Lăng Hàn giật mình, chẳng trách vừa nãy cảm ứng được sát khí mãnh liệt. Hắn ở trên đường chạy tới Bổ Thiên Học Viện đã từng giết một người tên Hồ Khánh Phương, hắn là con trai của Tông chủ Phong Nguyệt Tông.
Cũng là con trai duy nhất.
Đối phương nửa đêm xuất hiện, trực tiếp nhìn chằm chằm mình, xem ra đã xác nhận thân phận của hắn.
Cũng đúng, mang theo Hổ Nữu là tiêu chí rõ ràng nhất, lúc trước hắn dịch dung cũng bằng không.
Lăng Hàn cười nhạt nói:
- Hồ Tông chủ đêm hôm khuya khoắt chờ ta ở chỗ này, lẽ nào muốn mời ta uống trà sao?
- Ha ha, không biết Lăng đại sư có nhã hứng hay không?
Hồ Kiến Nghĩa cười nhìn Lăng Hàn, trên mặt có sát khí uy nghiêm đáng sợ.
- Hồ Tông chủ đượm tình mời, tại sao lại không đi chứ?
Lăng Hàn hỏi ngược lại.
- Ha ha, Lăng đại sư quả nhiên người tài cao gan cũng lớn, xin mời!
Hồ Kiến Nghĩa làm một thủ thế mời.
Lăng Hàn cũng không sợ Hồ Kiến Nghĩa đột nhiên hạ sát thủ, hiện tại hắn có hai thân phận, không chỉ là Đan sư Thiên Cấp, hơn nữa còn là một thành viên của quân viễn chinh. Nếu như Hồ Kiến Nghĩa dám hạ sát thủ với quân viễn chinh, chuyện này tương đương với khiêu chiến Ngũ Đại Tông Môn.
Coi như trong lòng hắn hận hơn nữa, nếu không có giác ngộ liều ngọc đá cùng vỡ, thì làm sao cũng không thể đối nghịch Ngũ Đại Tông Môn.
Vì lẽ đó, Lăng Hàn rất an toàn.
Đương nhiên sức lực to lớn hơn tự nhiên là đến từ Hắc Tháp, ai biết một phụ thân mất nhi tử còn có thể duy trì lý trí hay không.
Bọn họ đi tới một trà lâu, thuê một phòng khách, rất nhanh có trà thơm đưa lên, mùi thơm phiêu phiêu.
Rất quái lạ, hai người vốn nên là tử địch lại ngồi cùng một chỗ uống trà, thật giống như tri giao nhiều năm.
- Lăng đại sư, tiểu nhi là chết vào tay ngươi a?
Sau khi Hồ Kiến Nghĩa uống mấy ngụm trà, đột nhiên mở miệng nói.
Lăng Hàn cũng không phủ nhận, cái này không có ý nghĩa, gật đầu nói:
- Không sai.
- Bản tọa chỉ có một đứa con trai như thế, Lăng đại sư muốn bồi thường bản tọa như thế nào?
Ánh mắt của Hồ Kiến Nghĩa lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Lăng Hàn.
Lăng Hàn nhất thời hiểu được, Hồ Kiến Nghĩa xác thực muốn báo thù, nhưng lại có kiêng dè, dù sao hắn còn có danh hiệu Đan sư Thiên Cấp, dù Đan Sư hiệp hội vẫn chưa công khai thừa nhận.
Ngược lại nhi tử đã chết, vậy trước tiên mò chỗ tốt đã.
Lăng Hàn nở nụ cười, đối phương là doạ dẫm sao?
- Hồ Tông chủ, ngươi nói như vậy liền không đúng!
Lăng Hàn lắc đầu.
- Loại người như con trai của ngươi, sống là đang lãng phí lương thực, lãng phí tài nguyên tu luyện, mỗi ngày chỉ có thể gặp rắc rối, lần này may là chết ở trong tay ta, bằng không nếu như đổi thành một người tàn nhẫn, trực tiếp diệt Phong Nguyệt Tông của ngươi… Hồ Tông chủ chớ trách ta nói thẳng, con người ta từ trước đến giờ chỉ thích nói thật.
- Ta giải quyết cho ngươi một mối họa lớn, không có đòi Hồ Tông chủ trả thù lao thì thôi, Hồ Tông chủ lại còn tới doạ dẫm ta, cái này hợp lý sao?
Da mặt của Hồ Kiến Nghĩa không khỏi co giật, hắn gặp người có thể cãi, nhưng nói đến phần này, phỏng chừng chỉ có Lăng Hàn.
Ngươi có thể đừng vô liêm sỉ như vậy hay không? Giết con trai của ta còn muốn ta cho ngươi chỗ tốt?
Hồ Kiến Nghĩa không nhịn được đặt chén trà xuống, thả ra khí thế của Thiên Nhân Cảnh, nhất thời để khuôn mặt của Chư Toàn Nhi trắng xám.
Võ trung vương giả có thể đối kháng khí tức của cường giả không sai, nhưng tâm linh có thể chịu đựng không có nghĩa là thân thể cũng có thể chịu đựng, cái này quyết định bởi cảnh giới của song phương. Thiên Nhân Cảnh nghiền ép Sinh Hoa Cảnh ba đại cảnh giới, Chư Toàn Nhi tự nhiên không chịu nổi.
Lăng Hàn kéo Chư Toàn Nhi vào trong ngực, không vui nói:
- Nói chuyện thì nói chuyện, ra vẻ như thế làm gì? Chỉ ngươi biết trừng mắt sao? Hổ Nữu, để hắn nhìn lợi hại một chút!
Hổ Nữu vốn bất mãn chuyện Lăng Hàn ôm Chư Toàn Nhi, nhất thời trợn mắt nhìn Hồ Kiến Nghĩa, ánh mắt như hổ, tỏa ra sát khí uy nghiêm đáng sợ.
Hồ Kiến Nghĩa đương nhiên sẽ không để Hổ Nữu ở trong mắt, nhưng ánh mắt tiếp xúc, hắn lại thấy lạnh cả người. Hắn vội vàng xua tan cảm giác này, trong lòng bay lên ý nghĩ quái lạ, một tiểu nha đầu bảy tám tuổi lại có thể làm hắn sợ hãi, đây là quái sự cỡ nào?
- Lăng đại sư, ngươi tốt nhất nghe ý kiến của bản tọa, bằng không ngày khác ở trong chiến trường, đao thương không có mắt, nói không chắc ngươi sẽ bị đồng đội ngộ thương cũng không nhất định.
Hắn không để ý tới Hổ Nữu, chỉ nhìn chằm chằm Lăng Hàn nói.
Đây thực sự là uy hiếp trắng trợn.
Nhưng Lăng Hàn không để ý:
- Loại tà giáo như Phong Nguyệt Tông, ta thực kỳ quái là sao còn có thể tồn tại lâu như vậy, loại tông môn này không nên thủ tiêu sớm sao?
- Ha ha, xem ra là lời không hợp ý!
Hồ Kiến Nghĩa cười lạnh nói, hắn chưa từng có dự định buông tha Lăng Hàn, cũng vì như thế, Phong Nguyệt Tông vốn nên đi theo đông lộ đại quân, nhưng dưới kiên trì của hắn lại vào tây lộ đại quân.
Phải, tự nhiên chính là vì ám sát Lăng Hàn.
Ngày hôm nay có thể từ trên người Lăng Hàn xảo trá chỗ tốt, vậy dĩ nhiên tốt nhất. Nhưng mặc kệ có thể hay không, hắn đều sẽ ở thời điểm chiến tranh bạo phát, ám sát Lăng Hàn.
Ngược lại trong chiến tranh hỗn loạn như vậy, ai sẽ chú ý tới chứ?
Lùi một bước nói, coi như bị người nhìn thấy, hắn cũng có thể nói đao kiếm không có mắt, không cẩn thận quét ra công kích giết chết Lăng Hàn, ai bảo hắn quá mạnh mẽ chứ?
Công nhiên mưu sát một Đan sư Thiên Cấp, đệ tử của Bổ Thiên Học Viện, một thành viên của quân viễn chinh, tội danh như vậy hắn không gánh nổi.
- Ha ha ha ha!
Lăng Hàn và Hồ Kiến Nghĩa đồng thời cất tiếng cười to, thật giống như vừa nãy nói một chuyện cười vậy.
Nhưng tiếng cười kia lập tức im bặt, Hồ Kiến Nghĩa đột nhiên đứng dậy, kéo cửa muốn rời đi.
- Chờ đã!
Lăng Hàn ở sau lưng kêu lên.
Trong lòng Hồ Kiến Nghĩa vui vẻ, lẽ nào đối phương sợ? Hắn giả vờ không quay đầu lại.
- Hồ Tông chủ, ngươi sẽ không phải muốn chạy trốn chứ? Vừa nãy ngươi nói mời khách a!
Phía sau truyền đến thanh âm của Lăng Hàn.
Hồ Kiến Nghĩa suýt chút nữa ngã chổng vó, trên mặt che kín lửa giận, nặng nề hừ một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.
- Hồ Tông chủ, ngươi thật muốn quỵt nợ sao?
Lăng Hàn còn ở phía sau gọi, để hầu bàn trong trà lâu đều dùng ánh mắt xem thường nhìn Hồ Kiến Nghĩa.
Hồ Kiến Nghĩa tức giận đến muốn giết người, đi tới dưới lầu, hắn ném ra một khối nguyên tinh, căm giận mà đi.
Nụ cười trên mặt Lăng Hàn dần dần tán đi, kể từ khi biết có một thế lực như Phong Nguyệt Tông, hắn đã quyết định muốn đẩy ngã tông môn này, chỉ là thực lực còn chưa đủ, nên không cách nào thực thi.
- Tự làm bậy, không thể sống!
Hắn uy nghiêm đáng sợ nói, chờ hắn nắm giữ sức chiến đấu của Thiên Nhân Cảnh, chuyện thứ nhất chính là san bằng Phong Nguyệt Tông.
Ở trong thành đợi mấy ngày, một chi đại quân của Tử Nguyệt vương triều cuối cùng chạy tới.
Đại quân của bọn họ mới thật gọi đại quân, quân đội chỉnh tề, nhân số hơn trăm vạn, gánh cờ xí, có chiến mã, có chiến xa, không giống Ngũ Đại Tông Môn, chỉ có thể nói cao thủ tổ hợp, cùng đại quân chênh lệch mười vạn tám ngàn dặm.
Đám người Lăng Hàn dồn dập leo lên cửa thành, thành này có trận pháp bảo vệ, có thể chịu đựng Hóa Thần Cảnh xung kích.
Cờ xí của Tử Nguyệt Hoàng Triều chia làm hai loại, một loại là quốc kỳ, vẽ một mặt trăng màu tím, một loại khác là soái kỳ, vẽ một hùng sư, nhưng có sáu chân, trên lưng bốn cánh, bảy đuôi, vô cùng quái lạ.
Nhưng trong lòng Lăng Hàn chấn động, hắn nhận ra loại sư tử này, Thượng Cổ Thần Thú… Di Ngang
---------------