Mục lục
Thần Đạo Đan Tôn - Lăng Hàn (Truyện full tác giả: Cô Đơn Địa Phi)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Oành!

Oành!

Oành!

Hắn lùi lại như thế, rất nhanh liền xô đổ vách tường của hiệu thuốc.

- Cái này 20 triệu Tinh Thạch.

Lăng Hàn nhìn về phía Liễu Tuấn nói.

Quan hệ gì tới ta a!

Liễu Tuấn khóc không ra nước mắt, hắn thật không có tiền nha.

Oành, Cốc Ngọc Thụ còn lùi, lại va hỏng một bức tường.

- Lại 20 triệu.

Lăng Hàn tính toán nói.

Liễu Tuấn không nhịn được, nhảy lên nói:

- Đây căn bản không phải cửa hàng của nhà ngươi!

Đúng, Cốc Ngọc Thụ đã lui ra hiệu thuốc, hắn đánh ngã chính là tường của cửa hàng nhà khác, cùng Vũ Hoàng Các không có chút quan hệ nào.

Lăng Hàn lườm hắn một cái:

- Ngươi quản quá rộng đi, ta thu thêm không được sao?

Thu thêm?

Liễu Tuấn rùng mình một cái, hắn nhìn thấy phía sau Cốc Ngọc Thụ, là gian phòng đông nghịt a. Một đường lùi, một đường phá, Lăng Hàn toàn bộ thu thêm, coi như hắn cầm nửa cuối cuộc đời ra sức làm, có thể trả hết sao?

Cốc Ngọc Thụ a, ngươi phấn khởi phản kích đi, cầu ngươi!

Đáng tiếc, trời xanh không nghe thấy hắn khẩn cầu, Cốc Ngọc Thụ cũng tương tự không có, hắn vẫn oành oành oành mà đánh vỡ từng bức tường như cũ, để Lăng Hàn báo ra từng con số làm tim người ta đập nhanh hơn.

Liễu Tuấn cảm giác sắp muốn té xỉu, tuy hắn cũng là người gặp qua tràng diện lớn, nhưng tưởng tượng đến món nợ kia, sắc mặt hắn liền xám ngắt.

Có điều, hắn lo lắng rất nhanh liền kết thúc.

Cũng không phải Cốc Ngọc Thụ phấn khởi phản kích, có hi vọng đắc thắng, mà là hắn cuối cùng bị Hổ Nữu đánh bại, đè xuống đất mãnh liệt đánh, vậy tự nhiên không thể đánh hỏng cái gì nữa a.

- 980 triệu Tinh Thạch, cảm tạ chăm sóc.

Lăng Hàn nhìn về phía Liễu Tuấn, ý cười dịu dàng.

Liễu Tuấn chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, thật hôn mê bất tỉnh.

Một là sợ, hai là tức, nào có như vậy, đánh vỡ mấy bức tường, hủy vài cái bàn liền bồi nhiều tiền như vậy.

- Bạo cúc! Bạo cúc!

Hổ Nữu tràn đầy phấn khởi mà xách cổ của Cốc Ngọc Thụ trở về, đi tới cửa tiệm thuốc, nàng vung tay một cái, Cốc Ngọc Thụ liền nằm bò trên đất, thật vừa vặn, cái mông nhổng lên thật cao.

Tiểu nha đầu lấy ra một cây thiết côn, đầy mặt đều là vẻ chờ mong.

- Ngừng ngừng ngừng.

Lăng Hàn vội vã đưa tay ngăn cản, vui đùa một chút có thể, dọa người cũng được, nhưng ngươi không thể làm thật a.

- Không muốn, Nữu muốn chơi!

Hổ Nữu chu cái miệng.

- Chơi không vui.

Lăng Hàn khuyên nhủ.

- Chơi vui!

Hổ Nữu làm nũng.

Lăng Hàn trực tiếp nhét một cái đùi gà vào trong miệng của Hổ Nữu:

- Ngoan ngoãn ăn thịt đi.

Hổ Nữu còn ùng ục, rất muốn phun cái đùi gà này ra, lấy biểu đạt nàng bất mãn trong lòng. Nhưng không ngờ cái đùi gà này quá mỹ vị, làm cho nàng căn bản không nỡ phun ra, không thể làm gì khác hơn là bắt đầu gặm.

Vừa ăn, một bên dùng ánh mắt đáng tiếc đảo qua cái mông của Cốc Ngọc Thụ, nàng từ đầu đến cuối không có quên ý nghĩ bạo cúc.

Dù chịu trọng thương, đã có chút thần trí mơ hồ, nhưng Cốc Ngọc Thụ vẫn cảm thấy sợ hãi trong lòng, Võ Giả đối với nguy hiểm có một loại trực giác bản năng, đặc biệt là Đế giả như hắn.

Lăng Hàn tóm lấy Cốc Ngọc Thụ cùng Liễu Tuấn, nhét vào trong ghế, nguyên lực nhẹ nhàng chấn động, hai người nhất thời từ từ tỉnh lại.

Đập vào mắt đầu tiên tự nhiên chính là nụ cười như hoa của Lăng Hàn, tràn đầy hiền lành, nhưng Liễu Tuấn cực kỳ rõ ràng, sau lưng khuôn mặt này là tàn nhẫn bao nhiêu.

Sau đó liền thấy Hổ Nữu gặm đùi gà, một hồi lộ ra vẻ hưởng thụ, một hồi lại hung thần ác sát, để cho hai người đều sợ hãi trong lòng. Bọn họ xem như nhìn ra rồi, cô nàng này căn bản không phải một người nói lý.

Lăng Hàn khẽ mỉm cười nói:

- Đến, chúng ta thương thảo vấn đề bồi thường.

- Ta không có tiền.

Liễu Tuấn rất thẳng thắn.

- Ngươi biết, ta không có nói láo.

Trước hắn liền đào hết gia sản của mình rồi.

Lăng Hàn nhìn về phía Cốc Ngọc Thụ:

- Ta không thèm để ý các ngươi ai trả tiền, nói chung, trả hết là được.

- Muốn bao nhiêu, ta bồi là được.

Cốc Ngọc Thụ ngạo nhiên nói, còn quăng qua vẻ khinh bỉ với Liễu Tuấn.

Còn là đan sư, chỉ là vài bức tường, mấy cái ghế cũng ra không nổi.

Liễu Tuấn âm thầm lắc đầu, thầm nghĩ lão huynh a, sau đó ngươi liền khóc, vị này là giết người không nháy mắt a.

- Thoải mái!

Lăng Hàn vỗ vai của Cốc Ngọc Thụ.

- Ta chính là yêu thích người thoải mái như ngươi.

Cốc Ngọc Thụ lại bay lên đắc ý nho nhỏ, nhưng lập tức ở trong lòng phi phi phi.

- Tốt lắm, 980 triệu Tinh Thạch, xem ngươi thoải mái như vậy, ta tính chẵn cho ngươi, chính là mười ức.

Lăng Hàn nói.

Cốc Ngọc Thụ nhất thời há to miệng, dùng ánh mắt khó mà tin nổi nhìn Lăng Hàn, chỉ cảm thấy người này là điên rồi, hay đầu óc cháy hỏng, lại dám mở miệng như thế?

Không phải là mấy cái ghế, vài bức tường sao? Một khối Tinh Thạch liền dư xài.

Lăng Hàn không thích nói:

- Ánh mắt ngươi như thế, loại vẻ mặt này là có ý gì? Không muốn bồi tiền sao? Mới vừa rồi còn vỗ ngực nói mình rất thoải mái, làm sao liền hẹp hòi rồi?

Cốc Ngọc Thụ run cầm cập một hồi, mới nói:

- Vậy cũng không có khuếch đại đến mười ức a!

Hơn nữa, người khác tính chẵn đều là giảm bớt, nào có như ngươi còn tăng giá?

- Ngươi là nói ta hại ngươi?

Lăng Hàn nhìn về phía Liễu Tuấn, cười nói.

- Đến, ngươi nói một chút, con người của ta không dối trên lừa dưới, công bằng công chính đến tình trạng Thiên Nhân cùng căm phẫn?

Liễu Tuấn không có tâm tình nhổ nước bọt Lăng Hàn dùng từ không thích đáng, bị Lăng Hàn dùng nụ cười kia nhìn, hắn sao dám nói cái gì bất lợi với Lăng Hàn?

- Hàn thiếu là người công bằng công chính nhất.

Hắn vội vàng nói.

- Ngươi xem!

Lăng Hàn vỗ vỗ tay, một bộ dáng dấp quả nhiên như thế.

Cốc Ngọc Thụ thật muốn một cước đạp lăn Liễu Tuấn, ngươi kinh sợ cái gì? Nơi này là Lệ Thủy Thành, mà bọn họ là đệ tử của Thánh Nguyên học viện, Lăng Hàn lại dám thế nào với bọn họ sao?

Tuy không phải hai mươi hai vị Tiên Vương tầng chín đều đóng quân ở đây, nhưng chỉ cần có một hai vị ở đây, thần thức không trừ một nơi nào, không chỗ nào không tới, làm sao có khả năng nhìn bọn họ bị đánh giết?


Đương nhiên, Tiên Vương tầng chín không thể quản loại chuyện nhỏ của bọn họ, cái này cũng là vì sao Lăng Hàn dám công nhiên doạ dẫm.


Ai bảo bọn họ chọc mình trước tiên? Hắc như thế nào đi nữa cũng là hắn chiếm lý.


- Quá nhiều!


Cốc Ngọc Thụ cúi đầu nói.


Tuy Lăng Hàn quá hắc, nhưng hắn lại không bỏ ra nổi nhiều tiền như vậy, trên mặt cũng có chút không nhịn được.


- A, ngươi nghèo như vậy?


Lăng Hàn một bộ rèn sắt không thành thép.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK