Tốt xấu cũng xem như là trấn áp được độc tố.
- Không hổ là Thất Lạc Chi Địa của thượng cổ, từng bước nguy cơ.
Ngãi Khải Phong lòng vẫn còn sợ hãi, hắn, Lao Lương, Địch Đồng Hân cùng Biệt Tử Văn giống nhau, đều là Nhất Bí Đế giả, nếu Biệt Tử Văn trúng chiêu, vậy bọn họ cũng khẳng định không cách nào may mắn thoát khỏi, chỉ là vận may của bọn họ tốt hơn, không có giẫm đến cây gai kia mà thôi.
Nhưng trời mới biết nơi này còn có cây gai khác hay không, hoặc là đồ vật tương tự.
Nhưng Lăng Hàn nhìn Biệt Tử Văn nói:
- Tình huống của hắn không đúng lắm, không giống như là độc tố bị hóa giải.
- Ngươi biết cái gì?
Ngãi Khải Phong lập tức phản bác, hắn mới vừa mở miệng Lăng Hàn liền nói như vậy, không phải đang cố ý phá đài của hắn sao? Thái Dịch Giải Độc Đan kia chính là Tứ Tinh đại sư Chung Kỳ tự tay luyện chế, độc tố dưới Tiên Vương là có thể dễ dàng giải trừ.
- Ừm!
Lao Lương cùng Địch Đồng Hân cũng gật đầu, bọn họ đối với Chung Kỳ đại sư tự nhiên là một trăm cái yên tâm cùng tín nhiệm.
Lăng Hàn bĩu môi, không tiếp tục nói nữa.
Hắn cũng là Tứ Tinh đại sư a, nhưng nếu ba người này không cảm kích, hắn cũng không có cần thiết đi lấy mặt nóng dán mông lạnh. Ngược lại, hắn không quen Biệt Tử Văn, càng không có giao tình gì, chết sống với hắn có quan hệ gì?
- Ạch...
Đột nhiên Biệt Tử Văn há mồm, phát ra thanh âm cổ quái, thật giống như là từ trong cây khô bò ra.
Khi ánh mắt của mọi người bị hấp dẫn tới, chỉ thấy Biệt Tử Văn bỗng nhiên mở mắt, tròng trắng mắt đã biến thành màu xanh lam, mà con ngươi thì lại hóa thành màu trắng, luống cuồng sợ hãi.
- Ha, độc còn thật không có hóa giải.
Lâm Tuyên cố ý nở nụ cười.
- Lăng Hàn nói không sai.
Nghe hắn nói như thế, bốn người Ngãi Khải Phong tự nhiên rất có ý kiến với hắn, nhưng hận càng nhiều là Lăng Hàn, ai bảo hắn đã nói như vậy, tự nhiên để bốn người cho rằng hắn là kẻ cầm đầu.
Lăng Hàn liếc nhìn Lâm Tuyên, người này cũng thật độc, đây là đang cố ý kéo cừu hận cho hắn.
- Ạch ạch ạch...
Biệt Tử Văn gọi càng lớn tiếng, đột nhiên bắn người đứng lên, tư thế cực kỳ quái lạ, hai chân không cong một chút, như cây côn gỗ dựng thẳng lên.
Trong hai mắt màu trắng toả ra khí tức khiến người ta sợ hãi, hắn nhìn chằm chằm Lao Lương, đột nhiên tấn công, há mồm táp tới yết hầu của đối phương.
- Biệt sư đệ, ngươi điên rồi sao?
Lao Lương vội vàng lùi về sau.
Nhưng Biệt Tử Văn thật như điên rồi, trong miệng phát ra thanh âm ùng ục nghe không rõ ràng, tiếp tục nhìn chằm chằm Lao Lương cắn.
- Độc trong người Biệt sư huynh chưa tiêu, khuyên hắn là vô dụng, nhất định phải bắt hắn!
Ngãi Khải Phong kêu lên, trước tiên xuất thủ.
Lao Lương, Địch Đồng Hân cũng bận bịu ra tay, cùng một chỗ trấn áp Biệt Tử Văn, Vu Lan Phong Hoa thì chỉ có ở một bên xem cuộc vui. Tuy hắn được khen là Thánh Tử mạnh nhất từ trước tới nay của Ngự Hư Giáo, nhưng giới hạn ở cảnh giới, hiện tại chỉ có thể đi phía sau.
Ba người ra tay, trấn áp về phía Biệt Tử Văn.
Nhưng tu vi của bọn họ cùng Biệt Tử Văn xấp xỉ, thực lực gần gũi, muốn bắt đối phương nói nghe thì dễ?
Hiện tại Biệt Tử Văn căn bản không còn thần trí, chỉ biết há mồm cắn người, lục thân không nhận, không kiêng dè chút nào, nhưng ba người Ngãi Khải Phong không dám xuống nặng tay, cứ như vậy, cho dù bọn họ nắm giữ ưu thế nhân số cũng bị trung hoà.
- Lâm Tuyên huynh, An Nhiên Thánh Nữ, xin hỗ trợ.
Địch Đồng Hân cầu viện nói.
Lâm Tuyên nhìn về phía An Nhiên, An Nhiên gật gù, hai người lập tức ra tay, gia nhập chiến đoàn. Bọn họ ra tay liền thiếu rất nhiều kiêng kỵ, coi như đánh trọng thương Biệt Tử Văn thì đã làm sao, sau này chậm rãi điều dưỡng là được.
Đám người Ngãi Khải Phong là không tiện ra tay, bởi vậy cũng không có ngăn cản hai người kia, ngược lại, bọn họ còn phụ trách áp chế Biệt Tử Văn công kích, để hai người An Nhiên có thể thoải mái triển khai.
Lăng Hàn tẻ nhạt, ôm hai tay xem cuộc vui.
- Thật không nghĩ tới, Lăng huynh là người của Tứ Hải Cung.
Vu Lan Phong Hoa đi tới, lắc đầu một cái, mang theo vẻ trách móc.
- Lăng huynh, ngươi không trượng nghĩa, cái này cũng muốn gạt ta.
Lăng Hàn cười ha ha:
- Nói rất dài dòng, một lời khó nói hết, nói chung ta không phải cố ý lừa Vu Lan huynh.
Vu Lan Phong Hoa cũng cười, ánh mắt hơi có chút lấp loé, hắn đang cân nhắc được mất, nếu như ra tay giết chết Lăng Hàn, sẽ mang đến cho mình bao lớn phiền phức. Hắn nghĩ một trận, trong lòng đột nhiên có chủ ý.
Hắn không cần thiết tự mình ra tay, có thể mượn tay bốn sư huynh sư tỷ, tin tưởng đám người Ngãi Khải Phong đã có ý kiến không nhỏ với Lăng Hàn.
Đúng rồi, đây là Lâm Tuyên xúi giục, lẽ nào trong Tứ Hải Cung cũng bất hòa sao?
Này ngược lại là có thể lợi dụng một chút.
Một bên khác, năm Đế giả ra tay cuối cùng trấn áp Biệt Tử Văn, dù sao hiện tại Biệt Tử Văn không có linh trí gì, chỉ biết liều mạng, sức chiến đấu nhất định sẽ mất giá rất nhiều.
Năm Đế giả một người gia trì một lớp cấm chế ở trên người Biệt Tử Văn, như vậy trừ khi thực lực của Biệt Tử Văn còn trên năm người bọn họ liên thủ, nếu không là hoàn toàn không thể đánh vỡ những cấm chế này.
- Từng bước gian nan a!
Bọn họ nói một câu xúc động.
Đây căn bản là chưa đi được mấy bước, bọn họ liền ngã xuống một người, cái bí cảnh này sẽ nguy hiểm cỡ nào?
Thu Biệt Tử Văn vào Không Gian Thần Khí, bảy người tiếp tục tiến lên.
Lần này bọn họ học ngoan, lơ lửng trên không chừng một thước, như vậy liền không sợ trên đất có gai đâm thủng lòng bàn chân.
Bọn họ đi không nhanh, không lâu lắm, phía trước bỗng nhiên xuất hiện chín bộ thi thể.
- Đều chết.
- Nhìn trình độ phong hoá, có ít nhất vài tỷ năm.
- Ồ, không đúng, cái bí cảnh này không phải vừa mới bị phát hiện sao, hơn nữa còn là Thất Lạc Chi Địa thời kỳ thượng cổ, làm sao có khả năng xuất hiện một bộ thi thể mới vài tỷ năm?
Bọn họ nhìn lẫn nhau, chỉ cảm thấy quái lạ không nói ra được.
- Lẽ nào mấy tỉ năm trước, có người tiến vào nơi này?
- Đúng, bí cảnh không nhất định phải sau khi mở ra toàn bộ mới có thể cho người tiến vào, nó vốn ở chổ này, khẳng định có người đánh bậy đánh bạ tiến vào qua, chỉ là không có một người sống sót rời đi, vì lẽ đó nơi này mới vẫn không có bị người phát hiện.