- Đại sư, thất kính.
Người trẻ tuổi vội vàng đứng dậy, hắn vái chào Lăng Hàn:
- Bản thiếu… tại hạ họ Ngưu, tên Kiếm Hoa. Đại sư, ngươi đã nhìn ra tại hạ vận rủi quấn thân, có biện pháp hóa giải?
Lăng Hàn lộ ra vẻ trầm ngâm, hắn lại cố ý kéo dài, nói:
- Thôi được, đã gặp nhau chính là hữu duyên, ta sẽ dùng pháp nhãn giúp ngươi.
- Đa tạ đại sư!
Ngưu Kiếm Hoa vui mừng quá đỗi, mấy ngày qua hắn liên tục bị vận rủi quấn thân.
Hắn dự tính đi đế đô phúng túng một phen, kết quả đi đường gặp chuyện xui xẻo nên không như ý, mặc dù vẫn đi, mỹ nữ nằm trong ngực nhưng hắn không có cảm giác gì, cuối cùng còn nhận ánh mắt khác thường của người ta, giống như đang nói hắn không có năng lực phương diện đó, ngươi đến thanh lâu làm cái gì?
Đây là bi ai lớn nhất của nam nhân.
Cho nên, hắn nhất định phải xua tan vận rủi, không tiếc trả giá.
Lăng Hàn bấm ngón tay tính toán, dáng vẻ cao thâm mạt trắc nhưng trong mắt bốn lão giả, Lăng Hàn đang làm trò.
Một lát sau, Lăng Hàn lắc đầu, nói:
- Cổ quái, thật sự là cổ quái! Y theo quẻ tượng, ta bói ra ngươi không phải người nơi này! Ai, xem ra ta vẫn học nghệ không tinh, không phải người nơi đây, chẳng lẽ là quỷ hay sao? Ha ha, Ngưu thiểu, thật sự xấu hổ, là ta khoác lác rồi.
Hắn nói xong lời này, Ngưu Kiếm Hoa và bốn lão đầu đều há to miệng, dáng vẻ ngươi mới là quỷ, chúng ta mới là người nhìn thấy quỷ.
Không phải sao, Lăng Hàn lại bói ra bọn họ không phải người nơi này.
Nếu như Lăng Hàn nói thẳng bọn họ đến từ tinh không, nội tâm bọn họ sẽ sinh nghi, có lẽ Lăng Hàn chính là đạo tặc gõ ám côn.
Lăng Hàn bây giờ lại nói ta tính sai rồi, ngược lại làm cho năm người tin tưởng không nghi ngờ, gia hỏa này hiểu bói toán.
Cao nhân, quá cao.
Ngưu Kiếm Hoa vội vàng khuyên, nói:
- Đại sư, đại sư, cũng không phải là ngươi học nghệ không tinh, ngươi tính đúng rồi.
Lăng Hàn lập tức “sợ hãi”, hắn lui về phía sau.
- Các ngươi, các ngươi thực sự là quỷ?
- Chúng ta không phải quỷ!
Một lão giả tức giận nói:
- Lại nói lung tung, rút đầu lưỡi của ngươi.
Ngươi nha, dám nói chúng ta là quỷ, như vậy khác gì đang mắng người?
Ngưu Kiếm Hoa lườm lão giả đang tức giận, nói:
- Ngậm miệng, không nói lời nào sẽ có người nào nói ngươi bị câm.
Lão giả kia muốn phản bác hoặc giải thích nhưng nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Ngưu Kiếm Hoa, hắn lập tức im lặng không nói gì.
Ngưu Kiếm Hoa nhìn về phía Lăng Hàn, nói:
- Hạ nhân không hiểu quy củ, xin đại sư không nên chấp nhặt với hắn.
- Các ngươi là quỷ, chết còn phân quý tiện?
Lăng Hàn vẫn nói hươu nói vượn, bốn lão đầu tức giận, ngươi mới là quỷ, cả nhà ngươi đều là quỷ.
Ngưu Kiếm Hoa cười ha ha, đột nhiên một con ruồi bay vào miệng hắn, tiếng cười của hắn giống như bị người ta chém một đao, vừa cất tiếng cười liền dừng lại. Hắn liên tục ho khan nhưng không thể nhổ con ruồi ra ngoài.
Có thể đừng xui xẻo như vậy được không?
- Đại sư, chúng ta không phải quỷ, chúng ta đến từ tinh thể khác, cho nên ngươi mới có thể nói ra chúng ta không phải người nơi này.
Hắn lập tức giải thích, sợ dọa Lăng Hàn.
Lăng Hàn lúc này mới “nửa tin nửa ngờ”:
- Thật?
Hắn thật bội phục năng lực biểu diễn của mình.
Ngưu Kiếm Hoa gật đầu:
- Tự nhiên là thật.
- Ngươi nói ngươi là người tới từ những ngôi sao trên trời trong truyền thuyết sao?
Lăng Hàn chỉ vào bầu trời.
- Đương nhiên!
Ngưu Kiếm Hoa khôi phục vài phần ngạo khí, khoanh tay nói.
- Các ngươi quả nhiên là quỷ, ngôi sao nhỏ như thế làm sao có người!
Lăng Hàn lắc đầu liên tục, bày ra dáng vẻ hiểu chuyện.
- Không có lừa ngươi, ngôi sao nhỏ như vậy là vì nó cách nơi này quá xa.
Ngưu Kiếm Hoa giải thích, trong lòng có cảm giác phiền muộn, nếu không phải hắn vì xua tan vận rủi, hắn đã có suy nghĩ đập chết Lăng Hàn, tên nhà quê này thật sự ngu muội:
- Chúng ta đến từ Bách Thắng tinh, đó là tinh cầu tu luyện, lão tổ Ngưu gia chính là trưởng lão Tinh Long giáo, Hóa Linh Chân Quân!
A, Lăng Hàn gật đầu, cuối cùng cũng mò ra lai lịch kẻ này.
Hắn vẫn làm ra vẻ hoài nghi:
- Thật sự có tinh thể khác?
- Đương nhiên!
Ngưu Kiếm Hoa gật gật đầu, sau đó hắn nói:
- Đại sư, ngươi có biện pháp phá giải vận rủi của ta không?
Lăng Hàn lại bấm ngón tay và lảm nhảm một mình, nói:
- Ta không thể xua tan vận rủi của ngươi nhưng có thể thi pháp giúp ngươi thoát khỏi tình huống cấp thiết.
Mặc dù Ngưu Kiếm Hoa có phần thất vọng, hắn vẫn lộ ra vẻ mặt vui mừng, nói:
- Vậy thì làm phiền đại sư.
Lăng Hàn lẩm bẩm một lần, lại quan sát vết sưng trên đầu Ngưu Kiếm Hoa, một lát sau, hắn nói:
- Ta sẽ tập trung vận rủi vào cục u này, thời điểm cục u biến mất, ngươi không cần lo lắng.
Thật hay giả?
Mặc dù Ngưu Kiếm Hoa có suy nghĩ thử mọi biện pháp khi tuyệt vọng, dù sao hắn cũng không phải đồ đần, cũng hoài nghi nhìn Lăng Hàn, dễ dàng như thế?
Tại sao hắn có cảm giác gia hỏa này đang lừa gạt mình?
- Theo ta quan sát, vết sưng này sẽ biến mất trong hai ngày, không tin, ngươi thử xem đi.
Lăng Hàn cười nói.
Lúc trước hắn xuất thủ lại sợ chết người, bởi vậy không dùng bao nhiêu lực, Ngưu Kiếm Hoa mới khỏi nhanh như thế.
Cũng may hắn hiện tại gặp Lăng Hàn, lại qua hai ba đêm, vết sưng biến mất, âm khí trên mảnh vỡ mộ bia sẽ tự tiêu tan, khi đó còn vận rủi gì chứ?
- Xin đại sư bồi tiếp tại hạ hai ngày, vạn nhất có đột biến xảy ra, đại sư có thể xuất thủ cứu viện.
Ngưu Kiếm Hoa từ tốn nói, hắn đã hạ quyết tâm, nếu quả thật như Lăng Hàn nói, hai ngày sau vận rủi bám vào người hắn biến mất, hắn nhất định sẽ nâng Lăng Hàn như thượng khách.
Nhưng nếu Lăng Hàn đang lừa gạt hắn, hừ hừ, vậy hắn sẽ trở mặt vô tình, khi đó Lăng Hàn sẽ biết cái gì gọi là đau không muốn sống.
- Xem ra, ta không có lựa chọn khác rồi?
Lăng Hàn nhìn vẻ mặt hung thần ác sát của bốn lão giả, hắn nhún nhún vai nói.
- Đại sư hiểu là tốt rồi.
Ngưu Kiếm Hoa gật đầu.
Ban đêm, bọn họ cùng nghỉ ngơi, sáng sớm hôm sau, Lăng Hàn tu luyện lúc mặt trời mọc, bởi vì hắn cách thất văn đỉnh phong một tia, chỉ cần tu luyện mười phút là xong việc.
Bốn lão giả thấy thế đều xem thường.
Thật sự là đồ nhà quê thâm sơn cùng cốc, tu luyện cũng gà mờ, lại lãng phí thời gian tu luyện tốt nhất.
Nếu không phải bọn họ bị khốn tại bình chướng, tu luyện cũng không có tác dụng gì, khẳng định lúc này đang không ngừng khổ tu.
Trong mắt của những người này, hình tượng Lăng Hàn cũng kém đi rất nhiều.
Sau khi ăn điểm tâm, bọn họ gấp rút lên đường.
- A, các ngươi cũng đi Thái Cổ tông sao?
Lăng Hàn tỏ ra vẻ tò mò hỏi.
Ngưu Kiếm Hoa bật cười:
- A? Chẳng lẽ ngươi cũng muốn đi tham gia thi đấu luận võ?
Thật sự cười chết người, là yếu đến cặn bã.
Lăng Hàn gật gật đầu:
- Đương nhiên, ta muốn vị trí đệ nhất đấy.
Phốc, năm người Ngưu Kiếm Hoa đều cười to.
Người trẻ tuổi vội vàng đứng dậy, hắn vái chào Lăng Hàn:
- Bản thiếu… tại hạ họ Ngưu, tên Kiếm Hoa. Đại sư, ngươi đã nhìn ra tại hạ vận rủi quấn thân, có biện pháp hóa giải?
Lăng Hàn lộ ra vẻ trầm ngâm, hắn lại cố ý kéo dài, nói:
- Thôi được, đã gặp nhau chính là hữu duyên, ta sẽ dùng pháp nhãn giúp ngươi.
- Đa tạ đại sư!
Ngưu Kiếm Hoa vui mừng quá đỗi, mấy ngày qua hắn liên tục bị vận rủi quấn thân.
Hắn dự tính đi đế đô phúng túng một phen, kết quả đi đường gặp chuyện xui xẻo nên không như ý, mặc dù vẫn đi, mỹ nữ nằm trong ngực nhưng hắn không có cảm giác gì, cuối cùng còn nhận ánh mắt khác thường của người ta, giống như đang nói hắn không có năng lực phương diện đó, ngươi đến thanh lâu làm cái gì?
Đây là bi ai lớn nhất của nam nhân.
Cho nên, hắn nhất định phải xua tan vận rủi, không tiếc trả giá.
Lăng Hàn bấm ngón tay tính toán, dáng vẻ cao thâm mạt trắc nhưng trong mắt bốn lão giả, Lăng Hàn đang làm trò.
Một lát sau, Lăng Hàn lắc đầu, nói:
- Cổ quái, thật sự là cổ quái! Y theo quẻ tượng, ta bói ra ngươi không phải người nơi này! Ai, xem ra ta vẫn học nghệ không tinh, không phải người nơi đây, chẳng lẽ là quỷ hay sao? Ha ha, Ngưu thiểu, thật sự xấu hổ, là ta khoác lác rồi.
Hắn nói xong lời này, Ngưu Kiếm Hoa và bốn lão đầu đều há to miệng, dáng vẻ ngươi mới là quỷ, chúng ta mới là người nhìn thấy quỷ.
Không phải sao, Lăng Hàn lại bói ra bọn họ không phải người nơi này.
Nếu như Lăng Hàn nói thẳng bọn họ đến từ tinh không, nội tâm bọn họ sẽ sinh nghi, có lẽ Lăng Hàn chính là đạo tặc gõ ám côn.
Lăng Hàn bây giờ lại nói ta tính sai rồi, ngược lại làm cho năm người tin tưởng không nghi ngờ, gia hỏa này hiểu bói toán.
Cao nhân, quá cao.
Ngưu Kiếm Hoa vội vàng khuyên, nói:
- Đại sư, đại sư, cũng không phải là ngươi học nghệ không tinh, ngươi tính đúng rồi.
Lăng Hàn lập tức “sợ hãi”, hắn lui về phía sau.
- Các ngươi, các ngươi thực sự là quỷ?
- Chúng ta không phải quỷ!
Một lão giả tức giận nói:
- Lại nói lung tung, rút đầu lưỡi của ngươi.
Ngươi nha, dám nói chúng ta là quỷ, như vậy khác gì đang mắng người?
Ngưu Kiếm Hoa lườm lão giả đang tức giận, nói:
- Ngậm miệng, không nói lời nào sẽ có người nào nói ngươi bị câm.
Lão giả kia muốn phản bác hoặc giải thích nhưng nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Ngưu Kiếm Hoa, hắn lập tức im lặng không nói gì.
Ngưu Kiếm Hoa nhìn về phía Lăng Hàn, nói:
- Hạ nhân không hiểu quy củ, xin đại sư không nên chấp nhặt với hắn.
- Các ngươi là quỷ, chết còn phân quý tiện?
Lăng Hàn vẫn nói hươu nói vượn, bốn lão đầu tức giận, ngươi mới là quỷ, cả nhà ngươi đều là quỷ.
Ngưu Kiếm Hoa cười ha ha, đột nhiên một con ruồi bay vào miệng hắn, tiếng cười của hắn giống như bị người ta chém một đao, vừa cất tiếng cười liền dừng lại. Hắn liên tục ho khan nhưng không thể nhổ con ruồi ra ngoài.
Có thể đừng xui xẻo như vậy được không?
- Đại sư, chúng ta không phải quỷ, chúng ta đến từ tinh thể khác, cho nên ngươi mới có thể nói ra chúng ta không phải người nơi này.
Hắn lập tức giải thích, sợ dọa Lăng Hàn.
Lăng Hàn lúc này mới “nửa tin nửa ngờ”:
- Thật?
Hắn thật bội phục năng lực biểu diễn của mình.
Ngưu Kiếm Hoa gật đầu:
- Tự nhiên là thật.
- Ngươi nói ngươi là người tới từ những ngôi sao trên trời trong truyền thuyết sao?
Lăng Hàn chỉ vào bầu trời.
- Đương nhiên!
Ngưu Kiếm Hoa khôi phục vài phần ngạo khí, khoanh tay nói.
- Các ngươi quả nhiên là quỷ, ngôi sao nhỏ như thế làm sao có người!
Lăng Hàn lắc đầu liên tục, bày ra dáng vẻ hiểu chuyện.
- Không có lừa ngươi, ngôi sao nhỏ như vậy là vì nó cách nơi này quá xa.
Ngưu Kiếm Hoa giải thích, trong lòng có cảm giác phiền muộn, nếu không phải hắn vì xua tan vận rủi, hắn đã có suy nghĩ đập chết Lăng Hàn, tên nhà quê này thật sự ngu muội:
- Chúng ta đến từ Bách Thắng tinh, đó là tinh cầu tu luyện, lão tổ Ngưu gia chính là trưởng lão Tinh Long giáo, Hóa Linh Chân Quân!
A, Lăng Hàn gật đầu, cuối cùng cũng mò ra lai lịch kẻ này.
Hắn vẫn làm ra vẻ hoài nghi:
- Thật sự có tinh thể khác?
- Đương nhiên!
Ngưu Kiếm Hoa gật gật đầu, sau đó hắn nói:
- Đại sư, ngươi có biện pháp phá giải vận rủi của ta không?
Lăng Hàn lại bấm ngón tay và lảm nhảm một mình, nói:
- Ta không thể xua tan vận rủi của ngươi nhưng có thể thi pháp giúp ngươi thoát khỏi tình huống cấp thiết.
Mặc dù Ngưu Kiếm Hoa có phần thất vọng, hắn vẫn lộ ra vẻ mặt vui mừng, nói:
- Vậy thì làm phiền đại sư.
Lăng Hàn lẩm bẩm một lần, lại quan sát vết sưng trên đầu Ngưu Kiếm Hoa, một lát sau, hắn nói:
- Ta sẽ tập trung vận rủi vào cục u này, thời điểm cục u biến mất, ngươi không cần lo lắng.
Thật hay giả?
Mặc dù Ngưu Kiếm Hoa có suy nghĩ thử mọi biện pháp khi tuyệt vọng, dù sao hắn cũng không phải đồ đần, cũng hoài nghi nhìn Lăng Hàn, dễ dàng như thế?
Tại sao hắn có cảm giác gia hỏa này đang lừa gạt mình?
- Theo ta quan sát, vết sưng này sẽ biến mất trong hai ngày, không tin, ngươi thử xem đi.
Lăng Hàn cười nói.
Lúc trước hắn xuất thủ lại sợ chết người, bởi vậy không dùng bao nhiêu lực, Ngưu Kiếm Hoa mới khỏi nhanh như thế.
Cũng may hắn hiện tại gặp Lăng Hàn, lại qua hai ba đêm, vết sưng biến mất, âm khí trên mảnh vỡ mộ bia sẽ tự tiêu tan, khi đó còn vận rủi gì chứ?
- Xin đại sư bồi tiếp tại hạ hai ngày, vạn nhất có đột biến xảy ra, đại sư có thể xuất thủ cứu viện.
Ngưu Kiếm Hoa từ tốn nói, hắn đã hạ quyết tâm, nếu quả thật như Lăng Hàn nói, hai ngày sau vận rủi bám vào người hắn biến mất, hắn nhất định sẽ nâng Lăng Hàn như thượng khách.
Nhưng nếu Lăng Hàn đang lừa gạt hắn, hừ hừ, vậy hắn sẽ trở mặt vô tình, khi đó Lăng Hàn sẽ biết cái gì gọi là đau không muốn sống.
- Xem ra, ta không có lựa chọn khác rồi?
Lăng Hàn nhìn vẻ mặt hung thần ác sát của bốn lão giả, hắn nhún nhún vai nói.
- Đại sư hiểu là tốt rồi.
Ngưu Kiếm Hoa gật đầu.
Ban đêm, bọn họ cùng nghỉ ngơi, sáng sớm hôm sau, Lăng Hàn tu luyện lúc mặt trời mọc, bởi vì hắn cách thất văn đỉnh phong một tia, chỉ cần tu luyện mười phút là xong việc.
Bốn lão giả thấy thế đều xem thường.
Thật sự là đồ nhà quê thâm sơn cùng cốc, tu luyện cũng gà mờ, lại lãng phí thời gian tu luyện tốt nhất.
Nếu không phải bọn họ bị khốn tại bình chướng, tu luyện cũng không có tác dụng gì, khẳng định lúc này đang không ngừng khổ tu.
Trong mắt của những người này, hình tượng Lăng Hàn cũng kém đi rất nhiều.
Sau khi ăn điểm tâm, bọn họ gấp rút lên đường.
- A, các ngươi cũng đi Thái Cổ tông sao?
Lăng Hàn tỏ ra vẻ tò mò hỏi.
Ngưu Kiếm Hoa bật cười:
- A? Chẳng lẽ ngươi cũng muốn đi tham gia thi đấu luận võ?
Thật sự cười chết người, là yếu đến cặn bã.
Lăng Hàn gật gật đầu:
- Đương nhiên, ta muốn vị trí đệ nhất đấy.
Phốc, năm người Ngưu Kiếm Hoa đều cười to.