Lăng Hàn hừ một tiếng, trong tay tuôn ra lực lượng đáng sợ, bành, Cửu Ngũ Thiên Tôn lập tức bị hắn chấn thành huyết vũ.
Thiên Tôn vẫn lạc, Thiên Địa bất động, tựa như chết một a miêu a cẩu.
- A?
Lăng Hàn khẽ giật mình.
- Lăng Hàn!
Vinh Dương thì giận dữ mắng mỏ, hắn còn không có thẩm vấn tinh tường, ngươi làm sao lại giết người?
Lăng Hàn đang suy nghĩ một sự tình, hắn không để ý đến Vinh Dương, chỉ đưa tay vung lên, quét tàn hồn của Cửu Ngũ Thiên Tôn về phía Vinh Dương.
Có vấn đề gì, tự mình đi thăm dò.
Vinh Dương muốn nói chuyện, nhưng suy tính một chút, tay phải duỗi ra, bắt lấy tàn hồn của Cửu Ngũ Thiên Tôn, bắt đầu lật lên xem trí nhớ của hắn.
Sắc mặt của hắn càng ngày càng khó coi, bởi vì hắn đã lật đến sự tình Cửu Ngũ Thiên Tôn cổ động Vinh Tân Khoan đi Lăng thành, còn có Cửu Ngũ Thiên Tôn cùng đám người Lăng Hàn kết thù, cho hắn biết, Vinh gia thật đúng là bị Cửu Ngũ lợi dụng.
Thật sự là ghê tởm!
Hắn hận không thể lại giết Cửu Ngũ Thiên Tôn một lần, chỉ là Tam Bộ lại dám đùa bỡn thế lực Lục Bộ ở trong lòng bàn tay, cũng quá to gan lớn mật.
- Lăng Hàn, mặc dù chuyện này là ác nhân kia châm ngòi mà lên, nhưng ngươi xác thực giết người Vinh gia ta, chuyện này... Ngươi cần cho Vinh gia ta một câu trả lời thỏa đáng.
Hắn nhấn xuống lửa giận, chuyện này đúng là Vinh Tân Khoan bốc lên, bất quá người Vinh gia cũng không có đạo lý chết uổng phí.
Lăng Hàn không để ý tới, bởi vì trong cơ thể hắn phát sinh biến hóa kịch liệt.
Vừa rồi thời điểm oanh sát Cửu Ngũ Thiên Tôn, Lăng Hàn phát hiện một cỗ lực lượng cường đại tràn vào trong cơ thể mình, tinh tế thể nghiệm, cái kia đúng là một thân tinh khí của Cửu Ngũ Thiên Tôn.
Hắn hết sức kinh ngạc, mình lại không có tu luyện tà công, yêu pháp gì, làm sao lại thôn phệ sinh mệnh tinh khí của Cửu Ngũ Thiên Tôn?
Chưa nghe nói qua, ai rảo bước lên Nhị Bộ sẽ còn có được năng lực này.
Biến hóa như thế quá đột ngột, quá quỷ dị, đến mức để hắn hoàn toàn không có tâm tình đi để ý tới Vinh Dương, mà chuyên chú vào bản thân biến hóa.
Sinh mệnh tinh khí của Cửu Ngũ hóa thành dinh dưỡng vô tận, cấp tốc tăng lên lực lượng vị diện trong mỗi tế bào của hắn.
Nếu như có thể một mực tăng lên như thế, chỉ sợ không cần mấy ngàn năm hắn liền có thể xung kích Tam Bộ.
Lăng Hàn cũng không có quá mức vui sướng, năng lực như vậy để hắn kinh ngạc, thậm chí có một loại sợ hãi.
Cái này tương đương với thôn phệ Thiên Tôn khác hóa thành lực lượng của mình, tu vi tăng lên nhanh đến mức kinh người, cái này nếu dễ dàng phục chế, vậy chẳng phải sẽ làm cho cả thiên hạ điên rồi?
Thiên Tôn săn giết Thiên Tôn, máu chảy thành sông, Nguyên Thế Giới rất nhanh liền chỉ còn lại mấy Thiên Tôn mạnh nhất.
- Lăng Hàn!
Vinh Dương gầm thét, Lăng Hàn lại dám không để ý tới mình.
Không phải là tạm thời đánh thắng hắn sao, có cái gì phải đắc ý?
Lăng Hàn lấy lại tinh thần nói:
- Ngươi lại muốn ta giao phó như thế nào?
- Đi Vinh gia ta dập đầu tạ tội!
Vinh Dương nói.
Lăng Hàn lập tức khịt mũi coi thường:
- Ngươi là choáng váng sao, chẳng lẽ không biết là Vinh Tân Khoan tự mình chạy tới? Hơn nữa, hắn cũng giết người Lăng gia ta, vậy ta cũng hướng Vinh gia muốn cái giao phó.
Vinh Dương tức giận, chỉ là một hạ nhân có thể so với Vinh gia dòng chính sao?
- Ha ha, để ta làm người hòa giải đi.
Trong tiếng cười dài, Lâm Tiêu Dương xuất hiện, Lâm Phiêu Tuyết thì theo sau lưng.
- Bái kiến Lâm đại nhân!
- Bái kiến Lâm tiền bối.
Lăng Hàn cùng Vinh Dương khom người hành lễ, đây chính là một vị Lục Bộ Thiên Tôn, ai có thể không cung kính?
Lâm Tiêu Dương nhấc nhấc tay nói:
- Chuyện này đúng là Vinh Tân Khoan bốc lên trước, lấy phẩm tính của hắn, ha ha, chết chưa hết tội!
Vinh Dương muốn giải thích, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Lâm Tiêu Dương quét tới, hắn lập tức ngậm miệng lại.
Ở trước mặt Lục Bộ, không có phần hắn cãi lại.
Mặc dù trong lòng hắn không cam lòng, nhưng Lâm Tiêu Dương đã kết luận, vậy thì hắn không có tư cách nói thêm gì nữa, trừ khi lão tử của hắn tự mình tới.
- Vinh Dương, tới.
Lâm Tiêu Dương nhìn Vinh Dương vẫy tay.
Vinh Dương bất đắc dĩ, đành phải theo Lâm Tiêu Dương rời đi.
Lâm Phiêu Tuyết thì nhìn Lăng Hàn nháy mắt một cái, cũng xoay người sang chỗ khác, đi theo phụ thân nàng rời đi.
- Lăng Hàn!
Ba đại Thiên Tôn rời đi, đám người Nữ Hoàng vây quanh.
Bọn hắn đều mừng rỡ, Lăng Hàn tiến thêmmb, khiến cho Lăng thành có được chiến lực Tứ Bộ, trong loạn thế này càng thêm an toàn.
Lăng Hàn rất muốn hỏi thăm mình đột nhiên có năng lực này, nhưng Nữ Hoàng vừa rảo bước tiến lên Nhị Bộ, cũng không có giết qua Thiên Tôn, tự nhiên không có khả năng biết mình có được năng lực như vậy hay không.
Cái này lại không thể nói thử liền thử... A, hiện tại đi tìm Thiên Tôn để Nữ Hoàng giết sao?
Lăng Hàn ngược lại hoài niệm ở Ngoại Vực chiến trường, nếu như bây giờ còn cùng Cuồng Loạn khai chiến, vậy tốc độ tu vi của hắn tăng lên cũng không khỏi quá nhanh a, chỉ cần có thể bước qua bình chướng cảnh giới, dù đạt tới Thất Bộ cũng không cần thời gian quá dài.
Hắn bản năng cảm thấy, chuyện này không thể báo cho ngoại nhân biết, nếu không có thể sẽ có thiên đại vấn đề.
Hắn tạm thời trước buông xuống vấn đề này, hỏi một lúc mới biết Lăng Hi đã ở hai ngày trước xuất phát, tiến về từng vị diện đi khai thác hạch tâm chi lực, đi đến con đường Thiên Tôn của mình.
Hổ Nữu thì còn đang bế quan, tựa hồ không đến Tam Bộ không chịu xuất quan.
Hết thảy tạm thời lại trở về bình tĩnh, có Lâm Tiêu Dương ra mặt điều đình, Vinh gia cũng không tiếp tục bởi vì Vinh Tân Khoan chết mà đến lôi chuyện cũ, nhưng qua mấy vạn năm, Vinh Dương lại xuất hiện ở Lăng thành.
- Đánh cược?
Lăng Hàn kinh ngạc nhìn Vinh Dương, không nghĩ tới Vinh Dương tới, hơn nữa mời hắn đi tham gia đánh cược gì đó.
Vinh Dương gật đầu:
- Không sai, đánh cược. Chúng ta không sai biệt lắm có mười mấy người, sẽ áp chế tu vi đến cảnh giới nào đó chiến đấu, ai có thể đứng ở cuối cùng, liền có thể thành quán quân.
- Mà trước khi đánh cược đấu, chúng ta đều sẽ bỏ ra một viên Thiên Tôn ký hiệu, quán quân liền có thể độc chiếm những ký hiệu này.
Lăng Hàn kinh ngạc, cái đánh cược này thật đúng là lớn a.
Bất quá, đánh nhau cùng cấp, hắn còn có đối thủ sao? Đây không phải đang đưa bảo cho hắn sao?