Mục lục
Thần Đạo Đan Tôn - Lăng Hàn (Truyện full tác giả: Cô Đơn Địa Phi)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại Hắc Cẩu gãi đầu:

- Tiểu Hàn tử, ngươi muốn nói cái gì, tại sao Cẩu gia không rõ?

- Theo như ta đoán, nơi này có bảy mặt trời, vậy cũng cũng đối ứng bảy cửa và bảy người canh giữ.

Lăng Hàn nói ra.

- Nếu như mỗi một cửa khảo nghiệm năng lực đều không giống nhau, đó là có ý nghĩa.

- Vấn đề là, tuy người trấn thủ có thực lực rất mạnh, gần như mạnh nhất trong từng cảnh giới, đều là ngăn cản trăm chiêu, như vậy bảy cửa ải này có ý nghĩa gì?

- Ách?

Tiểu Thanh Long và Đại Hắc Cẩu nhìn nhau, bọn họ đều cảm thấy kỳ quái.

Đúng vậy, chuyện này có ý nghĩa ở chỗ nào?

Có thể thông qua cửa thứ nhất, như vậy khẳng định cũng có thể thông qua cửa thứ hai, cửa thứ ba, đừng nói bảy cửa, cho dù bảy trăm cửa cũng giống nhau.

- Hơn nữa, chúng ta còn lâm vào nhầm lẫn.

Lăng Hàn tiếp tục nói.

- Chúng ta đạt được mai rùa, đây là chìa khóa mở ra Vô Tu sơn, cho nên, chúng ta đương nhiên cho rằng bảo tàng sẽ do chúng ta đoạt được, mà chúng ta sẽ vượt lên đầu.

- Không phải sao?

Đại Hắc Cẩu hồ đồ.

Lăng Hàn lắc đầu:

- Đạt được hai khối mai rùa, chúng ta chỉ có thể dựa vào vận khí, có thể Thiên Lạc Thánh Hoàng muốn tìm truyền nhân, chẳng lẽ chỉ cần vận khí tốt là được hay sao?

Nghe hắn nói như vậy, tiểu Thanh Long và Đại Hắc Cẩu đều không xác định.

Nếu như chỉ vận khí tốt, thời điểm Thiên Lạc Thánh Hoàng còn tại thế đã sớm tìm người kế thừa, tùy tiện dùng đế kinh nện, còn sợ truyền nhân không mạnh hay sao.

- Tiểu Hàn tử, Cẩu gia sắp bị ngươi vòng vo chết rồi, trọng điểm của ngươi là cái gì?

Đại Hắc Cẩu giận dữ nói ra.

Lăng Hàn cười cười, nói:

- Như ngươi vừa nối, ban đầu là cười, sau đó là buồn, kế tiếp sẽ có bảy cửa ải.

- Phi, đây rõ ràng là Cẩu gia nói.

Đại Hắc Cẩu kêu lên, lúc trước linh quang của Lăng Hàn lóe lên, hắn cũng nghe nó nói thầm.

Tiểu Thanh Long suy nghĩ, nói:

- Chẳng lẽ, kế tiếp sẽ có các cảm xúc khác?

- Đúng thế.

Lăng Hàn gật đầu.

- Thất tình lục dục!

Đại Hắc Cẩu cũng kịp phản ứng.

- Không sai.

Lăng Hàn trầm giọng nói.

- Chư Đông Khôi đại biểu vui mừng, tên nam tử thứ hai đại biểu là nhớ nhung, là hai trong bảy loại cảm xúc. Ta tin tưởng, kế tiếp sẽ còn năm loại.

- Cho dù như thế, việc này nói rõ cái gì?

Đại Hắc Cẩu hỏi.

Ông, đúng vào lúc này, một đạo thần niệm cường đại quét qua.

Lăng Hàn không nói hai lời, trực tiếp nắm lấy tiểu Thanh Long và Đại Hắc Cẩu và Chỉ Xích Thiên Nhai bảy ra một khoảng cách, sau đó vận dụng da hư không thú bao phủ ba người.

XÍU...UU!

Một bóng người xuất hiện, đó là Lâm Hiên.

Hai tay của hắn có long phượng đan vào nhau, địa tuyền phun trào, dị tượng kinh người, nhưng gương mặt tuấn tú không mang theo chút tình cảm nào, chỉ có lạnh lùng vô tận. Hắn dõi mắt nhìn chung quanh.

Khi kim quang quét qua, thiên địa đạo tắc bị trói buộc và diễn hóa.

Việc này quá kinh người, đây là thần thông chỉ có Thánh Nhân mới có được.

- Không ở đây?

Lâm Hiên thì thào, hắn rõ ràng cảm ứng được nơi này có ba sinh linh, hắn vừa đuổi tới thì phát hiện không có người.

Hắn nhíu mày, nhưng lại lập tức thi triển thân pháp đi xa.

- Tính toán các ngươi gặp may mắn.

Chỉ còn lại giọng nói lưu lại.

Xa xa, ba người Lăng Hàn hiện thân.

- Móa, tên tiểu tử đó muốn giết chúng ta?

Đại Hắc Cẩu nhảy dựng lên, vừa rồi Lâm Hiên tràn ngập sát ý.

- Tự nhiên.

Lăng Hàn gật đầu.

- Hiện tại chúng ta tới tranh đoạt đế kinh, nếu giết chúng ta sẽ bớt đi ba đối thủ cạnh tranh.

- Chúng ta chính là người Phật tộc, hắn dám ra tay?

Đại Hắc Cẩu vẫn không tin nổi.

- Bọn chúng không dám động tới Phật tử chính thức.

Lăng Hàn lắc đầu.

- Nhưng Phật tộc bốn đại Thiên Vực nha, ha ha, nghiêm khắc mà nói không khác gì Thánh Địa cả.

- Lại nói, cứ xem đây là bí cảnh, chỉ cần hắn không nói, có ai dám nói hắn là hung thủ?

Đại Hắc Cẩu vỗ đùi:

- Con bà nó, tiểu tử đó quá đáng giận, chúng ta không có trộm đồ lót của muội muội hắn, có cần ác như vậy không?

Lăng Hàn không nói gì, thế hệ hoàng kim đều muốn thành đế, mặc ngươi kinh diễm tuyệt thế cỡ nào, một thời đại chỉ xuất hiện một Tổ Vương, ai cướp được thiên địa đại vận thì người khác đều thất bại.

Cho nên, đem làm Lâm Hiên cho rằng Lăng Hàn ba người có một đường cạnh tranh đế vị khả năng lúc, liền quyết định đưa bọn chúng ba sớm diệt trừ.

- Đế tộc! Đế tộc! Khốn kiếp, các loại:đợi Cẩu gia thành đế lúc, đưa bọn chúng hết thảy xóa đi!

Đại Hắc Cẩu bất mãn mà nói.

- Thiên hạ như vậy loạn, cũng bởi vì những này Đế tộc tồn tại, tự cho là tài trí hơn người, làm được thiên hạ bất công.

Lăng Hàn gật gật đầu, có thể chỉ cần là người sẽ có tư tâm, cho dù bình định toàn bộ Đế tộc thế hệ này, vậy sau này thì sao?

Không có một vị Đại Đế nào có thể vĩnh viễn trấn áp thiên hạ, cho nên, sau khi thay đổi triều đại sẽ có Đế tộc mới thay thế Đế tộc cũ, bắt đầu một lần tuần hoàn mới.

- Bỏ đi, không thảo luận những chuyện này.

Hắn khoát khoát tay.

- Như vậy ta không biết kế tiếp sẽ có cái gì, ngược lại sẽ gia tăng nguy hiểm.

- Ý của tiểu tử ngươi là, trọng điểm truyền thừa đế kinh là vấn đề chúng ta thảo luận lúc trước?

Đại Hắc Cẩu hoài nghi nói.

- Ta cho rằng như thế, đương nhiên cũng có thể thông qua bảy cửa thì có thể đạt được đế kinh.

Lăng Hàn cười nói.

Đại Hắc Cẩu suýt phát điên:

- Tiểu tử ngươi nói chắc chắn chứ?

Lăng Hàn nhún nhún vai:

- Ta cũng không phải Thiên Lạc Thánh Hoàng, ta làm sao dám cam đoan với ngươi?

- Tốt, cho dù chúng ta biết rõ, bảy quan phân biệt đại biểu bảy loại cảm xúc thì tính sao?

Đại Hắc Cẩu hỏi.

Lăng Hàn trầm ngâm:

- Cho dù là Chư Đông Khôi hay nam tử ở cửa thứ hai đều là một đám thần niệm của Thiên Lạc Thánh Hoàng biến thành, như vậy có phải nói rõ Thánh Hoàng lúc trước chém bảy loại cảm xúc trong lòng của mình hay không.

- Trời ơi, không có hỉ nộ ái ố, như vậy có ý nghĩa gì?

Đại Hắc Cẩu lập tức thè.

- Mỗi một vị Đại Đế đều đi ra con đường của bản thân, nói không chừng vị Thánh Hoàng này là người trảm tình nhập đế thì sao?

Lăng Hàn cười nói.

- Vậy ý của ngươi là, muốn chúng ta chặt đứt thất tình thì mới có thể đạt được truyền thừa của Thiên Lạc Thánh Hoàng?

Tiểu Thanh Long ngắt lời.

- Cũng không nhất định.

Lăng Hàn lắc đầu.

- Móa, ngươi lại phát bệnh tâm thần gì thế, có tin Cẩu gia cắn ngươi hay không?

Đại Hắc Cẩu sắp điên lên.

- Các ngươi chờ một chút nữa.

Lăng Hàn lấy ra mai rùa, hắn đội lên đầu của mình.

Ồ, ngươi làm gì vậy?

- Tiểu Hàn tử, ngươi muốn giả trang thành lão rùa thần sao?

Tiểu Thanh Long lập tức cười nói.

Lăng Hàn không để ý đến, hắn tiến vào không gian mai rùa, tinh không quen thuộc lại xuất hiện.

Hắn bắt đầu súc tích cảm xúc, tưởng tượng dáng vẻ của Chư Đông Khôi, sau đó cười ha ha, hắn như bị cảm xúc vui vẻ bao phủ.

Ngay từ đầu là hắn cố ý làm vậy, nhưng sau khi buông ra tình cảm thì hắn cất tiếng cười to, cười rất tự nhiên.

Hưu hưu hưu, lúc này có vài tia sáng chiếu vào người của hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK