Lăng Hàn và Chư Đông Khôi giao phong rất kịch liệt.
Sau Đinh Thụ, Lăng Hàn lại gặp phải đối thủ khó chơi.
Chư Đông Khôi cực mạnh, lực lượng của hắn chỉ hơi kém hơn Lăng Hàn một phần, nhưng hắn nắm giữ Đế thuật, còn có đế kinh thôi động, cho nên chiến lực của hắn gia tăng tới chín trọng thiên!
Lăng Hàn thì sao?
Cho dù hắn vận chuyển Đế thuật cũng chỉ có thể gia tăng chiến lực bảy trọng thiên mà thôi.
Một tăng một giảm, rõ ràng là chiến lực Chư Đông Khôi còn mạnh hơn hắn một trọng thiên.
Lăng Hàn bị áp chế.
Cái gì!
Tiểu Thanh Long và Đại Hắc Cẩu đều thất sắc, bọn họ đau đầu một lúc, trong chiến đấu cùng giai, Lăng Hàn lại bị áp chế.
Rốt cuộc Chư Đông Khôi năm đó là tồn tại gì mà mạnh như thế?
Đây nhất định không phải chân thân, Tổ Vương cũng chỉ có thọ nguyên một tỷ năm, cho dù sống ra đời thứ hai cũng chỉ sống hai tỷ năm mà thôi.
Cho nên, Chư Đông Khôi chính là ý niệm của Thiên Lạc Thánh Hoàng hiển hóa mà thành.
Ồ, chẳng lẽ hắn là đối thủ trên đường thành đạo của Đại Đế năm đó?
Nghĩ vậy, tiểu Thanh Long và Đại Hắc Cẩu đồng thời hít khí lạnh, lúc trước vị Đại Đế này có con đường thành đạo quá nhấp nhô, đối thủ đều cường đại như thế.
Nếu như ngay cả đối thủ Thánh Hoàng năm đó còn không thể dẹp yên, bọn họ có tư cách già đạt được truyền thừa của Thiên Lạc Thánh Hoàng?
Khốn kiếp, quá biến thái.
Lăng Hàn chiến ý hiên ngang, nếu đối thủ đầy đủ cường đại, có lẽ hắn có thể kích phát tiềm lực của bản thân.
Ông, sát khí trùng kích.
Nhưng không có hiệu quả.
Lăng Hàn hiểu ra, đối thủ cũng không phải là chân nhân, chỉ là ý niệm trong đầu Tổ Vương biến thành, cho nên tự nhiên không ăn sát khí trùng kích. Hắn đã có suy đoán như thế, đánh ra sát khí trùng kích chỉ để chứng minh mà thôi.
Đồng thời, hắn cũng suy yếu không ít chiến lực, nguyên nhân giống nhau.
Nhưng năng lực hóa giải công kích của hắn không bị ảnh hưởng, bởi vì đến từ bản thân nên sẽ không bởi vì làm đối thủ có phải người hay không mà sinh ra biến hóa.
Tuy chiến lực của Chư Đông Khôi còn mạnh hơn hắn một trọng thiên, từ đó cũng có thể áp chế hắn nhưng không thể hoàn toàn tổn thương tới hắn.
Song phương vẫn cân bằng.
- Ồ, ngươi rõ ràng lại tu ra thần thông như thế!
Chư Đông Khôi kinh ngạc.
- Ha ha ha, ngươi làm ta cảm thấy kinh ngạc!
Lăng Hàn thay đổi công kích, chiến thuật cũng thay đổi, từ đó nhiều ra một ít điểm thú vị, mỗi một chiêu mỗi một thức đều biến ảo khác thường.
- Ha ha, kinh hỉ, thật sự là kinh hỉ!
Chư Đông Khôi cười to.
- Ngươi đã bắt đầu đi ra con đường của mình, thật đáng mừng! Nhưng con đường này dài đằng đẵng, càng tràn ngập lạc lối, cũng không dễ đi.
Lăng Hàn cười cười, đây là đương nhiên, nếu như không khó đi, vì sao mỗi thời đại chỉ có một Đại Đế?
- Cho ta lĩnh ngộ người đời sau lợi hại như thế nào đi.
Chư Đông Khôi cũng thay đổi khí thế.
Tuy lúc trước hắn cường đại nhưng kỳ thật chiêu thức có phần cứng ngắc, giống như dùng Đế thuật cường đại dời lên thân thể, cũng không có lĩnh ngộ của mình, nhưng hiện tại hắn cũng giống như Lăng Hàn, đi ra con đường của bản thân.
Từng chiêu từng thức, tất cả đều tràn ngập linh tính.
Chiến lực của hắn tăng lên không tưởng tượng nổi.
Bao nhiêu?
Ba trọng thiên!
Hí!
Đế thuật trong tay hắn có thể phát huy chiến lực mười hai trọng thiên.
Quả thực không thể tưởng tượng nổi, giống như Đế thuật này là hắn sáng tạo ra, cho nên hắn có thể phát huy ra uy lực chí cường.
Không thể nào?
Nội tâm Lăng Hàn sinh ra một suy đoán nhưng hắn chiến ý của hắn không suy yếu, ngược lại còn mạnh hơn trước.
Chiến thắng đối thủ như vậy mới thú vị.
Hơn nữa, dù chiến lực Chư Đông Khôi tăng lên ba trọng thiên, hắn vẫn không thể vượt qua năng lực hóa giải lực lượng của Lăng Hàn, cho nên không thể tổn thương được hắn, chỉ áp chế hắn triệt để mà thôi.
- Hỗn Độn đạo tắc quả nhiên cường hãn!
Chư Đông Khôi cảm khái một câu.
- Thật sự kỳ quái, không thành Tổ Vương lại có thể nắm giữ đạo tắc chí cao như vậy?
Hắn cảm thấy nghi hoặc.
Lăng Hàn rung động:
- Tiền bối, năng lực hóa giải công kích của ta là Hỗn Độn đạo tắc?
- Đúng vậy, đây là đạo phòng ngự mạnh nhất trong thiên địa.
Chư Đông Khôi gật đầu, hắn không nhịn được cười to.
- Kỳ quái kỳ quái thật là kỳ quái, tiểu tử ngươi là quái thai gì thế?
Hai người tái chiến, một bên chiếm được ưu thế chiến lực, một bên khác có phòng ngự khó giải, trong tình huống cùng cấp bậc, bọn họ đại chiến bất phân thắng bại.
Trừ khi có một bên kiệt ức.
Lăng Hàn đã sử dụng từng tuyệt chiêu, nhưng dù cho Đế thuật ở trước mặt Chư Đông Khôi cũng biến thành trò đùa, hắn dễ dàng hóa giải và không có tác dụng gì.
- Ha ha, tìm được!
Một tiếng cười to vang lên, chỉ thấy bảy tên Thánh Nhân đồng thời xuất hiện, bọn họ phiêu phù trên không trung, đạo tắc hóa thành kim liên, thụy hà, tường vân, do bọn họ nắm giữ trong tay.
Trừ bảy thánh còn có một đống tiểu bối.
- Tới đây cho bản Thánh!
Ly Hỏa Thánh Nhân lập tức ra tay, hắn nắm lấy Lăng Hàn.
- Ha ha ha, dám ra tay trước mặt Chư Đông Khôi ta, ngươi chán sống đúng không?
Chư Đông Khôi ném Lăng Hàn sang một bên, hắn động thân nghênh đón Ly Hỏa Thánh Nhân.
Ba, hắn tát một cái là có thể hóa giải công kích của Ly Hỏa Thánh Nhân, thậm chí còn có dư lực tiếp tục tấn công Ly Hỏa Thánh Nhân.
Ly Hỏa Thánh Nhân lại xuất ra một chiêu, lúc này mới hóa giải toàn bộ uy năng công kích.
Hắn ngạc nhiên, đối phương là một Thánh Nhân?
Ngươi đường đường một Thánh Nhân lại đánh nhau với một Chân Ngã cảnh, có ý nghĩa hay sao?
- Đạo hữu, xin hỏi xưng hô như thế nào?
Ly Hỏa Thánh Nhân hỏi.
- Ngươi ngốc sao!
Chư Đông Khôi trách mắng, vừa rồi hắn đã tự giới thiệu.
Đương nhiên Ly Hỏa Thánh Nhân biết rõ đối thủ tên là Chư Đông Khôi, nhưng hắn không hề có ấn tượng với cái tên này, cho nên mới phải hỏi Chư Đông Khôi xưng hô như thế nào, đó là muốn hỏi xưng hào Thánh Nhân của đối phương.
Hắn biến sắc, đường đường Thánh Nhân lại bị nhục nhã?
Hơn nữa, hắn còn là Thánh Nhân Đế tộc!
- Đạo hữu, ngươi qua!
Hắn điềm nhiên nói.
Chư Đông Khôi cười ha ha:
- Ta phụ trách tọa trấn không sai, ai đến cũng đối xử như nhau, có thể tiếp ta trăm chiêu là vượt qua kiểm tra.
Lăng Hàn cảm thấy bị lừa:
- Tiền bối, ngươi không phải nói đánh thắng ngươi mới có thể vượt qua kiểm tra?
- Ah, ta chỉ trêu chọc ngươi mà thôi.
Chư Đông Khôi thuận miệng nói.
Khốn kiếp!
Lăng Hàn cảm thấy phát điên, chơi vui sao? Thú vị sao?
- Tốt, bản thánh tới lĩnh giáo đạo hữu vài chiêu.
Ly Hỏa Thánh Nhân nói ra, hắn đánh ra một chưởng, thiên địa đạo tắc hiển hiện và hóa thành ngàn vạn thần liệm quấn lấy Chư Đông Khôi.
- Quá yếu!
Chư Đông Khôi hừ một tiếng, tiện tay đẩy một cái, thiên địa lập tức khôi phục trong sáng.
Hí!
Bảy Thánh Nhân đồng thời kinh ngạc, trong mắt mang theo khiếp sợ.
Cùng là Thánh Nhân tứ tinh, Chư Đông Khôi nắm giữ đạo tắc còn mạnh hơn Ly Hỏa Thánh Nhân một mảng lớn.
- Hừ!
Ly Hỏa Thánh Nhân ra tay lần nữa, lúc này hắn động thủ thật sự.
Oanh, một đầu hỏa long xuất hiện, hoàn toàn do hỏa diễm đạo tắc tạo thành, nó gầm thét và lao về phía Chư Đông Khôi.
Lăng Hàn khiếp sợ, uy lực hỏa long này chỉ kém hơn Thiên Đạo hỏa một chút mà thôi, nó có thể thiêu chết Thánh Nhân.
Sau Đinh Thụ, Lăng Hàn lại gặp phải đối thủ khó chơi.
Chư Đông Khôi cực mạnh, lực lượng của hắn chỉ hơi kém hơn Lăng Hàn một phần, nhưng hắn nắm giữ Đế thuật, còn có đế kinh thôi động, cho nên chiến lực của hắn gia tăng tới chín trọng thiên!
Lăng Hàn thì sao?
Cho dù hắn vận chuyển Đế thuật cũng chỉ có thể gia tăng chiến lực bảy trọng thiên mà thôi.
Một tăng một giảm, rõ ràng là chiến lực Chư Đông Khôi còn mạnh hơn hắn một trọng thiên.
Lăng Hàn bị áp chế.
Cái gì!
Tiểu Thanh Long và Đại Hắc Cẩu đều thất sắc, bọn họ đau đầu một lúc, trong chiến đấu cùng giai, Lăng Hàn lại bị áp chế.
Rốt cuộc Chư Đông Khôi năm đó là tồn tại gì mà mạnh như thế?
Đây nhất định không phải chân thân, Tổ Vương cũng chỉ có thọ nguyên một tỷ năm, cho dù sống ra đời thứ hai cũng chỉ sống hai tỷ năm mà thôi.
Cho nên, Chư Đông Khôi chính là ý niệm của Thiên Lạc Thánh Hoàng hiển hóa mà thành.
Ồ, chẳng lẽ hắn là đối thủ trên đường thành đạo của Đại Đế năm đó?
Nghĩ vậy, tiểu Thanh Long và Đại Hắc Cẩu đồng thời hít khí lạnh, lúc trước vị Đại Đế này có con đường thành đạo quá nhấp nhô, đối thủ đều cường đại như thế.
Nếu như ngay cả đối thủ Thánh Hoàng năm đó còn không thể dẹp yên, bọn họ có tư cách già đạt được truyền thừa của Thiên Lạc Thánh Hoàng?
Khốn kiếp, quá biến thái.
Lăng Hàn chiến ý hiên ngang, nếu đối thủ đầy đủ cường đại, có lẽ hắn có thể kích phát tiềm lực của bản thân.
Ông, sát khí trùng kích.
Nhưng không có hiệu quả.
Lăng Hàn hiểu ra, đối thủ cũng không phải là chân nhân, chỉ là ý niệm trong đầu Tổ Vương biến thành, cho nên tự nhiên không ăn sát khí trùng kích. Hắn đã có suy đoán như thế, đánh ra sát khí trùng kích chỉ để chứng minh mà thôi.
Đồng thời, hắn cũng suy yếu không ít chiến lực, nguyên nhân giống nhau.
Nhưng năng lực hóa giải công kích của hắn không bị ảnh hưởng, bởi vì đến từ bản thân nên sẽ không bởi vì làm đối thủ có phải người hay không mà sinh ra biến hóa.
Tuy chiến lực của Chư Đông Khôi còn mạnh hơn hắn một trọng thiên, từ đó cũng có thể áp chế hắn nhưng không thể hoàn toàn tổn thương tới hắn.
Song phương vẫn cân bằng.
- Ồ, ngươi rõ ràng lại tu ra thần thông như thế!
Chư Đông Khôi kinh ngạc.
- Ha ha ha, ngươi làm ta cảm thấy kinh ngạc!
Lăng Hàn thay đổi công kích, chiến thuật cũng thay đổi, từ đó nhiều ra một ít điểm thú vị, mỗi một chiêu mỗi một thức đều biến ảo khác thường.
- Ha ha, kinh hỉ, thật sự là kinh hỉ!
Chư Đông Khôi cười to.
- Ngươi đã bắt đầu đi ra con đường của mình, thật đáng mừng! Nhưng con đường này dài đằng đẵng, càng tràn ngập lạc lối, cũng không dễ đi.
Lăng Hàn cười cười, đây là đương nhiên, nếu như không khó đi, vì sao mỗi thời đại chỉ có một Đại Đế?
- Cho ta lĩnh ngộ người đời sau lợi hại như thế nào đi.
Chư Đông Khôi cũng thay đổi khí thế.
Tuy lúc trước hắn cường đại nhưng kỳ thật chiêu thức có phần cứng ngắc, giống như dùng Đế thuật cường đại dời lên thân thể, cũng không có lĩnh ngộ của mình, nhưng hiện tại hắn cũng giống như Lăng Hàn, đi ra con đường của bản thân.
Từng chiêu từng thức, tất cả đều tràn ngập linh tính.
Chiến lực của hắn tăng lên không tưởng tượng nổi.
Bao nhiêu?
Ba trọng thiên!
Hí!
Đế thuật trong tay hắn có thể phát huy chiến lực mười hai trọng thiên.
Quả thực không thể tưởng tượng nổi, giống như Đế thuật này là hắn sáng tạo ra, cho nên hắn có thể phát huy ra uy lực chí cường.
Không thể nào?
Nội tâm Lăng Hàn sinh ra một suy đoán nhưng hắn chiến ý của hắn không suy yếu, ngược lại còn mạnh hơn trước.
Chiến thắng đối thủ như vậy mới thú vị.
Hơn nữa, dù chiến lực Chư Đông Khôi tăng lên ba trọng thiên, hắn vẫn không thể vượt qua năng lực hóa giải lực lượng của Lăng Hàn, cho nên không thể tổn thương được hắn, chỉ áp chế hắn triệt để mà thôi.
- Hỗn Độn đạo tắc quả nhiên cường hãn!
Chư Đông Khôi cảm khái một câu.
- Thật sự kỳ quái, không thành Tổ Vương lại có thể nắm giữ đạo tắc chí cao như vậy?
Hắn cảm thấy nghi hoặc.
Lăng Hàn rung động:
- Tiền bối, năng lực hóa giải công kích của ta là Hỗn Độn đạo tắc?
- Đúng vậy, đây là đạo phòng ngự mạnh nhất trong thiên địa.
Chư Đông Khôi gật đầu, hắn không nhịn được cười to.
- Kỳ quái kỳ quái thật là kỳ quái, tiểu tử ngươi là quái thai gì thế?
Hai người tái chiến, một bên chiếm được ưu thế chiến lực, một bên khác có phòng ngự khó giải, trong tình huống cùng cấp bậc, bọn họ đại chiến bất phân thắng bại.
Trừ khi có một bên kiệt ức.
Lăng Hàn đã sử dụng từng tuyệt chiêu, nhưng dù cho Đế thuật ở trước mặt Chư Đông Khôi cũng biến thành trò đùa, hắn dễ dàng hóa giải và không có tác dụng gì.
- Ha ha, tìm được!
Một tiếng cười to vang lên, chỉ thấy bảy tên Thánh Nhân đồng thời xuất hiện, bọn họ phiêu phù trên không trung, đạo tắc hóa thành kim liên, thụy hà, tường vân, do bọn họ nắm giữ trong tay.
Trừ bảy thánh còn có một đống tiểu bối.
- Tới đây cho bản Thánh!
Ly Hỏa Thánh Nhân lập tức ra tay, hắn nắm lấy Lăng Hàn.
- Ha ha ha, dám ra tay trước mặt Chư Đông Khôi ta, ngươi chán sống đúng không?
Chư Đông Khôi ném Lăng Hàn sang một bên, hắn động thân nghênh đón Ly Hỏa Thánh Nhân.
Ba, hắn tát một cái là có thể hóa giải công kích của Ly Hỏa Thánh Nhân, thậm chí còn có dư lực tiếp tục tấn công Ly Hỏa Thánh Nhân.
Ly Hỏa Thánh Nhân lại xuất ra một chiêu, lúc này mới hóa giải toàn bộ uy năng công kích.
Hắn ngạc nhiên, đối phương là một Thánh Nhân?
Ngươi đường đường một Thánh Nhân lại đánh nhau với một Chân Ngã cảnh, có ý nghĩa hay sao?
- Đạo hữu, xin hỏi xưng hô như thế nào?
Ly Hỏa Thánh Nhân hỏi.
- Ngươi ngốc sao!
Chư Đông Khôi trách mắng, vừa rồi hắn đã tự giới thiệu.
Đương nhiên Ly Hỏa Thánh Nhân biết rõ đối thủ tên là Chư Đông Khôi, nhưng hắn không hề có ấn tượng với cái tên này, cho nên mới phải hỏi Chư Đông Khôi xưng hô như thế nào, đó là muốn hỏi xưng hào Thánh Nhân của đối phương.
Hắn biến sắc, đường đường Thánh Nhân lại bị nhục nhã?
Hơn nữa, hắn còn là Thánh Nhân Đế tộc!
- Đạo hữu, ngươi qua!
Hắn điềm nhiên nói.
Chư Đông Khôi cười ha ha:
- Ta phụ trách tọa trấn không sai, ai đến cũng đối xử như nhau, có thể tiếp ta trăm chiêu là vượt qua kiểm tra.
Lăng Hàn cảm thấy bị lừa:
- Tiền bối, ngươi không phải nói đánh thắng ngươi mới có thể vượt qua kiểm tra?
- Ah, ta chỉ trêu chọc ngươi mà thôi.
Chư Đông Khôi thuận miệng nói.
Khốn kiếp!
Lăng Hàn cảm thấy phát điên, chơi vui sao? Thú vị sao?
- Tốt, bản thánh tới lĩnh giáo đạo hữu vài chiêu.
Ly Hỏa Thánh Nhân nói ra, hắn đánh ra một chưởng, thiên địa đạo tắc hiển hiện và hóa thành ngàn vạn thần liệm quấn lấy Chư Đông Khôi.
- Quá yếu!
Chư Đông Khôi hừ một tiếng, tiện tay đẩy một cái, thiên địa lập tức khôi phục trong sáng.
Hí!
Bảy Thánh Nhân đồng thời kinh ngạc, trong mắt mang theo khiếp sợ.
Cùng là Thánh Nhân tứ tinh, Chư Đông Khôi nắm giữ đạo tắc còn mạnh hơn Ly Hỏa Thánh Nhân một mảng lớn.
- Hừ!
Ly Hỏa Thánh Nhân ra tay lần nữa, lúc này hắn động thủ thật sự.
Oanh, một đầu hỏa long xuất hiện, hoàn toàn do hỏa diễm đạo tắc tạo thành, nó gầm thét và lao về phía Chư Đông Khôi.
Lăng Hàn khiếp sợ, uy lực hỏa long này chỉ kém hơn Thiên Đạo hỏa một chút mà thôi, nó có thể thiêu chết Thánh Nhân.