- Đây là tồn tại thế nào?
Lăng Hàn cảm thấy có chút miệng khô lưỡi nóng.
- Tiên Vương cửu trọng liền ngồi ngang hàng cùng với trời đất.
- Vượt lên trên đại đạo, lại điều khiển thiên địa. Một ý niệm là hiển hóa được ở bất kỳ chỗ nào trên đời, tương đương với một Tiên Vương cửu trọng đến trái đất. Cho dù đọc tụng phong hiệu của hắn, cũng có thể khiến cho thiên địa cảm ứng.
Tiểu tháp lo lắng nói.
Lăng Hàn từ trong kích động dần dần bình tĩnh trở lại. Nhưng hai tay, hai chân vẫn cảm giác có chút run rẩy:
- Đứng đầu Hắc Tháp đó là Thiên Tôn. Nhưng hắn... Biến mất!
- Đúng!
Lúc này Tiểu tháp cũng không giấu diếm, mà là thoải mái thừa nhận.
Thiên Tôn cũng sẽ nằm xuống. Đây chính là tồn tại còn vượt lên trên cả đại đạo.
Thảo nào Bất Diệt Thiên Kinh lợi hại như vậy, có thể hấp dẫn Cửu Thiên Hỏa, Huyền Âm Mẫu Thủy. Bởi vì đây là pháp còn vượt lên trên đại đạo!
Nhưng càng biết Thiên Tôn cường đại, Lăng Hàn lại càng không có cách nào hiểu được tại sao tồn tại như vậy còn có thể ngã xuống. Chính là muốn tự sát cũng không thể nào được đâu. tThế gian đã không có lực lượng gì có thể xóa đi tồn tại như vậy.
- Ngươi bây giờ không cần nghĩ quá nhiều. Cố gắng nâng cao tu vi. Sau này, ngươi sẽ biết tất cả.
Tiểu tháp nói.
Lăng Hàn gật đầu. Miệng của tiểu tháp rất kín. Nếu như nó không muốn nói, ép thế nào cũng chỉ là vô dụng.
Hiển nhiên, Kỷ Vô Danh tự hủy đạo quả, vì để trùng kích vị trí Thiên Tôn, bước trên đỉnh phong thực sự của thế gian. Dũng khí và quyết đoán như vậy, đều vô cùng kinh người. Thảo nào Thư Nhã Dung đối với người này lại sùng bái như vậy.
Chờ một chút. Vậy vì sao Thư Nhã Dung cũng muốn chuyển thế? Còn có Đường Minh Long nữa. Lẽ nào người người đều muốn muốn trùng kích tới vị trí Thiên Tôn?
Lăng Hàn giải ra được một nghi ngờ, lại có nghi ngờ mới, khiến cho hắn không ngừng phát điên.
Thôi đi, không nghĩ nữa!
Hắn đặt lực chú ý tới trên tấm bia đá đại đạo chân giải, dụng tâm nghiền ngẫm.
Kỷ Vô Danh ở trên phương diện nắm giữ quy tắc cơ sở hiển nhiên đạt tới trình độ kinh người. Bởi vậy hắn chỉ dùng thời gian ba ngày đã hoàn toàn tiêu hóa đại đạo chân giải này. Nhưng Lăng Hàn không làm được.
Hắn là Trảm Trần chân chính, không có kiếp trước thậm chí có mấy kỷ nguyên quy tắc để đặt nền tảng. Hắn không có khả năng so sánh được cùng Kỷ Vô Danh.
Sau tròn nửa năm, Thư Nhã Dung cũng đứng lên. Nàng liếc mắt nhìn Lăng Hàn, biểu tình trên mặt có chút biến hóa, không ngừng thay đổi. Nhưng cuối cùng nàng không làm cái gì, đi nhanh xuống núi.
Sau khi nàng xoay người, Lăng Hàn cũng mở hai mắt ra, khóe miệng cong lên, lộ ra một nụ cười nhạt. Vừa rồi, nếu như Thư Nhã Dung ra tay với hắn, vậy hắn cũng sẽ không khách khí, sẽ dùng hết toàn lực chém chết đối phương.
Hắn một lần nữa đặt lực chú ý ở trên phương diện đại đạo chân giải, không ngừng làm chắc cơ sở quy tắc giết chóc.
Tròn mười ba năm trôi qua, lúc này Lăng Hàn mới kết thúc trạng thái ngồi thiền.
Hắn cũng không hoàn toàn hiểu rõ trang đại đạo chân giải này. Nhưng cuối cùng hắn đã ghi nhớ kỹ mỗi một chữ ở trong thức hải. Cho dù bây giờ muốn hắn vẽ ra, đó tuyệt là chuyện không thể nào làm được.
Chỉ vừa ngầm có ý nghĩ, không nói ra, thiên địa cũng không đồng ý.
Hắn đã từng nghĩ sẽ đào tấm bia đá lên, thu vào bên trong Hắc Tháp. Nhưng hắn lại phát hiện hắn căn bản không có cách nào làm được điều này. Tấm bia đá cùng toàn bộ ngọn núi nối liền thành một khối. Mốn thu phải thu tất cả.
Nếu như ngọn núi này là núi đá cấu trúc bình thường, vậy Lăng Hàn sẽ không để ý tới, vẫy tay là có thể lấy đi. Nhưng mấu chốt là ở nơi đây quá đặc biệt, hoàn toàn không thể nào làm được điểm này.
Cho nên, hắn dùng mười ba năm mới ghi nhớ được ký hiệu đại đạo.
Thấy Hổ Nữu, nữ hoàng, Nhu Yêu Nữ còn đang trong trạng thái ngồi thiền, Lăng Hàn liền tiến vào trong Hắc Tháp, ở dưới cây luân hồi bắt đầu thật sự tìm hiểu.
Từ điều này cũng có thể thấy được, Hổ Nữu không phải là Tiên Vương chuyển thế. Bằng không có nền tảng kiếp trước, nàng cần gì phải tốn khoảng thời gian lâu như vậy mới có khả năng nhớ được trang đại đạo chân giải này?
Dưới cây luân hồi, thời gian hơn bảy mươi vạn năm ngộ đạo thoáng một cái đã trôi qua. Thời gian hiện thực cũng đã qua hai mươi năm. Lăng Hàn ra khỏi Hắc Tháp, hắn cuối cùng đã hiểu được sơ bộ đại đạo chân giải này.
Chỉ là sơ bộ, không phải là hoàn toàn nắm giữ.
Nhưng ba người Hổ Nữu còn đang cứng rắn ghi nhớ đại đạo chân giải. Lăng Hàn liền không có quấy rầy các nàng. Hắn lại tiến vào Hắc Tháp, lấy ra một khối Tiên Vương Huyết Thạch, cùng đại đạo chân giải tham khảo, tiếp tục cân nhắc quy tắc giết chóc.
Thời gian hiện thực lại trôi qua mười năm. Dưới cây luân hồi, Lăng Hàn đã ngộ đạo hơn ba mươi vạn năm. Hổ Nữu, nữ hoàng lúc này cuối cùng mới kết thúc trạng thái ngồi thiền. Các nàng đã hoàn toàn ghi nhớ được đại đạo chân giải vào trong thức hải.
Bởi vì Nhu Yêu Nữ vẫn còn đang ngồi theièn, Lăng Hàn liền thu hai nàng vào bên trong Hắc Tháp. Mọi người cùng nhau tới nghiên cứu quy tắc giết chóc.
Hổ Nữu bất mãn. Tại sao phải chờ đại yêu tinh đần độn này?
Nhưng Lăng Hàn và nữ hoàng đều không nói gì thêm, nàng cũng chỉ đành tiến vào Hắc Tháp ngoan ngoãn tìm hiểu. Cũng may, điều này đối với nàng mà nói vẫn là trò chơi mới mẻ, khiến cho tiểu nha đầu rất hưng phấn, không đến mức buồn chán.
Vì vậy, thoáng một cái lại là năm mươi năm thời gian hiện thực trôi qua. Nhu Yêu Nữ cuối cùng đứng lên. Lúc này đã cách thời gian đám người Nghiêm Tiên Lộ, Sơn Quý Đồng rời đi hơn hai mươi năm.
Đây là sự chênh lệch.
Chờ tới khi Nhu Yêu Nữ vừa tỉnh, Lăng Hàn liền thu nàng vào trong Hắc Tháp, để cho nàng đi củng cố căn cơ. Hắn và nữ hoàng, Hổ Nữu lại bắt đầu xuống núi.
Bắt đầu tính từ khi Kỷ Vô Danh rời đi sớm nhất, thời gian đã qua hơn tám mươi năm. Cũng không biết cơ duyên trên hai đỉnh núi khác có bị lấy đi hay không. Liệt Diễm Lôi Kích Mộc có rơi xuống tay của người nào, hay là đã phi thiên độn thổ chạy mất.
Ba người xuống núi, đồng thời cần phải cẩn thận. Thậm chí còn phải tăng chú ý gấp bội. Bởi vì trọng lực quá lớn, lại là đi xuống phía dưới, dễ dàng bị rơi hơn.
Tốn thời gian hơn một tháng, lúc này bọn họ mới xuống dưới ngọn núi.
- Bây giờ là đi hai ngọn núi khác, hay là đi sâu vào bên trong sơn cốc?
Nữ hoàng hỏi.