Mục lục
Thần Đạo Đan Tôn - Lăng Hàn (Truyện full tác giả: Cô Đơn Địa Phi)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Thanh đao gãy này, cũng xin Lăng đại sư thay xử lý.

Huyền Lai đại sư người tốt làm đến cùng, thanh đao gãy kia cũng đưa cho Lăng Hàn, dù sao hắn ngay cả tiếp cận cũng không thể.

- Huyền Lai đại sư, đây chính là tuyệt thế chi bảo, ngươi không cảm thấy như vậy quá qua loa sao?

Đại Vân Thiên Tôn lập tức nói.

- Không sai, dạng hi thế kỳ trân này, vẫn là cân nhắc một chút, lại xử lý tương đối tốt.

Lãnh Đạo cũng nói theo.

Huyền Lai đại sư rất khéo đưa đẩy, hắn làm sao có thể cùng bất kỳ một Thiên Tôn nào trở mặt, vội vàng cười nói:

- Hai vị đại nhân, các ngươi nói đã chậm, lão hủ đã đưa đao gãy cho Lăng đại sư, các ngươi nếu muốn, tìm Lăng đại sư đi, cùng lão hủ không quan hệ.

- Phong Vũ, Bất Quần, chúng ta đi thôi.

Lão đầu thật đúng là nói đi liền đi, cũng không quay đầu lại, giống như lửa thiêu mông.

Lăng Hàn không khỏi mỉm cười, lão nhân này kỳ thật rất có ý tứ.

- Lăng Hàn, thanh này đao gãy là ở tệ phường mở ra, cho bản tôn một bộ mặt, do bản phường đến thu mua, như thế nào?

Hỏa Tàm Thiên Tôn nhìn Lăng Hàn nói.

Thanh đao gãy này cực có thể là Bảo Khí của Thất Bộ Thiên Tôn, có được ý nghĩa vô tận.

- Lăng Hàn, vẫn là giao cho bản tôn đi!

Đại Vân Thiên Tôn cũng mở miệng.

- Để hồi báo, bản tôn đồng ý ngươi ở trong bản phường tùy ý tuyển mười khối nguyên thạch.

Nghe nói như thế, đám người không khỏi xùy một tiếng.

Móa!

Giá trị mười khối nguyên thạch có thể so sánh với thanh đao gãy này sao? Ngươi hoàn toàn là tay không bắt sói.

Lăng Hàn liếc mắt nhìn hắn, Nguyên Thạch phường kia đã sớm bị mình quét sạch sẽ, đừng nói mười khối, dù một trăm khối, một ngàn khối cũng mở không ra vật gì tốt.

Ngươi nha, qua chỗ nào mát mẻ đợi đi.

- Lăng Hàn, suy nghĩ thật kỹ một chút.

Lãnh Đạo cũng khuyên, trong lời nói tràn đầy uy hiếp.

Lăng Hàn nhìn thoáng qua hắn:

- Ta chán ghét hai người các ngươi, ai lại nói tiếp, ta liền giết hắn, các ngươi có tin hay không?

Đại Vân Thiên Tôn cùng Lãnh Đạo bản năng muốn nói không tin, nhưng nhìn khuôn mặt bình tĩnh ẩn tàng sát khí kia của Lăng Hàn, đến miệng không ngờ lại nuốt trở vào.

Bọn hắn đều hừ một tiếng, đường đường Thiên Tôn đánh pháo miệng có ý nghĩa sao, đợi Lăng Hàn ra khỏi thành, lại giết người đoạt bảo là được. Trước đó vì cái gì Đại Vân Thiên Tôn không có xuất thủ, chính là cảm thấy một người không an toàn, muốn chờ Lãnh Đạo đến.

Lăng Hàn lại nhìn về phía Hỏa Tàm Thiên Tôn, đối phương khá lịch sự, hắn cũng cười nhạt một tiếng:

- Không có ý tứ, ta đối với cây đao này cũng rất có hứng thú.

Ánh mắt của Hỏa Tàm Thiên Tôn vẩy một cái, hắn có thể trở thành chưởng quỹ của Đoạn Không phường, tọa trấn ở đây, thực lực khẳng định vượt qua Tứ Bộ.

Nhưng mà, hiện tại liền xuất thủ trấn áp Lăng Hàn?

Hắn cố kỵ.

Thứ nhất, trước mắt bao người, nếu hắn xuất thủ cưỡng đoạt, cái kia truyền ra sự tình Đoạn Không phường ức hiếp khách nhân, về sau ai còn sẽ đến nơi này chọn lựa nguyên thạch? Không sợ mở ra đồ tốt liền bị cưỡng ép đoạt đi sao?

Đến lúc đó, hơn mười vị Lục Bộ Thiên Tôn cùng một chỗ chất vấn hắn, ngươi để hắn làm sao giao phó?

Thứ hai, Lăng Hàn cũng không phải Nhị Bộ phổ thông, chiến lực có thể so sánh Tứ Bộ, một khi khai chiến, tất nhiên sẽ tạo thành đại phá hư đối với Trung Thiên thành, hắn cũng gánh chịu không được hậu quả như vậy.

Bởi vậy, hắn suy tính liên tục, vẫn chậm rãi gật đầu:

- Vậy Lăng đạo hữu cũng nên cẩn thận.

Lời này, giống như uy hiếp lại như nhắc nhở, bởi vì người đánh chủ ý thanh đao gãy kia cũng không chỉ một mình hắn, hơn nữa, trên thân Lăng Hàn còn có chí ít hai Thiên Tôn ký hiệu, đại dược thì càng nhiều.

Ai không muốn chiếm thành của mình?

Lăng Hàn chỉ cười một tiếng, muốn quay người rời đi.

- Chậm đã!

Một thanh âm đột nhiên vang lên, lộ ra cực kỳ đột ngột.

Đám người nhìn lại, không khỏi kinh ngạc, bởi vì người mở miệng là một tên Tiên Vương.

Tiên Vương nho nhỏ, lại dám mở miệng ở loại trường hợp này, đầu bị lừa đá hỏng sao?

Tên Tiên Vương này lại mặt mũi tràn đầy ngạo nghễ nói:

- Thiếu chủ nhà ta nói, thanh đao gãy này hắn muốn, ai cũng không thể động, nếu không, chờ Thiếu chủ nhà ta trở lại, ai lấy đi đao này, Thiếu chủ nhà ta tìm hắn lấy.

Tê, khẩu khí này thật lớn, Thiếu chủ nhà ngươi là cái rễ hành nào.

Ngay cả người cường thế giống như Nhạc Thừa Vọng cũng nhịn không được có loại xúc động đánh người, dựa vào, thế mà còn phách lối hơn hắn? Đoạt uy phong của hắn?

- Thiếu chủ nhà ta...

Tên Tiên Vương kia ung dung nói, vô cùng bình tĩnh tỉnh táo.

- Chính là Tân Khí Hổ Tân đại nhân!

Một câu ra, toàn trường lặng ngắt như tờ.

Tân Khí Hổ là ai?

Vạn cổ đệ nhất thiên kiêu, mặc dù bị vây ở Tứ Bộ đã rất nhiều năm, nhưng tin tưởng chiến lực của hắn chí ít cũng là Ngũ Bộ, mà lão tử của hắn càng là Thất Bộ Thiên Tôn, thuộc về tồn tại Bất Tử Bất Diệt.

Coi như không nói lão tử hắn, chỉ nói hắn, trên đời này lại có mấy người chọc nổi?

Cho nên, nghe được danh tiếng của Tân Khí Hổ, tất cả mọi người trầm mặc, ngay cả Nhạc Thừa Vọng cũng ngậm miệng.

Không có cách, thực sự không sánh bằng.

Tên Tiên Vương kia mặt mũi tràn đầy ngạo nghễ, chủ tử của mình chính là có lực uy hiếp như thế, cảnh tượng như vậy hắn đã nhìn qua rất nhiều lần, lại có ai dám không tuân hiệu lệnh?

Lăng Hàn động, thạch bì chồng chất ở trên đao gãy, bằng không thì ngay cả hắn cũng phải nhận ảnh hưởng nhất định, mà đó căn bản không thể dùng đến uy hiếp đối thủ, bởi vì đao sáng lên, hắn cách gần nhất, chịu ảnh hưởng tự nhiên cũng lớn nhất.

- Rất tốt, rất tự giác a!

Tên Tiên Vương kia thấy Lăng Hàn chủ động “đóng gói” đao gãy, không khỏi nhẹ gật đầu, trên mặt tươi cười, chỉ huy một tên Thiên Tôn làm cái này làm cái kia, để hắn hiện lên cảm giác ưu việt không cách nào hình dung.

Hắn không cần trở thành Thiên Tôn liền có thể hiệu lệnh Thiên Tôn, quá sung sướng.


Lăng Hàn rất nhanh liền che lấp đao gãy, dùng thạch bì bao trùm thật dày, sau đó cầm lên, hắn thử thu vào Không Gian Dung Khí, nhưng còn không có thu vào, đã làm Không Gian Dung Khí sụp đổ.


Hắn lắc đầu, xem ra chỉ có thể cầm như thế.


- Còn không mau lấy tới.


Tên Tiên Vương kia thấy Lăng Hàn lề mà lề mề, không khỏi nghiêm nghị quát.


Lăng Hàn nhìn hắn một cái, sải bước đi qua.


Đám người thấy vậy đều lắc đầu, ai, mạnh như Lăng Hàn cũng chỉ có phần cúi đầu.


Tân Khí Hổ quá cường đại, uy thế này, chậc chậc, ngay cả một tên thủ hạ của hắn cũng có thể uy phong bá đạo như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK