Mục lục
Thần Đạo Đan Tôn - Lăng Hàn (Truyện full tác giả: Cô Đơn Địa Phi)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không sai, thu hoạch một con hung thú cấp Tôn Giả làm sủng vật.

Kèn lệnh Đại Đế, tác dụng thật sự là nghịch thiên a.

Lăng Hàn vươn tay, hắn ấn vào đầu của hung lang.

Con hung lang này còn cao hơn Lăng Hàn nhiều, bởi vậy, Lăng Hàn đưa tay cũng với không đến, nhưng hung lang lại chủ động cúi đầu, từ đó Lăng Hàn có thể sờ đầu mà không tốn sức chút nào.

Lăng Hàn đi lục soát thần thức của hung lang.

Đừng nhìn đầu hung lang này là cấp Tôn Giả nhưng ký ức lại vô cùng đơn giản.

Trong ký ức của nó đến nay, nó luôn sinh hoạt trong phiến sương mù này, đối với nó mà nói, sương mù là thuốc bổ tốt nhất, có thể để nó không ngừng tăng lên tu vi.

Giống như đây.

Lăng Hàn kinh ngạc, đường đường hung thú cấp Tôn Giả nhưng chỉ sinh hoạt trong sương mù, lấy sương mù làm thức ăn, không ngừng tăng lên tu vi?

Nhưng hung thú dù sao cũng là hung thú, cho nên khi có người ngoài xâm lấn thì nó sẽ dựa vào bản năng công kích.

Trong trí nhớ của hung lang này, hắn giết không dưới vài trăm người.

Có chút làm cho Lăng Hàn vui mừng, có hung lang ở đây, hắn không cần sợ lạc đường trong sương mù.

Cứ như vậy, hắn có hi vọng tìm được đám người Đại Hắc Cẩu, không cần lại mò kim đáy biển.

– Ta lấy cho ngươi cái tên.

Lăng Hàn nghĩ nghĩ:

– Ngươi tên là Tôm Bề Bề.

Hung lang không quan trọng, trí tuệ của nó thấp đến đáng thương, căn bản không biết tôm và sói khác nhau.

– Tôm Bề Bề, chúng ta đi.

Lăng Hàn nhảy lên lưng sói, hung lang mang theo hắn đi tìm đám người Đại Hắc Cẩu.

Mặc dù hung lang không biết đám người Đại Hắc Cẩu ở đâu, nhưng chỗ tốt có nó sẽ không lạc đường, nói cách khác, không cần đi đường rẽ.

Vậy là được.

Lăng Hàn điều khiển hung lang tìm kiếm trong sương mù.

Mấy ngày kế tiếp, hắn có ấn tượng đại khái.

Hắn đi lại trong vụ hải suốt ba ngày, mà chiều dài cũng gần như như thế, nhưng mà, muốn lục soát toàn bộ khu vực này một lần, vậy thì phải mất ít nhất ba ngày tới sáu ngày, có khi còn lâu hơn rất nhiều.

Hi vọng đám người Đại Hắc Cẩu không nên chạy loạn.

Lăng Hàn nói trong lòng.

Hai tháng ròng rã, Lăng Hàn đã tìm được đám người Đại Hắc Cẩu.

Xa xa còn không có nhìn thấy người, hắn liền nghe đến Đại Hắc Cẩu hô to gọi nhỏ.

– Đám gia hỏa các ngươi có phải nghĩ qua sông đoạn cầu?

Đại Hắc Cẩu nói lớn.

Lăng Hàn cau mày, đám người lão Hắc bị khi dễ sao?

Hắn điều khiển hung lang từ từ tiến lên phía trước.

Phía trước có rất nhiều xác sói, vết thương khác nhau, có đao tổn thương, có kiếm thương, còn có trảo ấn, hiển nhiên chết trong tay nhiều người.

Nhưng hung lang cũng không có trừ sạch, còn có bảy con đang gầm thét.

Trên “đảo”, ba người Đại Hắc Cẩu, Tiểu Thanh Long đang giằng co với mười một người ở đây, bọn họ bị bao quanh, trên người đều có vết thương.

– Giao ra Đế thuật của các ngươi, nếu không, các ngươi muốn đi nuôi sói không?

Một tên võ giả cười lạnh nói.

Lăng Hàn giật mình, hắn hiểu ra.

Những người này đều ngấp nghé Đế thuật trên người đám người Đại Hắc Cẩu, đúng thế, Đế thuật đủ làm người ta điên cuồng.

Nhưng không nghĩ tới là, uy hiếp lớn nhất với đám người Đại Hắc Cẩu không phải đàn sói, mà là đám người đi cùng.

Lăng Hàn lộ ra vẻ mặt đáng sợ, được hắn thao túng, hung lang dưới trướng lặng lẽ tiến lên trong sương mù.

Bởi vì góc độ, mấy người phía trước Lăng Hàn không có nhìn thấy, lúc con sói xuất hiện và tỏa ra khí tức cấp Tôn Giả.

Trong thời gian ngắn, tất cả mọi người cảm giác bị đè nén.

– Không cần sợ, hung lang không có khả năng lên đảo!

Một tên võ giả áo bào xanh trấn an mọi ngươif.

– Vừa vặn, đây chính là đại thú Tôn Giả, tuỳ tiện có thể xé Hóa Linh Chân Quân thành mảnh nhỏ.

– Các ngươi không còn giao ra Đế thuật, liền sẽ các ngươi đuổi đi ra!

– Không cần rời đảo, chỉ cần rời khỏi khu vực trung tâm, các ngươi sẽ bị hung lang oanh sát!

– Cho nên, không muốn chết thì lập tức giao ra Đế thuật!

Ánh mắt những người này sáng rực, Đế thuật dụ hoặc quá lớn, hơn nữa, nơi này có thể nói là bí cảnh thiên nhiên, về sau giết người diệt khẩu, ai biết Đế thuật bị bọn họ chiếm được?

Đại Hắc Cẩu hừ khinh miệt:

– Các ngươi cho rằng Cẩu gia không biết, chỉ cần giao ra Đế thuật thì ngươi liền sẽ giết người diệt khẩu!

– Hừ hừ!

Sắc trư gật đầu không thôi.

Tiểu Thanh Long ngẩng đầu lên, nói:

– Cùng lắm thì đánh một trận chiến mà thôi! Cho dù chúng ta bị thương nhẹ, chiến lực giảm xuống, các ngươi muốn xử lý chúng ta cũng bỏ ra không ít, cũng không biết trong các ngươi có kẻ nào chuẩn bị chôn cùng.

Câu nói này rất khéo, đã biểu đạt quyết tâm tử chiến, lại châm ngòi quan hệ của mười một người kia.

Người chết là chết vô ích.

Ai ngu như thế?

Nhưng mà, mười một người đã đạt thành hiệp nghị, đối mặt châm ngòi như thế lại không có tác dụng.

Chuyện không dễ làm.

A?

Đám người Đại Hắc Cẩu đồng thời sững sờ, bởi vì bọn họ nhận được một thần thức truyền âm, trên mặt vui vẻ sau đó thu liễm.

– Lão Hắc quyết định, cho dù chết cũng không cho các ngươi như ý!

Đại Hắc Cẩu hiên ngang lẫm liệt nói.

– Chúng ta đi!

Tiểu Thanh Long cũng hào phóng đi chịu chết.

– Hừ hừ!

Sắc trư thì xem thường, các ngươi cứ chơi với nhau đi.

Đại Hắc Cẩu cùng Tiểu Thanh Long quay người, sau đó tóm lấy sắc trư và đi ra ngoài đảo.

Tình huống như thế nào?

Tất cả mọi người ngây người, trong ấn tượng của bọn họ, đám người Đại Hắc Cẩu rất sợ chết, tại sao đột nhiên kiên định nhự thế?

– Để bọn chúng đi!

Một người cười lạnh nói.

– Chỉ cần hung lang công kích, bọn chúng sẽ chật vật quay về và mở miệng cầu xin tha thứ.

Mọi người đều gật đầu, đám người Đại Hắc Cẩu gặp hung lang Hóa Linh cảnh còn có chút hi vọng sống, có thể giết ra một con đường máu chạy trốn, nhưng mà, hiện tại xuất hiện một hung lang cấp Tôn Giả?

Nói giỡn, nếu có thể chạy trốn trước mặt hung lang cấp Tôn Giả, đây chính là chuyện đầm rồng hang hổ?

Một bước, hai bước, ba bước, đám người Đại Hắc Cẩu rời xa khu vực trung tâm, tất cả hung lang chỉ ngồi nhìn, không có một con nào phát động công kích.

A, đây là chuyện gì?

Mười một người trên đảo giật mình, hoàn toàn không thể tiếp nhận.

Chẳng lẽ đám yêu lang đối đãi với đám người kia như đồng loại?

Con chó còn nói qua, sói không phải ăn heo hay sao?

Tính tình đại biến, ăn chay rồi?

Lúc đi tới khu vực biên giới, Đại Hắc Cẩu ngừng lại, sau đó quay người:

– Đồ con rùa, các ngươi còn muốn Đế thuật của Cẩu gia không?

Cái này?

Mọi người đều nhe răng, hoàn toàn không thể tiếp nhận thực tế như vậy.

Có người thử đi tới, nhưng vừa đi ra khỏi khu vực an toàn đã bị hung lang tấn công, hung lang phun ra một đạo ngân quang tấn công hắn.

Người kia vội vàng lui về phía sau, rút về khu vực an toàn.

Bọn họ sợ hãi!

Đàn sói không có đổi tính ăn chay, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK