- Đa tạ thiếu gia.
Hoán Tuyết thầm nghĩ Lăng Hàn chỉ thuận miệng nói cho nàng vui. Đùa, Dẫn Mạch đan quý giá biết bao, một viên có thể mua bao nhiêu người như nàng.
Lăng Hàn nhìn Hoán Tuyết như thế nhưng hắn không nói gì, nha đầu này không biết hắn là đan đạo đế vương, luyện đan? Ha ha, trò vặt.
- Ăn sáng đi thiếu gia.
Lăng Hàn gật đầu, ăn sáng xong hắn mở tụ linh trận ra, tiếp tục luyện quyền.
Ong ong ong ong ong!
Trận pháp vận chuyển, trên mỗi cây trận cơ trận văn lóe sáng, ngọc tử bên cạnh trận cơ toát ra làn khói như đang đốt cháy.
Trận pháp này không dẫn động địa thế hoặc là thiên uy nên không bắt buộc phải bài bố ở đâu, nguồn năng lượng hoàn toàn đến từ ngọc tử.
Lăng Hàn vận chuyển quyền pháp, cảm giác có lực lượng tuôn vào trong người.
Sướng!
Lăng Hàn liên tục đánh quyền, trong quá trình có các tia năng lượng tuôn vào trong cơ thể hắn, dâng lên trong kinh mạch, mở rộng kinh mạch đẩy tạp chất ra, giữ lại năng lượng bí ẩn.
Vù vù vù vù vù!
Lăng Hàn đấm ra càng lúc càng nhanh, có thể thấy tàn ảnh để lại.
- Thông Mạch cảnh, tuy bao nhiêu kinh mạch đả thông tính bấy nhiêu tu vi, nhưng tu vi là một chuyện, thực lực là chuyện khác, không thể nhập làm một. Cùng là nhất mạch nhưng mỗi người đả thông kinh mạch độ rộng khác nhau. Thông thường lực lượng nhất mạch khoảng năm trăm cân, lực lượng năm trăm cân rất siêu đẳng, tay không giết con sói hoang dễ như chơi. Cực hạn thì lên đến tám trăm cân, có thể địch lại mãnh hổ.
Lăng Hàn vừa đánh quyền vừa thầm nghĩ, lý tưởng của hắn là đột phá lực lượng tám trăm lần, vậy thì dù tốc độ tu luyện bị chậm chút nhưng lực lượng đủ mạnh thì quan tâm cảnh giới làm gì.
Thực lực mới là lẽ phải, cái khác chỉ là ảo.
Một đường từ Luyện Thể cảnh đi đến Thiên Tôn, Lăng Hàn đâu còn quan tâm mấy thứ có hoa không quả như cảnh giới.
Lăng Hàn luyện tập từ sáng sớm đến giữa trưa mới ngừng.
Không phải hắn mệt mỏi ngược lại tinh khí thần của Lăng Hàn rất tốt, nhưng kinh mạch đang đau, khiến hắn nhận ra rằng nếu cứ luyện tiếp rất có thể kinh mạch sẽ đứt đoạn.
Thế thì rất ngu.
Sốt ruột không làm nên chuyện gì, làm việc phải có chừng mực.
Lăng Hàn nghỉ ngơi, tắm rửa một cái, ăn bữa cơm. Rồi hắn xuống tầng hầm, chỗ này có một máy đo sức.
Cái mày thô ráp rất to, chiếm hai phần ba không gian, dùng cương loa ti cực thô to cố định chân máy dưới đất.
Phía đối diện Lăng Hàn là một miếng thiết đen, lớp da quấn miếng thiết, đấm vào nó sẽ cho thấy lực lượng bao nhiêu. Quấn da để bảo vệ tay.
Lăng Hàn hít sâu rồi đấm một cú.
Năng lượng bàng bạc tuôn ra từ kinh mạch, bùm một tiếng mạnh mẽ đấm trúng.
Nhưng máy đo sức không rung rinh, chỉ có con số nhảy cuối cùng ngừng lại cố định.
- Hai trăm sáu mươi bốn cân. Mới có bấy nhiêu?
Lăng Hàn hơi bất mãn, tuy hắn đã vứt bỏ quá khứ Thiên Tôn không gì không làm được, nhưng mấy này luyện tập mà chỉ có lực lượng hơn hai trăm cân?
Hơi yếu.
- Nếu có Ngõa Lý thì tốt rồi, Tứ Phương quyền chỉ là bản đơn giản, hiệu quả chắc chắn không bằng quyền pháp thật sự. Nếu có thể thôi diễn ra quyền pháp thật thì tiến cảnh của ta sẽ mau hơn rất nhiều.
Lăng Hàn thở dài. Tứ Phương quyền là căn bản của Cổ Đạo tông, những trưởng lão còn chỉ được học ba, năm thức, hắn thì làm sao lấy được truyền thừa. Thứ này không chỉ dùng để tu luyện còn để đối địch, uy lực rất lớn.
- Dùng quyền pháp thử xem.
Lăng Hàn vận chuyển Tứ Phương quyền sau đó đấm một cú.
Bùm!
Miếng da hơi rung rung phát ra tiếng trầm đục, con số thay đổi.
- Ba trăm lẻ năm cân.
- Thêm không nhiều nhưng ưu điểm là bình ổn. Nếu ta không dùng quyền pháp, liên tục oanh kích thì con số lực lượng dao động đến hai trăm sáu mươi. Dùng quyền pháp thì luôn giữ ở mức ba trăm cân.
Lăng Hàn sờ cằm trầm ngâm nói:
- Với thân thể hiện tại của ta có thể giữ cho ta đánh ra bao nhiêu cú đấm?
Lăng Hàn lại bắt đầu trắc nghiệm, nếu không dùng quyền pháp hắn sẽ giữ tốc độ ra đấm nhanh nhất, đại khái đánh ra trăm cái rồi tốc độ sẽ chậm lại, đến ba trăm cú đấm thì kiệt sức. Tiếp đó dùng quyền pháp có thể một hơi đánh một trăm năm mươi quyền, sau đó cảm giác hai cánh tay như bị nướng, nóng rát không đánh ra kình lực nổi nữa.
- Nếu chiến đấu với người khác thì ta phải ước lượng cực hạn của mình, đừng chỉ lo đánh sướng rồi rơi vào cảnh kiệt sức.
Cả buổi chiều Lăng Hàn không luyện quyền nữa, hắn nghỉ ngơi dưỡng sức, sáng sớm hôm sau liều mạng khổ luyện.
Lăng Hàn tiến bộ mau kinh người, qua một ngày quyền lực đã tăng lên tới hơn hai trăm chín mươi cân.
- Hiệu quả của tụ linh trận rất rõ rệt, khiến tiến cảnh của ta tăng nhanh gấp đôi. Nhưng độ mạnh thân thể hơi kém, không đủ cho ta tu luyện cả ngày.
Lăng Hàn không biết rằng đổi lại người khác sử dụng tụ linh trận như hắn thì hôm sau không xuống giường nổi. Tốc độ phục hồi của Lăng Hàn rất biến thái.
Lăng Hàn chưa thói quen thân phận người bình thường, bất giác so sánh mình ngày xưa, cảm thấy kém rất xa.
Ngày từng ngày qua đi, Lăng Hàn tiến bộ nhanh kinh người.
Đến ngày thứ mười hạn với Tôn Kiếm Phương, quyền lực của Lăng Hàn đã qua ải lớn năm trăm cân. Về mặt lý luận Lăng Hàn đã là đỉnh nhất mạch, có thể mở ra kinh mạch thứ hai.
Nhưng Lăng Hàn chưa có túc dương minh vị kinh mở rộng đến cực độ, vẫn còn không gian tiến bộ rất lớn.
Hoán Tuyết đến kêu:
- Thiếu gia, tông chủ đại nhân triệu kiến.
Lăng Hàn gật đầu, đứng dậy ra khỏi phòng, đến chỗ Tôn Kiếm Phương.
Tôn Kiếm Phương hỏi:
- Thế nào, cảm ứng được kinh mạch chưa?
Mười ngày tuy hơi ngắn nhưng phối hợp Dẫn Mạch quả cộng thêm sự thiên tài của hắn, rất có thể cảm ứng được kinh mạch.
Lăng Hàn thành thật nói:
- Cảm ứng được!
Tôn Kiếm Phương mỉm cười hết sức vừa lòng, dù có Dẫn Mạch quả hỗ trợ nhưng trong mười ngày cảm ứng kinh mạch thứ nhất đã rất không tầm thường.
- Tốt tốt tốt!
Tôn Kiếm Phương chỉ vào máy đo sức trong sân:
- Nào, thử xem bây giờ ngươi có lực lượng bao nhiêu cân?
Lăng Hàn bước tới, giơ nắm đấm, lực lượng trong kinh mạch dâng lên, hắn không dùng quyền pháp.
Bùm!
Một đấm đánh trúng, con số nhấp nháy.
Tôn Kiếm Phương giật mình lắp bắp:
- Năm trăm... năm trăm lẻ sáu cân!
Tuy chút xíu lực lượng này không đáng gì với Tôn Kiếm Phương, nhưng người mới ‘sinh ra’ hơn mười ngày, vừa cảm ứng được kinh mạch mà đánh ra lực lượng năm trăm cân?
Bà nội nó, quái vật gì vậy?
Đây đã là đỉnh nhất mạch.
Tôn Kiếm Phương chép miệng cảm khái:
- Thiên tài! Thật là thiên tài!