, cứ như vậy thu tay lại? Điều này hiển nhiên là sự tình không hiện thực.
Bọn họ đi bộ, bắt đầu qua lại đường nối hai giới.
Hiện ở ba người bọn họ đều là Hằng Hà Cảnh, hơn nữa có một cái còn đạt đến cấp độ Hằng Hà Cảnh đại viên mãn, ở đây tự nhiên là vô địch tuyệt đối. Có điều, bọn họ cũng vô ý tạo sát nghiệt, ở Minh Giới thể hiện ra bản chất Minh Giới, mà tiến vào Thần giới, một cách tự nhiên tiến hành chuyển đổi.
Tuy Thiên Phượng Thần Nữ không thể dung hợp quy tắc hai giới, nhưng có thể tiến hành cắt bỏ, nhưng thực lực của nàng ở sau khi tiến vào Thần giới là rơi xuống một đoạn dài, dù sao nàng trước vẫn là tu luyện quy tắc Minh Giới.
Xuyên qua chiến trường hai giới, bọn họ về Thần Giới, đều có một loại cảm giác lại thấy ánh mặt trời, tuy bọn họ ở Minh Giới không tới mấy năm.
Bọn họ lần thứ hai bái phỏng Tử Nguyệt Thần Nữ, để bọn họ cao hứng chính là, Tử Nguyệt Thần Nữ lại ở trong mấy năm này đạt được đột phá, bước vào Hằng Hà Cảnh đại viên mãn. Đương nhiên, Tử Nguyệt Thần Nữ khẳng định càng thêm giật mình, bởi vì tốc độ tiến cảnh của ba người này càng nhanh hơn.
Lăng Hàn theo thường lệ lưu lại một chút tài nguyên tu luyện, lấy hắn hiện tại giàu nứt đố đổ vách, cái này tự nhiên là chút lòng thành.
Rời Tử Nguyệt Quân đoàn, Thiên Phượng Thần Nữ hỏi:
- Chúng ta hiện tại là về Hợp Ninh Tinh... Hay đi Mộc Đồ Tinh?
- Mộc Đồ Tinh.
Lăng Hàn không chút do dự nói, hắn còn có một số việc chưa hoàn thành, tỷ như hỏi thăm Long Hương Nguyệt tăm tích của cô cô nàng, đi mượn một cái sừng rồng.
Hai nữ đương nhiên sẽ không phản đối, bọn họ lần thứ hai lấy Xuyên Vân Toa chạy đi, bước về phía Mộc Đồ Tinh.
Dọc theo đường đi cũng không có tốn bao nhiêu thời gian, chỉ mấy tháng mà thôi, bọn họ liền đến Mộc Đồ Tinh, Xuyên Vân Toa lặng yên hạ xuống, cũng không làm kinh động bất luận người nào.
Ba người Lăng Hàn đi tới bát viện, nơi này giống như quá khứ, như căn bản chưa từng xảy ra việc của Hồ gia.
- Lăng Lăng Lăng, Lăng Hàn!
Chỉ là thời điểm bọn họ xuất hiện ở cửa vũ viện, vừa vặn trước mặt đi tới một người, nhìn thấy ba người bọn họ, nhất thời kinh ngạc, sau đó là giận tím mặt, một đấm đánh tới Lăng Hàn.
- Ngươi cái khốn kiếp, lại còn dám trở về!
Nữ Hoàng bước ra một bước, một chưởng ấn nhẹ, oành, người kia lập tức bị chấn bay ra ngoài, bây giờ ở trước mặt nữ hoàng, ngay cả đám bá chủ Thái Miểu, Nhậm Phi Vân cũng chỉ có phần bái phục chịu thua.
Lăng Hàn khẽ mỉm cười, ngăn cản Nữ Hoàng nói:
- Ta làm sao, tại sao không thể trở về?
- Vũ Viện bị ngươi hại thảm!
Người kia giẫy giụa bò lên, nhìn Lăng Hàn nổi giận nói.
Trong lòng Lăng Hàn hơi động, lúc đó tuy hắn dẫn mầm tai vạ ra, nhưng Hồ gia đại khái cũng sẽ không dễ dàng buông tha Tinh Sa Vũ Viện. Hắn gật gù nói:
- Ở sau khi ta rời đi, chuyện gì xảy ra?
Ở hắn truy hỏi, người này mới nói ra, tuy Hồ gia không có đại khai sát giới ở trong Tinh Sa Vũ Viện, nhưng để Vũ Viện xuất huyết nhiều, hầu như chuyển hết sạch kho báu.
Mấy năm qua đệ tử trong Vũ Viện trải qua có thể nói là rất thê lương, bởi vì tài nguyên tu luyện căn bản không phát ra được, mà kẻ cầm đầu đương nhiên là Lăng Hàn.
Lăng Hàn vuốt cằm, món nợ này nhất định phải tính cùng Hồ gia, bọn họ lấy đi bao nhiêu, liền để bọn họ gấp mười lần, không, gấp trăm lần trả lại.
- Lăng Hàn!
Lại một người đi ra, nhưng lập tức lộ ra sát khí uy nghiêm đáng sợ.
Thái Miểu!
Lăng Hàn không khỏi nở nụ cười nói:
- Thái sư huynh, đã lâu không gặp! Mặc dù trước đó ngươi quái gở áp sát với ta, nhưng ta tốt xấu gì cũng tán thành ngươi là một đời Vương giả, bất quá ngươi lại tình nguyện làm chó săn của người khác, lại để ta xem thường ngươi!
- Bớt tranh đua miệng lưỡi đi!
Thái Miểu chỉ vào Lăng Hàn.
- Ngươi chạy án, liên lụy Vũ Viện, lại còn có mặt trở về, ta muốn... Trấn áp ngươi!
Lăng Hàn lắc đầu một cái nói:
- Muốn nói xử phạt, vậy cũng không tới phiên ngươi, bớt ở chỗ này ra vẻ chính nghĩa! Ta nói, lần trước ngươi mang theo bà nương ngu ngốc kia tới tìm ta phiền phức, món nợ này vẫn không có tính với ngươi đây.
- Hừ, ngươi có tư cách gì cãi lời Thánh Mẫu đại nhân?
Thái Miểu lạnh lùng nói, trong ánh mắt nhìn về phía Lăng Hàn có một tia đố kị.
Hắn xác thực đố kị người trẻ tuổi trước mắt này.
Thời điểm hắn mới vừa vào Vũ Viện liền bị áp sát bò lỗ chó, tuy điều này cũng để hắn tăng tâm tiến thủ, nhưng không thể phủ nhận, tâm linh của hắn vẫn bị vặn vẹo. Mà càng làm cho hắn bất bình chính là, bên người Lăng Hàn còn có một đại mỹ nữ tuyệt sắc vô song, phong tình vô hạn.
Hắn điểm nào kém Lăng Hàn, tại sao không phải hắn có quý nhân giúp đỡ, tránh khỏi chui lỗ chó xấu hổ, tại sao bên cạnh hắn không có một Nữ Hoàng xinh đẹp vô song làm bạn?
Vì lẽ đó, hắn vẫn thấy ngứa mắt với Lăng Hàn.
Thời điểm hai người đứng song song, có học viên khác phát hiện bọn họ, không khỏi kinh ngạc thốt lên, nhất thời có nhiều người hơn lại đây.
- Lăng Hàn!
- Là Lăng Hàn!
- Hắn lại trở về!
- Lăng sư huynh!
- Lăng sư huynh!
- Lăng sư huynh!
Mọi người dồn dập kêu lên, mặc dù có chút người hận Lăng Hàn, bởi vì hắn dẫn đến mấy năm nay bọn họ không có tài nguyên tu luyện, nhưng có nhiều người hơn là nhớ tới lúc trước hắn vì tôn nghiêm của Vũ Viện mà đứng ra, dứt khoát nhận ba chiêu của Hồ Anh Mộc, để Hồ Anh Mộc xin lỗi mọi người, cũng đánh chết tại chỗ.
Đối với đại bộ phận người mà nói, đây chính là một truyền thuyết.
Bây giờ truyền thuyết xuất hiện ở trước mặt bọn họ, tự nhiên người người phấn chấn, dồn dập hò hét.
Lăng Hàn gật gù về phía mọi người, xem như bắt chuyện, cái này quá nhiều người, hắn không có công phu bắt chuyện từng cái.
- Lăng Hàn!
Thái Miểu lớn tiếng kêu lên, hắn tự nhiên không cam lòng bị gạt sang một bên.
- Đừng nóng vội, không có quên ngươi đâu!
Lăng Hàn liếc mắt nhìn hắn, trong ánh mắt lóe lên hàn ý, hắn cảm thấy Thái Miểu cố ý gây hấn với mình, mà không giống những người khác, trước cáu giận hắn chỉ là bởi vì “truyền thống”.