Mục lục
Thần Đạo Đan Tôn - Lăng Hàn (Truyện full tác giả: Cô Đơn Địa Phi)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên đường đi rất thuận lợi, tòa cung điện thứ bảy mở ra thì đi tới tòa thứ tám, về sau, bọn họ lại tới tòa cung điện thứ chn.

Sau khi mở ra cung điện này, theo cách nói của Hỏa Phu tộc, bình chướng vô hình phía trước sẽ mở ra, có thể xuất phát đi Chân Hoàng điện.

Đương nhiên, muốn mở ra Chân Hoàng Điện còn cần góp chín thanh chìa khóa.

Đây là cách nói của Hỏa Phu tộc, nhưng mà ai biết trong đó có bao nhiêu thật giả?

Sau khi đám người Lăng Hàn mở ra cung điện thứ chín, sau khi mở cửa lớn lấy được chìa khóa, bọn họ cấp tốc rời đi, đi ngược sông dung nham.

Quả nhiên, bọn họ không còn gặp bình chướng vô hình.

Tính toán khoảng cách, bọn họ sớm nên gặp, hiện tại đi đường thông suốt, nói rõ bình chướng trước đó khẳng định đã biến mất.

Cả đám xuất phát với tốc độ nhanh nhất, có lẽ Hỏa Phu tộc che giấu tin tức trọng yếu, cần phải tới trước quan sát tình huống.

Rầm rầm, sông dung nham lao nhanh, có phù văn bay lên và vỡ vụn, từ đó tỏa ra uy năng khó hiểu.

Mặc dù tu vi của Lăng Hàn tiến nhanh nhưng dung nham có khả năng miểu sát hắn.

Trong lòng của hắn khẽ động, Thiên Đạo Hỏa của chính mình sử dụng hết, hắn có nên thu chút dung nham hay không?

Khả năng không trâu bò như Thiên Đạo Hỏa nhưng uy lực cũng đạt tới cấp Giáo Chủ, thậm chí càng đáng sợ hơn nữa.

Hắn vận dụng Hỗn Độn Cực Lôi tháp, bắt đầu thu lấy dung nham.

Nhưng dung nham như có sinh mệnh, muốn hấp thu một chút cũng lôi kéo cả dung nham khác theo, chúng không thể tách rời nhau ra.

Thử thật nhiều lần, Lăng Hàn lại không thu hoạch được gì.

– A, đó là cái gì?

Đại Hắc Cẩu chỉ về phía trước.

Mọi người đều nhìn, chỉ thấy nơi đó có hòn đảo đang lơ lửng, nó trôi theo dòng sông dung nham.

– Hỏa quy!

Lăng Hàn lại nói.

– Đến chiếu cố nó!

Lăng Hàn vuốt vuốt tay áo, trước đó hắn không thể làm gì hỏa quy, nhưng bây giờ hắn bước vào lục biến, hắn còn sợ ai trong Hóa Linh cảnh hay sao?

– Các ngươi thối lui sang một bên, cẩn thận bị dung nham làm bị thương.

Hắn nói với đám người Nữ Hoàng.

Uy lực của dung nham rất đáng sợ, vạn nhất bị dính vào sẽ bị thương nặng, thậm chí bị miểu sát.

Lăng Hàn xông về phía trước, thân thể gia tốc, hắn cách “hòn đảo” càng ngày càng gần.

– Hỏa lão quy, đến, chúng ta tái chiến một trận!

Hắn cười ha ha, chủ động xuất kích và xuất ra một quyền.

Xoạt!

Dung nham phá vỡ, một con hỏa quy to lớn xuất hiện, mai rùa có đầy hoa văn đỏ sậm.

A, dường như là lạ?

Lăng Hàn nói thầm trong lòng, hắn đã xuất quyền, làm sao có thể thu lại?

Dường như hỏa quy bị chọc giận, một bàn chân của nó đạp Lăng Hàn, ầm ầm, uy lực khủng bố vô biên.

Mẹ nó!

Hỏa quy vừa ra tay, Lăng Hàn đã biết không thích hợp ở nơi nào.

Căn bản không phải cùng một con!

Con này còn lớn hơn, mà cảnh giới cũng cao hơn.

Không phải cao hơn một chút, mà là cao hơn rất nhiều!

Giáo Chủ.

Phải biết, nơi này hạn chế cảnh giới người tiến vào, sinh linh bên trong cũng chỉ là Hóa Linh cảnh, dường như có lực lượng kỳ dị hạn chế, không có khả năng xuất hiện sinh vật vượt qua Hóa Linh cảnh.

Có ai nghĩ tới, đột nhiên sẽ xuất hiện một đầu sinh linh cấp Giáo Chủ?

Hiểu rồi, sau khi vượt qua bình chướng, cho nên hoàn cảnh hoàn toàn khác biệt.

Ấn tượng ban đầu giữa vai trò chủ đạo đã hại người!

Lăng Hàn thở dài, hắn vội vàng dùng toàn lực.

Hưu hưu hưu, sáu cái linh thân ra hết, Hỗn Độn Cực Lôi tháp xuất hiện, Băng Nguyệt đao chém xuống, năng lượng hủy diệt sôi trào.

Sát khí xung kích, Huyễn Cảnh Hắc Mang hay kèn lệnh Đại Đế, hắn không ngừng sử dụng tất cả át chủ bài.

Không có biện pháp, ai bảo hắn chọc một sinh linh cấp Giáo Chủ?

Hiện tại cần phải dùng toàn lực bảo mệnh!

Bành!

Hỏa quy đạp xuống, Lăng Hàn chống cự chẳng khác gì bọ ngựa đá xe, căn bản không chịu nổi một kích, hắn bị đạp trúng.

– Lăng Hàn!

Tất cả mọi người kêu lên.

Đây là tình huống như thế nào, Lăng Hàn tự tin giết ra ngoài, kết quả lại bị một chiêu đánh ngã?

Lúc này, hỏa quy cũng nâng chân lên, xèo, một bóng người bay ra ngoài.

Chính là Lăng Hàn.

Nhưng mà hắn không bị đánh chết, dáng vẻ của hắn cũng thê thảm tới cực hạn, sáu cái linh thân đều uể oải không chịu nổi, bản ngã cũng đầy vết máu, thậm chí có thể nhìn thấy xương trắng, hiển nhiên, hắn đã trọng thương.

Nhưng bây giờ bảo mệnh quan trọng, Lăng Hàn phi nước đại.

May mắn, mọi người không có tiếp cận, bây giờ thấy Lăng Hàn chạy hùng hục, bọn họ không do dự xoay người bỏ chạy, bọn họ giữ vững khoảng cách với Lăng Hàn, tránh hỏa quy đột nhiên truy kích bọn họ.

Lăng Hàn không ngừng thổi kèn lệnh Đại Đế, hắn không ngừng trở ngại hỏa quy truy kích, sau khi tiêu hao một giờ, đầu hỏa quy mới đình chỉ truy kích, nó quay người đi trở lại.

Ba, Lăng Hàn đặt mông ngồi xuống, nhe răng nhếch miệng, khó chịu không gì sánh được.

Lúc này, đám người Nữ Hoàng chạy tới hỏi thăm.

Lăng Hàn thật sự bị trọng thương, xương cốt đứt gãy mấy cây, nội thương rất nặng, linh thân cũng tổn hao nhiều, nhưng hắn vẫn không chết, hơn nữa cũng không có tổn thương không khôi phục được.

Như vậy cũng tốt.

Mọi người thở ra, sau đó bắt đầu trêu chọc.

– Ngươi đã làm cái gì thế?

Đại Hắc Cẩu ra vẻ mặt kỳ quái hỏi:

– Ngươi không phải đi đánh rùa hay sao, tại sao suýt bị rùa giẫm chết?

Tiểu Thanh Long cười to:

– Việc này gọi là trang bức không thành sẽ bị sét đánh.

– Ha ha ha!

Tất cả mọi người cười to, tất cả đều châm chọc hắn gặp tai họa, Lăng Hàn buồn bực, đúng là bạn xấu!

– Không cho phép các ngươi ức hiếp Lăng Hàn của Nữu!

Hổ Nữu chống nạnh, tức giận.

Lăng Hàn cảm thấy vui mừng, vẫn là kiều thê rất tốt.

– Lăng Hàn chỉ có thể bị Nữu ức hiếp!

Hổ Nữu nói tiếp.

Lăng Hàn: …

Ai, lần này hình tượng bị hủy hết rồi.

Cả đời anh minh thần võ, kết quả bởi vì một con rùa mà thân bại danh liệt, buồn bực, quá buồn bực.

– Tốt, nhớ kỹ các ngươi.

Lăng Hàn nói.

– Ha ha ha.

Tất cả mọi người cười to.

Lăng Hàn lập tức phục dụng đan dược, sau đó hắn vận chuyển Thiên Long Đế quyết, đây là công pháp thể tu, nó có trợ giúp khôi phục thương thế rất tốt.

Lúc này, mọi người sẽ không cười Lăng Hàn, bọn họ thủ hộ chung quanh.

Ròng rã năm ngày qua đi, rốt cuộc Lăng Hàn mới khôi phục hơn phân nửa, nhưng muốn khôi phục hoàn toàn, không có thời gian hai ba tháng thì đừng mơ tưởng.

– Không sao, hiện tại chí ít có thể chiến đấu.

Lăng Hàn nói, mặc dù hắn có thể phát huy năm thành thực lực, nhưng chỉ cần đừng gặp gỡ thế hệ hoàng kim như Liên Ngọc Đường thì hắn có thể quét ngang như thường.

– Thực sự không có vấn đề?

Đại Hắc Cẩu hỏi.

– Đương nhiên.

Mọi người xuất phát, tiếp tục đi tới, nhưng sau khi ăn thua thiệt, bọn họ tự nhiên sẽ không tới gần dòng sông dung nham.

Chủ động trêu chọc tồn tại cấp Giáo Chủ mà không chết chính là vận khí, nhưng cũng không thể có vận khí tốt như vậy mãi, cho nên bọn họ mới cẩn thận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK