Lăng Hàn nhướng mày:
- Mã huynh, ta làm việc rất có nguyên tắc, không có người chọc ta, ta cũng sẽ không chọc người. Cho nên, không nên chỉ nghe lời một phía từ lệnh lang!
Mã Phong cười lạnh:
- Chỉ nhìn ngươi bất kính với bản tôn, bản tôn cũng phải hảo hảo giáo huấn ngươi!
Thật ngông cuồng, Tiên Vương cũng dám cùng chuẩn Thiên Tôn xưng huynh gọi đệ.
Lúc này, đang có rất nhiều người chạy tới.
Bọn hắn đã sớm đợi giờ khắc này, Lăng Hàn không có đi chỗ Mã Ngọc Hải, Mã Phong khẳng định sẽ có hành động, bởi vậy, Mã Phong xuất hiện, đám người liền nhao nhao chạy tới.
Mã Ngọc Hải cũng tới, khóe miệng của hắn cười lạnh, lại dám ba phen mấy bận nhục nhã mình, hôm nay liền để Lăng Hàn cũng nếm thử tư vị bị người nhục nhã.
Bất quá chuyện cho tới bây giờ, hắn tự nhiên cũng không hi vọng xa vời có thể để Vương gia tiểu thư hồi tâm chuyển ý.
Lăng Hàn nhìn Mã Phong.
Hắn có thể nói gặp qua rất nhiều chuẩn Thiên Tôn, giết cũng không ít, nhưng so sánh với Mã Phong, ngoại trừ Lâm Phiêu Tuyết ra, không ai có thể nhìn theo bóng lưng.
Dù sao, Hà Vũ Phong, Vân Hạo Dưỡng đều chỉ vừa vặn đột phá, đám người Thanh Quỷ Tiên Vương thì bị quán lực hình thành con rối, cái nào có thể so sánh với Mã Phong?
Đây mới thật sự là chuẩn Thiên Tôn!
- Mã huynh, ta kính ngươi ở Ngoại Vực chiến trường chiến đấu nhiều năm, đây là ta một lần cuối cùng khuyên bảo, như vậy dừng đi!
Lăng Hàn từ tốn nói.
Dù thực lực của Mã Phong viễn siêu Hà Vũ Phong, Vân Hạo Dưỡng lại như thế nào?
Hiện tại chiến lực của hắn cộng thêm Tiên Ma kiếm đã có thể không sợ bất luận chuẩn Thiên Tôn gì, làm sao có thể chịu nhục?
Mã Phong lộ ra vẻ khinh thường, một Tiên Vương đắc chí ở trước mặt hắn, thả ra ngoan thoại, đây là không lượng sức đến cỡ nào? Hắn thản nhiên nói:
- Công lao cùng hi sinh của bản tôn, căn bản không phải ngươi có thể lý giải!
- Quỳ xuống!
Hắn đột nhiên lớn tiếng nói, thanh âm cuồng bạo, thẳng vào linh hồn.
Ba ba ba, Lăng Hàn không có quỳ, nhưng phụ cận lại có chí ít mười mấy người quỳ xuống.
Những người này ai cũng lo sợ không yên, phải biết bọn hắn dù sao cũng là Đế Giả a, lại ngay cả chuẩn Thiên Tôn quát cũng ngăn không được. Mà cái khác không có quỳ xuống sắc mặt cũng tái nhợt, Thiên Tôn chi uy siêu việt quy tắc, vô cùng đáng sợ.
Chỉ có Lăng Hàn điềm nhiên như không có việc gì, chắp hai tay ở sau lưng, cười nói:
- Mã huynh đánh nhau cơ bản dựa vào rống sao?
Cái này là châm chọc.
Mã Phong lập tức lộ ra vẻ giận dữ, ánh mắt cũng lưu chuyển ra sát khí.
Bất quá, hắn vẫn không nói gì, Mã Ngọc Hải trước hết nhảy ra ngoài:
- Lăng Hàn, ngươi dám vô lễ với cha ta? Ngươi có biết, cha ta ở Ngoại Vực chiến trường cùng Cuồng Loạn chiến đấu, không có cha ta hi sinh cùng đổ máu, nào có ngươi đứng ở chỗ này nói chuyện?
Nghe nói như thế, không ít người đều gật đầu, hiện tại Thiên Tôn không ra, không phải là không có Thiên Tôn, mà là tất cả mọi người ở Ngoại Vực chiến trường đối kháng Cuồng Loạn, đây là hi sinh rất lớn, đáng giá tôn kính.
- Ngươi dám bất kính với anh hùng ở Ngoại Vực chiến trường, tội đáng chết vạn lần!
Mã Ngọc Hải còn nói thêm.
Lăng Hàn cười lạnh:
- Không tệ, bất kính với người lập đại công, tội đáng chết vạn lần!
Hưu, hắn xuất thủ, bắt tới Mã Ngọc Hải.
- Lớn mật, ở trước mặt bản tôn, ngươi còn dám làm càn?
Mã Phong cũng xuất thủ, vỗ tới Lăng Hàn một chưởng, tiểu tử này thật sự là ăn gan hùm, lại dám ở trước mặt hắn xuất thủ động đến nhi tử hắn, não tàn sao?
Lăng Hàn lại ngưng một quyền, đánh tới Mã Phong.
Bành!
Hai người đối oanh một kích, Lăng Hàn lập tức bị đánh bay ra ngoài, nhưng dưới chân Mã Phong cũng khẽ động, liền lùi lại bảy bước. Nhưng mà, Lăng Hàn lại mượn lần đánh bay này, tăng tốc bắn tới Mã Ngọc Hải.
Hắn lại đưa tay nhấn một cái, Mã Ngọc Hải làm sao có chỗ trống phản kháng, lập tức rơi vào trong lòng bàn tay của hắn.
Vừa ra tay, thực lực của Lăng Hàn cũng không giữ lại, trên người có chín đạo dị sắc chớp động.
- Tiên Vương tầng chín!
- Trời ạ, thời điểm hắn cùng Hà Vũ Phong giao thủ, vẫn chỉ là tầng tám!
- Vừa mới qua bao nhiêu năm, cũng đã rảo bước tiến lên tầng chín rồi?
Tất cả học viên đều trợn mắt hốc mồm, bọn hắn cái nào cũng là kỳ tài võ đạo, nhưng đối mặt Lăng Hàn, bọn hắn trừ khiếp sợ ra vẫn chỉ có chấn kinh.
Sắc mặt của Mã Phong càng khó coi, chuẩn Thiên Tôn đã xuất thủ, nhưng vẫn không thể nào ngăn cản Lăng Hàn “hành hung”, để nhi tử rơi vào trong tay đối phương.
Hắn đã giận, vừa vội, hận không thể oanh sát Lăng Hàn thành cặn bã, nhưng lại cố kỵ nhi tử trong tay Lăng Hàn, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
- Thả người!
Hắn sâm nhiên nói.
Lăng Hàn lắc đầu:
- Mã Phong, mặc dù ta rất muốn kính ngươi, lại chỉ ở trên người của ngươi thấy được ích kỷ, cuồng vọng! Ngươi cho rằng ngươi làm ra bao nhiêu cống hiến? Chỉ là chuẩn Thiên Tôn mà thôi, ở Ngoại Vực chiến trường chỉ bất quá đánh xì dầu a.
- Ngươi nói, nếu như không có ngươi, Cuồng Loạn có thể tạo thành càng nhiều phá hư sao?
- Không nên xem mình quá cao.
- Ngươi cũng không nhìn con của mình một chút, lại làm ra sự tình gì!
Lăng Hàn dừng một chút, lại nói:
- Trước đó, con của ngươi lợi dụng một viên Thiên Tôn đan làm đại giá, mời ra một Tiên Vương tầng chín tới giết ta. Ta cũng phải tính với ngươi, cái này muốn mưu hại đệ tử võ viện, lại là tội gì?
- Nói bậy!
Mã Phong vẩy vẩy tay áo, đương nhiên đẩy sạch sẽ, nếu không một khi võ viện truy cứu, cái tội danh này lớn lắm.
Lăng Hàn xách Mã Ngọc Hải lên:
- Ngươi có thừa nhận hay không?
- Ngươi nói bậy!
Mã Ngọc Hải vội vàng lắc đầu, hắn đâu thể nào thừa nhận. Hơn nữa, ở trong võ viện, trước mặt phụ thân, Lăng Hàn lại dám nghiêm hình bức cung sao?
- Không nói sao?
Lăng Hàn lộ ra nụ cười, lại tràn đầy sát cơ.
Mã Ngọc Hải lạnh cả tim, nhưng lập tức ngóc cổ lên:
- Muốn gán tội cho người khác, để cho ta thừa nhận? Ngươi đối đãi đệ tử võ viện như vậy, đặt quy củ của võ viện ở chỗ nào? Ngươi thật sự nghĩ mình có thể coi trời bằng vung sao?
Hắn lộ ra nụ cười lạnh, cái mũ này chụp xuống, lại thêm phụ thân trợ giúp, cam đoan Lăng Hàn chạy không khỏi một kiếp, phải bỏ ra giá cả to lớn.
Ngươi đến bức ta a, có nhiều người nhìn xem như vậy, thủ đoạn của ngươi càng nặng, đến lúc đó chỉ có bị võ viện chế tài càng thảm.