Một chưởng mà thôi, hắn đào thải một người.
Người kia cũng không có bị thương, nhưng như vậy cũng làm hắn cảm thấy xấu hổ.
Hắn không dám ra tay nữa.
Một chưởng kia không tổn thương hắn, chỉ đánh nát liên tiếp khí trong quần áo của hắn, độ khó còn cao hơn giết hắn mấy lần.
Cao thủ như thế, hắn nào dám chọc?
Hắn vội vàng lui về phía sau.
- Tê, thì ra gia hỏa này mới là hạch tâm của đội ngũ.
Ba mươi người liên hợp đều nhìn sang, một chưởng vừa rồi đủ để chứng minh Lăng Hàn đáng sợ.
- Cùng tiến lên, giải quyết hắn trước.
- Tốt!
Hai mươi người lao tới, còn lại chín người cuốn lấy đám người Vũ Văn Thiên, không cho bọn họ cơ hội trợ giúp Lăng Hàn.
Nhưng hữu dụng sao?
Lăng Hàn nhìn như tùy ý, hắn xuất một quyền đã đánh một người thành đầu heo.
Mười quyền qua đi, mười người bị loại bỏ.
Lần này, không người nào dám động thủ nữa.
Quá mạnh, quá biến thái.
- Chạy!
Những người còn lại đều co giò chạy như bay, nhưng Lăng Hàn đã xuất thủ, hắn sẽ không cho những con cá lọt lưới chạy thoát, hắn vận dụng Chỉ Xích Thiên Nhai đuổi kịp một người và xuất một quyền, lại xuất mười quyền, mười người còn lại đều bị đánh thành đầu heo.
Lại nhìn về phía sau, đám người Vũ Văn Thiên cũng phát uy trấn áp đối thủ.
Đến lúc này, ba mươi người đội ngũ đối phương bị toàn diệt.
Bọn họ mở địa đồ ra, ban đầu còn có ánh sáng tiếp cận bọn họ nhưng bây giờ lại cách xa xa.
Hiển nhiên, mặc dù những người này không nhìn thấy xảy ra chuyện gì, nhưng khi nhìn thấy ba mươi điểm sáng biến mất, đoán cũng có thể đoán được.
Năm người nơi này quá mạnh, lấy ít đánh nhiều, đánh bại tất cả đối thủ.
Đội ngũ đứng đầu quá mạnh, không nên trêu chọc.
Một đêm qua đi, tranh tài tiến vào những ngày cuối cùng.
Đám người Lăng Hàn tiếp tục săn bắn, trên đường còn đụng phải đội ngũ bốn người do Lâm Thất cầm đầu, nhưng song phương chỉ đối mặt nhau, cũng không có khai chiến. Đến xuống buổi trưa, bọn họ còn gặp vị trí đội ngũ Giải Nghênh Thu, bên người mỹ nữ này lại có nhiều đến mười lăm người, hiển nhiên không phải một đội ngũ, mà là vì nàng ngưng tụ lại với nhau.
-[if!supportLineBreakNewLine]-->
dif]-->
Quả nhiên uy lực của mỹ nữ không thể xem thường, nhất là người giống như nàng có thể tiến vào Tuyệt Sắc bảng, trong mấy vạn tinh vực chỉ có một người tiến vào bảng mà thôi.
Càng tiếp cận ngày tranh tài kết thúc, nội đấu càng kịch liệt, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy đội ngũ biến mất, có đội ngũ đột nhiên từ sáu người, năm người, bốn người biến thành ba người, bởi vậy, thứ tự và bài danh cũng biến hóa rất lớn, điểm số bài danh thay đổi trong nháy mắt.
Nhưng khi mặt trời biến mất cuối đường chân trời, mang ý nghĩa lần tranh tài này kết thúc.
Bọn họ thu được thông tri, tất cả mọi người tập hợp cùng một chỗ, chỗ đó có truyền tống trận rời đi.
Sau khi đi gần nửa ngày, năm người Lăng Hàn đi tới một nơi, hắn nhìn thấy một doanh địa đơn giản, nhưng có một chiếc gương cổ đang trôi nổi giữa không trung, thỉnh thoảng có ánh sáng lướt qua và tỏa ra khí tức đáng sợ.
Mặc dù hung thú không có trí tuệ nhưng bản năng biết xu cát tị hung, tự nhiên sẽ tránh xa doanh địa này.
Thật nhiều người đã trở về, không thiếu nửa đường kêu cứu đào thải, mất đi liên tiếp khí, đều bị người Cửu Dương Thánh địa đưa đến nơi này.
Lần này cũng không phải mười người một tổ truyền tống rời đi, mà là một trăm người cùng đi, chỉ qua vài lần, tất cả mọi người đã rời khỏi Man Bạo tinh, xuất hiện trong Cửu Dương Thánh địa.
Những người bị đào thải phải ảm đạm rời đi, cho dù kiên trì đến tranh tài kết thúc, phần lớn người đều bị đào thải.
Người Thánh địa bắt đầu thống kê điểm số, sau đó công bố bài danh của một trăm người đứng đầu.
Kỳ thật không chỉ có một trăm người, mà là một trăm lẻ ba người, bởi vì bốn người cuối cùng có điểm số giống nhau.
Vậy thì nới lỏng một chút, thu sạch.
Bên Chú Đỉnh có một trăm lẻ ba người, Trúc Cơ có một trăm lẻ hai người, tổng cộng có hai trăm linh năm người, nhân số như vậy với một Thánh địa là không nhiều, cho dù chín năm sau cũng thế, tổng cộng chỉ thu hơn hai ngàn người, có thể nói rất ít.
Đám người Nữ Hoàng đều thuận lợi qua ải, mặc dù bài danh không phải cao nhất.
Người thông qua sẽ tiến vào Cửu Dương Thánh địa, đệ tử Trúc Cơ ở tại Trúc Cơ cốc, đệ tử Chú Đỉnh ở Chú Đỉnh sơn, về sau bước vào Sinh Đan sẽ dọn tới Sinh Đan hải, bắt đầu từ Chân Ngã cảnh sẽ có tư cách ở lại trong Thánh cung.
Bởi vì Cửu Dương Thánh địa cách mỗi vạn năm mới mở sơn môn thu đồ một lần, bởi vậy, cảnh giới đứt gãy hết sức rõ ràng, có thể sống hơn vạn năm, cho dù kém nhất cũng là Chân Ngã cảnh, cho nên nhân số cũng rất ít, bởi vì Chân Ngã cảnh nhiều nhất chỉ sống một vạn năm, có thể sống đủ một vạn năm đã là vận khí to lớn, đã ăn được Thánh dược kéo dài sinh mạng.
Nhưng trong thánh địa cũng không phải không có đệ tử Trúc Cơ, Chú Đỉnh thậm chí Sinh Đan cảnh, bởi vì có một số là đệ tử do trưởng lão thu, có một ít là đạo đồng bên người, nhận được chỉ điểm, trong đó cũng có vài người bước vào con đường tu luyện.
Bởi vì vừa vào Thánh địa, mỗi người đều biểu hiện rất thành thật.
Ở Thánh địa, tất cả mọi người sử dụng liên tiếp khí chuyên dụng của Thánh địa, có điểm cống hiến nội bộ, nói trắng ra chính là tinh tế tệ, nhưng không thể dùng Đạo Thạch nạp tiền, nhất định phải làm ra cống hiến thật sự cho Thánh địa, khi đó mới có thể có được điểm cống hiến.
Điểm cống hiến là thành tựu cao trong võ đạo, thắng được vinh dự cho tông môn, có rất nhiều cách tìm điểm cống hiến.
Lăng Hàn hiểu rõ kỹ càng, Cửu Dương thánh địa không có Thánh Chủ, chỉ có Đại Thánh Chủ.
Vì cái gì?
Đây là Cửu Dương Thánh Nhân lập quy củ năm đó.
Tuyệt học đắc ý của Cửu Dương Thánh Nhân chính là Cửu Dương Chỉ, lúc trước đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, về sau cạnh tranh Tổ Vương thất bại, hắn lại dốc lòng nghiên cứu, tu ra một môn tuyệt học mạnh hơn, gọi là Đồ Thần thuật, nhưng Đồ Thần thuật cũng không có công pháp lưu lại, mà là bị Cửu Dương Thánh Nhân giấu ở nơi nào đó.
Người nào có thể học được Đồ Thần thuật, người đó chính là Thánh Chủ của Cửu Dương Thánh địa.
Vì cái gì Cửu Dương Thánh địa tuyển nhận đệ tử ít như vậy, làm thế không phù hợp với địa vị của Thánh địa? Đó là quy củ của Cửu Dương Thánh Nhân, truyền nhân tinh mà không nhiều, vừa vặn tập trung tài nguyên có hạn bồi dưỡng truyền nhân cường đại, nếu không đi ra ngoài, chẳng phải sẽ ném mặt mũi Cửu Dương Thánh Nhân?
Lăng Hàn cảm thấy vị Thánh Nhân này có suy nghĩ sai lệch, bởi vì cho dù là những Đế tộc kia cũng không có quy củ như thế, cũng không có Đại Đế, Tổ Vương nào giấu thuật vô địch của mình, muốn hậu nhân hao tổn tâm cơ đi tìm.
Như vậy có thể học được Cửu Dương Chỉ hay không?
Khó.
Bởi vì chỉ có Đại Thánh Chủ có thể học, muốn trở thành Đại Thánh Chủ, cần phải trở thành Đạo Tử trước, sau đó từ trổ hết tài năng trong chín tên Đạo Tử, hải là chí tôn trong cùng cảnh giới, sau đó đợi đến lúc Đại Thánh Chủ chết đi, hoặc là chính mình gỡ chức mới có thể kế nhiệm.
Như vậy tính ra, phải mất mấy vạn năm, Đại Thánh Chủ hiện tại mới sống hơn sáu vạn năm, hắn còn có thể sống thêm hai vạn năm.
Cho nên, muốn có được công pháp Thánh Nhân, phương pháp nhanh nhất chính là tìm ra Đồ Thần thuật, trở thành Thánh Chủ, Cửu Dương Chỉ sẽ là vật trong tay ngươi.
Người kia cũng không có bị thương, nhưng như vậy cũng làm hắn cảm thấy xấu hổ.
Hắn không dám ra tay nữa.
Một chưởng kia không tổn thương hắn, chỉ đánh nát liên tiếp khí trong quần áo của hắn, độ khó còn cao hơn giết hắn mấy lần.
Cao thủ như thế, hắn nào dám chọc?
Hắn vội vàng lui về phía sau.
- Tê, thì ra gia hỏa này mới là hạch tâm của đội ngũ.
Ba mươi người liên hợp đều nhìn sang, một chưởng vừa rồi đủ để chứng minh Lăng Hàn đáng sợ.
- Cùng tiến lên, giải quyết hắn trước.
- Tốt!
Hai mươi người lao tới, còn lại chín người cuốn lấy đám người Vũ Văn Thiên, không cho bọn họ cơ hội trợ giúp Lăng Hàn.
Nhưng hữu dụng sao?
Lăng Hàn nhìn như tùy ý, hắn xuất một quyền đã đánh một người thành đầu heo.
Mười quyền qua đi, mười người bị loại bỏ.
Lần này, không người nào dám động thủ nữa.
Quá mạnh, quá biến thái.
- Chạy!
Những người còn lại đều co giò chạy như bay, nhưng Lăng Hàn đã xuất thủ, hắn sẽ không cho những con cá lọt lưới chạy thoát, hắn vận dụng Chỉ Xích Thiên Nhai đuổi kịp một người và xuất một quyền, lại xuất mười quyền, mười người còn lại đều bị đánh thành đầu heo.
Lại nhìn về phía sau, đám người Vũ Văn Thiên cũng phát uy trấn áp đối thủ.
Đến lúc này, ba mươi người đội ngũ đối phương bị toàn diệt.
Bọn họ mở địa đồ ra, ban đầu còn có ánh sáng tiếp cận bọn họ nhưng bây giờ lại cách xa xa.
Hiển nhiên, mặc dù những người này không nhìn thấy xảy ra chuyện gì, nhưng khi nhìn thấy ba mươi điểm sáng biến mất, đoán cũng có thể đoán được.
Năm người nơi này quá mạnh, lấy ít đánh nhiều, đánh bại tất cả đối thủ.
Đội ngũ đứng đầu quá mạnh, không nên trêu chọc.
Một đêm qua đi, tranh tài tiến vào những ngày cuối cùng.
Đám người Lăng Hàn tiếp tục săn bắn, trên đường còn đụng phải đội ngũ bốn người do Lâm Thất cầm đầu, nhưng song phương chỉ đối mặt nhau, cũng không có khai chiến. Đến xuống buổi trưa, bọn họ còn gặp vị trí đội ngũ Giải Nghênh Thu, bên người mỹ nữ này lại có nhiều đến mười lăm người, hiển nhiên không phải một đội ngũ, mà là vì nàng ngưng tụ lại với nhau.
-[if!supportLineBreakNewLine]-->
dif]-->
Quả nhiên uy lực của mỹ nữ không thể xem thường, nhất là người giống như nàng có thể tiến vào Tuyệt Sắc bảng, trong mấy vạn tinh vực chỉ có một người tiến vào bảng mà thôi.
Càng tiếp cận ngày tranh tài kết thúc, nội đấu càng kịch liệt, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy đội ngũ biến mất, có đội ngũ đột nhiên từ sáu người, năm người, bốn người biến thành ba người, bởi vậy, thứ tự và bài danh cũng biến hóa rất lớn, điểm số bài danh thay đổi trong nháy mắt.
Nhưng khi mặt trời biến mất cuối đường chân trời, mang ý nghĩa lần tranh tài này kết thúc.
Bọn họ thu được thông tri, tất cả mọi người tập hợp cùng một chỗ, chỗ đó có truyền tống trận rời đi.
Sau khi đi gần nửa ngày, năm người Lăng Hàn đi tới một nơi, hắn nhìn thấy một doanh địa đơn giản, nhưng có một chiếc gương cổ đang trôi nổi giữa không trung, thỉnh thoảng có ánh sáng lướt qua và tỏa ra khí tức đáng sợ.
Mặc dù hung thú không có trí tuệ nhưng bản năng biết xu cát tị hung, tự nhiên sẽ tránh xa doanh địa này.
Thật nhiều người đã trở về, không thiếu nửa đường kêu cứu đào thải, mất đi liên tiếp khí, đều bị người Cửu Dương Thánh địa đưa đến nơi này.
Lần này cũng không phải mười người một tổ truyền tống rời đi, mà là một trăm người cùng đi, chỉ qua vài lần, tất cả mọi người đã rời khỏi Man Bạo tinh, xuất hiện trong Cửu Dương Thánh địa.
Những người bị đào thải phải ảm đạm rời đi, cho dù kiên trì đến tranh tài kết thúc, phần lớn người đều bị đào thải.
Người Thánh địa bắt đầu thống kê điểm số, sau đó công bố bài danh của một trăm người đứng đầu.
Kỳ thật không chỉ có một trăm người, mà là một trăm lẻ ba người, bởi vì bốn người cuối cùng có điểm số giống nhau.
Vậy thì nới lỏng một chút, thu sạch.
Bên Chú Đỉnh có một trăm lẻ ba người, Trúc Cơ có một trăm lẻ hai người, tổng cộng có hai trăm linh năm người, nhân số như vậy với một Thánh địa là không nhiều, cho dù chín năm sau cũng thế, tổng cộng chỉ thu hơn hai ngàn người, có thể nói rất ít.
Đám người Nữ Hoàng đều thuận lợi qua ải, mặc dù bài danh không phải cao nhất.
Người thông qua sẽ tiến vào Cửu Dương Thánh địa, đệ tử Trúc Cơ ở tại Trúc Cơ cốc, đệ tử Chú Đỉnh ở Chú Đỉnh sơn, về sau bước vào Sinh Đan sẽ dọn tới Sinh Đan hải, bắt đầu từ Chân Ngã cảnh sẽ có tư cách ở lại trong Thánh cung.
Bởi vì Cửu Dương Thánh địa cách mỗi vạn năm mới mở sơn môn thu đồ một lần, bởi vậy, cảnh giới đứt gãy hết sức rõ ràng, có thể sống hơn vạn năm, cho dù kém nhất cũng là Chân Ngã cảnh, cho nên nhân số cũng rất ít, bởi vì Chân Ngã cảnh nhiều nhất chỉ sống một vạn năm, có thể sống đủ một vạn năm đã là vận khí to lớn, đã ăn được Thánh dược kéo dài sinh mạng.
Nhưng trong thánh địa cũng không phải không có đệ tử Trúc Cơ, Chú Đỉnh thậm chí Sinh Đan cảnh, bởi vì có một số là đệ tử do trưởng lão thu, có một ít là đạo đồng bên người, nhận được chỉ điểm, trong đó cũng có vài người bước vào con đường tu luyện.
Bởi vì vừa vào Thánh địa, mỗi người đều biểu hiện rất thành thật.
Ở Thánh địa, tất cả mọi người sử dụng liên tiếp khí chuyên dụng của Thánh địa, có điểm cống hiến nội bộ, nói trắng ra chính là tinh tế tệ, nhưng không thể dùng Đạo Thạch nạp tiền, nhất định phải làm ra cống hiến thật sự cho Thánh địa, khi đó mới có thể có được điểm cống hiến.
Điểm cống hiến là thành tựu cao trong võ đạo, thắng được vinh dự cho tông môn, có rất nhiều cách tìm điểm cống hiến.
Lăng Hàn hiểu rõ kỹ càng, Cửu Dương thánh địa không có Thánh Chủ, chỉ có Đại Thánh Chủ.
Vì cái gì?
Đây là Cửu Dương Thánh Nhân lập quy củ năm đó.
Tuyệt học đắc ý của Cửu Dương Thánh Nhân chính là Cửu Dương Chỉ, lúc trước đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, về sau cạnh tranh Tổ Vương thất bại, hắn lại dốc lòng nghiên cứu, tu ra một môn tuyệt học mạnh hơn, gọi là Đồ Thần thuật, nhưng Đồ Thần thuật cũng không có công pháp lưu lại, mà là bị Cửu Dương Thánh Nhân giấu ở nơi nào đó.
Người nào có thể học được Đồ Thần thuật, người đó chính là Thánh Chủ của Cửu Dương Thánh địa.
Vì cái gì Cửu Dương Thánh địa tuyển nhận đệ tử ít như vậy, làm thế không phù hợp với địa vị của Thánh địa? Đó là quy củ của Cửu Dương Thánh Nhân, truyền nhân tinh mà không nhiều, vừa vặn tập trung tài nguyên có hạn bồi dưỡng truyền nhân cường đại, nếu không đi ra ngoài, chẳng phải sẽ ném mặt mũi Cửu Dương Thánh Nhân?
Lăng Hàn cảm thấy vị Thánh Nhân này có suy nghĩ sai lệch, bởi vì cho dù là những Đế tộc kia cũng không có quy củ như thế, cũng không có Đại Đế, Tổ Vương nào giấu thuật vô địch của mình, muốn hậu nhân hao tổn tâm cơ đi tìm.
Như vậy có thể học được Cửu Dương Chỉ hay không?
Khó.
Bởi vì chỉ có Đại Thánh Chủ có thể học, muốn trở thành Đại Thánh Chủ, cần phải trở thành Đạo Tử trước, sau đó từ trổ hết tài năng trong chín tên Đạo Tử, hải là chí tôn trong cùng cảnh giới, sau đó đợi đến lúc Đại Thánh Chủ chết đi, hoặc là chính mình gỡ chức mới có thể kế nhiệm.
Như vậy tính ra, phải mất mấy vạn năm, Đại Thánh Chủ hiện tại mới sống hơn sáu vạn năm, hắn còn có thể sống thêm hai vạn năm.
Cho nên, muốn có được công pháp Thánh Nhân, phương pháp nhanh nhất chính là tìm ra Đồ Thần thuật, trở thành Thánh Chủ, Cửu Dương Chỉ sẽ là vật trong tay ngươi.