Mục lục
Thần Đạo Đan Tôn - Lăng Hàn (Truyện full tác giả: Cô Đơn Địa Phi)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ha ha ha!

Nơi này không phải đại sảnh chính đãi khách, nhưng đang trong thời gian đến dự tiệc đông nhất, bên cạnh có khá nhiều người. Bọn họ nghe câu đó thì cười to.

Không biết thân phận, lai lịch của Lăng Hàn là gì nên mọi người chỉ cười cười xem náo nhiệt. Không ai muốn làm chim đầu đàn, ai biết Lăng Hàn có phải là giả heo ăn cọp?

Thực lực của Hoán Tuyết lên cao nhưng tâm tính tụt lại khá xa, đối diện bị nhạo báng phản ứng đầu tiên là nàng làm Lăng Hàn mất mặt. Hoán Tuyết khó chịu cúi đầu, bất giác thụt lùi lại muốn cách xa Lăng Hàn chút, để chối bỏ quan hệ của hai người.

Hoán Tuyết bỗng nghe tiếng quát của Lăng Hàn, làm trái tim nàng run lên:

- Xin lỗi đi!

Người trẻ tuổi chỉ vào mình, bật cười nói:

- Bắt ta xin lỗi? Ngươi là ai? Có hiểu tôn ti không?

Người trẻ tuổi chưa từng gặp Lăng Hàn, chỉ có một khả năng là đệ tử mới nhập môn. Theo quy định cúa Cổ Đạo tông người nhập môn trước là trưởng bối, người thực lực mạnh làm vua. Nên gã cần gì để ý Lăng Hàn tức giận? Hơn nữa gã muốn biểu hiện trước mặt bạn gái. Nàng là một tiểu thư khuê các trong trấn, gia đình buôn bán lương thực, tuy không phải võ giả nhưng rất giàu, lấy về nhà sẽ trợ giúp gã rất lớn.

Lăng Hàn nhìn người trẻ tuổi, ánh mắt lạnh băng:

- Ta nói lại lần nữa, xin lỗi!

Người trẻ tuổi muốn chọt ngực Lăng Hàn:

- Ha ha, đừng nói một lần, có lặp lại vạn lần thì sao? Ngươi biết ta là ai không? Sư –Đệ?

Lăng Hàn chộp năm ngón tay đối phương siết chặt.

Người trẻ tuổi hét rầm lên:

- A!

Đầu ngón tay liền tim, người trẻ tuổi đau thấu tim.

Hoán Tuyết thấy thế hốc mắt ướt nhòe, lòng rất cảm động.

Hoán Tuyết khẽ kêu:

- Thiếu gia!

Hoán Tuyết muốn bảo Lăng Hàn bỏ qua đi, nàng sợ hắn chịu thiệt.

Lăng Hàn quay đầu cười với Hoán Tuyết, không thể cho qua được. Người bao che khuyết điểm như hắn sao có thể nhìn người bên cạnh mình chịu thiệt thòi?

Bạn gái của thanh niên la lên:

- Ngươi làm gì? Không mau buông tay ra!?

Ai ngờ Lăng Hàn đột nhiên đánh người, nên biết nơi này là Cổ Đạo tông, cũng là tiệc sinh nhật của Hạ Diệu Âm, gây sự tại đây không sợ đắc tội Hạ gia?

Lăng Hàn liếc nàng ta:

- Xin lỗi đi!

Cái... cái gì?

Nữ nhân thụt lùi, biểu tình của Lăng Hàn không đáng sợ chút nào, nhưng bộ dạng lạnh lùng vô tình khiến lòng nàng lạnh lẽo.

Bốp!

Lăng Hàn tát một cái, huyết quang bay qua, nữ nhân bị tát bay, tóc rối xù, má trái có dấu tay đỏ au, miệng nàng chảy máu.

Cái này!

Mọi người hút ngụm khí lạnh. Người này bá đạo quá, người ta chỉ mỉa mai hai câu mà bị hắn tát vỡ mồm.

Ngươi không biết đây là nhà của Hạ Diệu Âm sao? Ngươi không biết hôm nay là sinh nhật của Hạ Diệu Âm?

Lăng Hàn lặp lại, giọng nói lạnh băng không chút tình cảm:

- Xin lỗi đi!

Nữ nhân phát cuuồng, nàng bị ăn tát còn phải xin lỗi?

Lăng Hàn kéo người trẻ tuổi đi.

- A!

Người trẻ tuổi ăn đau, Lăng Hàn lại tát nữ nhân kia một cái.

Bốp!

Một tiếng giòn vang.

Lăng Hàn lặp lại:

- Xin lỗi đi!

Nữ nhân chịu thua, khóc nói:

- Xin... xin lỗi!

Lăng Hàn chỉ vào Hoán Tuyết:

- Không phải nói với ta, là với nàng ấy.

Nữ nhân hé môi, vẻ mặt không cam lòng. Bắt nàng xin lỗi một phó tòng? Sau này nàng biết đút mặt đi đâu?

Bốp!

Cái tát thứ ba.

Nữ nhân đã hiểu mình gặp phải sát thần, không biết thương hương tiếc ngọc là gì.

Nữ nhân nói với Hoán Tuyết:

- Xin lỗi.

Lăng Hàn bỏ qua cho nữ nhân, xách người trẻ tuổi lên, tát cho ba cái sau đó nói:

- Xin lỗi đi!

Người trẻ tuổi mặt độc ác, bị Lăng Hàn hành hạ kiểu này gã không còn mặt mũi gì, về sau làm sao ngẩng đầu nhìn người?

Bốp bốp bốp!

Lăng Hàn chẳng quan tâm, ngươi không xin lỗi? Tốt thôi, tát đến khi nào ngươi phục thì ngừng.

Lăng Hàn không nói lý làm người trẻ tuổi thấy sợ, cảm giác lạnh lẽo mình sắp bị đánh chết.

Người trẻ tuổi ức chế, gã dù gì là nhị mạch, nhưng vì quá coi thường Lăng Hàn nên không kịp đánh ra chiêu nào đã bị bắt giữ, khiến gã không cam lòng, không phục.

Người trẻ tuổi cắn răng nói:

- Xin lỗi!

Bốp!

Lăng Hàn lại tát một cái. Thanh niên hé môi, chửi thầm trong bụng.

Bà nội nó, ta xin lỗi rồi còn muốn gì!?

Lăng Hàn lạnh nhạt nói:

- Chờ lâu quá, phải thêm chút tiền lời.

Mợ nó, còn có kiểu này?

Đám người đứng xem nhủ thầm trong bụng nếu thực lực không bằng người này thì tuyệt đối đừng kết thù, nếu không sẽ rất thảm, hắn thật bá đạo.

Nhưng ngẫm kỹ lại cũng tại hai người kia tự chuốc khổ, người ta có trêu chọc gì họ đâu.

Lăng Hàn vung tay phải, người trẻ tuổi bị ném ra ngoài té cái bịch xuống đất.

Người trẻ tuổi lăn lốc bò dậy, gã còn chút phong độ quý ông, đi xem bạn gái trước, hỏi han:

- Tiểu Mỹ có khỏe không?

Nữ nhân chỉ vào mặt mình:

- Khỏe? Cái này mà khỏe à? Trương Bách Xuyên, ngươi có phải là nam nhân không?

Người trẻ tuổi là Trương Bách Xuyên, mặt gã vặn vẹo rít qua kẽ răng:

- Tiểu Mỹ yên tâm, ta chắc chắn sẽ trút giận cho nàng!

Trương Bách Xuyên xoay người đối diện Lăng Hàn, bình tĩnh nói:

- Ta muốn quyết đấu với ngươi!

Ui!

Xung quanh vang tiếng hút ngụm khí lạnh.

Trong tông mọi người có thể luận bàn với nhau để tăng kinh nghiệm thực chiến. Nhưng luận bàn thì không được xuống tay ác, nếu bị thương người, hay giết người sẽ phải bồi thường.

Quyết đấu thì khác, sống chết tự chịu.

Trương Bách Xuyên lên tiếng đòi quyết đấu, chắc đã tức điên rồi.

Lăng Hàn liếc Trương Bách Xuyên một cái, lắc đầu đi nanh.

Trương Bách Xuyên hét to:

- Ngươi không dám sao?

Lăng Hàn lạnh nhạt nói:

- Ngươi không xứng.

Trương Bách Xuyên tức điên:

- Ngươi...!

Trương Bách Xuyên sải bước đuổi theo đánh vào sau gáy Lăng Hàn.

Lăng Hàn không ra tay, bước chân không thay đổi.

Trương Bách Xuyên nhếch mép. Ngươi đã sơ sẩy như vậy, tưởng ta không dám xuống tay sao?

Nắm đấm sắp đánh trúng người nhưng một nắm tay trắng mềm đánh vào nắm đấm của Trương Bách Xuyên.

Bùm!

Trương Bách Xuyên bị đánh lùi về, cảm giác khí huyết sôi trào.

Trương Bách Xuyên nhìn kỹ lại, muốn rớt tròng mắt. Một thiếu nữ đứng sau lưng Lăng Hàn giữ tư thế ra quyền.


Là Hoán Tuyết.


Toàn trường ồ lên kinh dị.


Ai mà ngờ một thị nữ đột nhiên ra tay, còn cản được nắm đấm của Trương Bách Xuyên?


Hết sức khó tin.


Có người nhận ra Trương Bách Xuyên, biết gã tu vi nhị mạch. Dù không nhận biết, chỉ cần trông thấy Trương Bách Xuyên ra tay thì cũng đại khái đoán được. Dù không nhận ra cái gì, chỉ cần biết Trương Bách Xuyên là đệ tử tông môn tức là gã đã mở kinh mạch, có lực lượng vượt qua người thường.


Một thị nữ làm sao đỡ nổi công kích của Trương Bách Xuyên?


Không lẽ thị nữ cũng là võ giả?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK