Hai giới va chạm, thậm chí dung hợp với nhau, mới là thế giới hoàn mỹ?
Trong lòng của Lăng Hàn lướt qua vô số ý nghĩ, nhưng hiện tại hắn để hết thảy qua một bên, bắt đầu hấp thụ những Tiên Khí này, hoàn thiện bản thân.
Nắm giữ Ma Chủ tinh nguyên, hắn chỉ có thể có được khí tức của Minh Giới, nhưng không có nghĩa là hắn có thể nắm giữ quy tắc của Minh Giới, bởi vậy, hắn phải mượn cơ hội này không ngừng hoàn thiện mình, về phía mười phân vẹn mười tiến quân.
Tiểu Tháp không tiếp tục nói nữa, miễn cho quấy rối Lăng Hàn.
Lỗ chân lông cả người Lăng Hàn mở ra, hấp thu ngay cái gọi là “Tiên Khí” này.
Dưới quy tắc bù đắp, tu vi của hắn cũng có tăng lên không nhỏ, từ đại viên mãn đỉnh cao tăng lên tới hoàn mỹ. Đến một bước này, nếu hắn không đột phá Cực Cảnh, tu vi là không thể tăng thêm, nhưng theo quy tắc của hai giới hoàn thiện, sức chiến đấu của hắn còn đang không ngừng cất cao.
Vận dụng quy tắc vốn thuộc về một bộ phận của sức chiến đấu, hơn nữa theo tu vi tăng lên, tầm quan trọng của quy tắc cũng càng lúc càng lớn.
Như lực lượng của Lăng Hàn có thể vượt qua lục tinh, nhưng sức chiến đấu cũng chỉ vượt qua lục tinh trái phải, chính là bởi vì quy tắc hắn nắm giữ vẫn không có đuổi tới.
Thời gian có hạn, hắn không thể trùng tu mỗi một cảnh giới đến hoàn mỹ, chỉ cố gắng dành thời gian.
Chỉ có ba ngày mà thôi.
Tất cả mọi người ngồi xếp bằng, cũng không phải mỗi người đều biết “Tiên khí” ý vị như thế nào, nhưng hiển nhiên biết nó đối với mình vô cùng hữu ích, cố gắng hấp thu.
Thời gian đi qua thật nhanh, Lăng Hàn chỉ cảm thấy gân cốt huyết nhục của mình đều có biến hóa, không thể nói được cụ thể là cái gì, nhưng hắn rõ ràng, đây là tiến quân về phương hướng càng tốt hơn.
Thậm chí, ở lĩnh vực Dục Hỏa Trùng Sinh của Bất Diệt Thiên Kinh, Lăng Hàn cũng có cảm ngộ mới.
Hắn chắc chắn, nếu có thể tắm rửa ở trong Tiên Khí, thời gian lĩnh ngộ Dục Hỏa Trùng Sinh có thể rút ngắn gấp đôi!
Đáng tiếc, cái này quá quý giá, chỉ có ba ngày mà thôi.
Thần cốt của hắn càng ngày càng óng ánh, rõ ràng như hoàng kim tạo nên, nhưng cẩn thận xem, đó là nửa trong suốt, như thủy tinh long lanh, lóe ra lưu quang, phía trên có thần văn lít nha lít nhít.
Đó là Bất Diệt Thiên Kinh cụ hóa, chỉ là ngoại trừ Lăng Hàn, ai cũng xem không hiểu bộ kia thể đại diện cho cái gì.
Đồng thời nắm giữ quy tắc của hai giới, ngay cả Bất Diệt Thiên Kinh cũng trở nên mạnh mẽ hơn một đoạn!
Vù, ánh sáng bao phủ bình đài biến mất, ba ngày kỳ hạn đã đến.
Lăng Hàn chưa hết thòm thèm, ba ngày còn thiếu rất nhiều, hắn không thể trùng tu hết thảy cảnh giới đến hoàn mỹ, đáng tiếc, không thể tiếp tục nữa, muốn lần nữa thu được phúc vận gia thân, chỉ có ở trong Cửu Vương giết ra, trở thành Vương Trung Chi Vương.
Thời khắc này, hắn tràn ngập động lực, niềm tin vô cùng kiên định.
Xèo xèo xèo, chín người trên bình đài bị quăng vào trong rừng, vòng chiến đấu thứ hai bắt đầu.
Lăng Hàn trước tiên tìm đến Thiên Phượng Thần Nữ, tuy nàng cũng là thiên tài hàng đầu, nhưng ở trong chín đại Vương giả là thuộc về không đủ tư cách, bị tùy tiện cái nào nhìn chằm chằm cũng có phiền toái lớn.
Hai người hội hợp, mới nhìn lại trên đỉnh núi.
Muốn trở thành Vương trong Vương cuối cùng rất đơn giản, trên đỉnh ngọn núi còn có một bình đài, sau ba ngày, người đứng ở phía trên chính là người thắng.
- Ta liền không tham gia, ở chỗ này chờ ngươi.
Thiên Phượng Thần Nữ nói.
Nàng biết nếu mình lại theo Lăng Hàn, khó tránh khỏi sẽ làm Lăng Hàn phân tâm.
Lăng Hàn suy nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Được!
Thiên Phượng Thần Nữ kéo hắn, cho hắn một cái ôm ấp nhẹ nhàng:
- Cẩn thận!
Nàng cảm khái ngàn vạn, ở trong nhận thức của nàng, quan hệ của hai người hẳn là nàng bảo vệ Lăng Hàn mới đúng, hiện tại được Lăng Hàn trông nom, làm cho nàng vừa xa lạ lại ngọt ngào.
Lăng Hàn nhân cơ hội ôm eo nhỏ nhắn của nàng, cho nàng một cái hôn, nhất thời để hung bà nương này thất kinh, lúc đầu còn muốn chống lại, nhưng rất nhanh bị hôn đến đầu óc choáng váng, thân thể mềm mại cũng hóa thành xuân thủy, ngồi phịch ở trong lồng ngực Lăng Hàn.
Quyến rũ như nước, phong tình vạn chủng.
Trong lòng Lăng Hàn khuấy động, nhưng thân thể “non nớt” lại không có nửa điểm phản ứng, tức giận đến hắn nhe răng.
Dục Hỏa Trùng Sinh, hắn nhất định phải ở trong thời gian ngắn nhất tu thành!
Lăng Hàn nhanh chân mà đi, Thiên Phượng Thần Nữ ở phía sau nhìn theo, ánh mắt mê ly.
Sơn Hà Lâm cũng không lớn, cao chỉ ngàn trượng, ngay cả người bình thường bò lên đỉnh ngọn núi cũng không cần thời gian quá lâu, huống chi là Thần linh. Rất nhanh, Lăng Hàn liền đến trên đỉnh núi, lúc này, bảy người khác đã toàn bộ đúng chỗ, nhưng không có khai chiến.
- Rốt cục đến rồi!
Ánh mắt của Xích Hoang Cực sáng ngời, mặt trời đỏ trên đỉnh đầu đột nhiên bành trướng, uy thế tăng lên trăm lần, hắn cười to nói.
- Các ngươi cùng lên đi!
Thạch Hoàng cùng Bắc Hoàng không hề bị lay động, chỉ xì một tiếng, bọn họ cũng là Vương Trung Chi Vương, từ trước đến giờ chỉ có bọn họ bảo người khác cùng tiến lên, đâu thể nào tham dự vây công?
- Đám cặn bã trước cút đi!
Xích Hoang Cực quát khẽ, đấm ra một quyền, hóa thành bốn đạo hỏa diễm, bắn về phía Vô Diện, Dương Lâm, Vân Nữ cùng Thác Bạt Đông, ngay cả đồng bạn Minh Giới cũng thành đối tượng công kích của hắn.
Một quyền đấm ra, bốn người Vô Diện không dám khinh thường, hoặc né tránh, hoặc chống đỡ, nói chung không thể bỏ qua.
Xích Hoang Cực cười ha ha, một quyền lại một quyền, mặt trời đỏ lóng lánh, như Thái Dương Thần.
Bốn người Vô Diện cũng rống to, nhưng Xích Hoang Cực quá mạnh mẽ, bốn người bị ép liên thủ.
Rất có ý tứ, trong bốn người bọn họ có ba cái là sinh linh Thần giới, một cái là sinh linh Minh Giới, nhưng liên thủ vây công một cường giả Minh Giới, hình ảnh thấy thế nào cũng không hài hòa.
Nhưng bọn họ không liên thủ không được, Xích Hoang Cực quá mạnh mẽ, đã vượt qua Vương giả phổ thông, đạt đến Vương trong Vương. Nếu như ở bên ngoài, vậy còn có thể dựa dẫm cảnh giới thủ thắng, nhưng ở đây, cùng cảnh giới giao thủ, vậy chỉ có thể dựa vào số lượng.
Nếu như thật ở bên ngoài, Xích Hoang Cực đã bước vào Tinh Thần Cảnh, có thể cùng hắn ngang hàng chỉ có Thạch Hoàng cùng Bắc Hoàng mà thôi.