- Còn cần một bộ trận pháp tên Thất Tinh trận. Thôi đi tiệm kia mua đi.
Lăng Hàn hành động ngay, hắn đi tiệm dược liệu mua đầy đủ nguyên vật liệu luyện đan. Lăng Hàn dù gì có mười vạn rủng rỉnh nên rất sang chảnh một hơi mua một trăm phần tài liệu, cần cửa hàng chở trên xe đưa về cho hắn.
Nhiệm vụ theo xe giao cho Hoán Tuyết, Lăng Hàn đi tiệm trận pháp Hữu Gia.
Lăng Hàn kêu lên:
- Ngưu tiền bối!
Đã biết thân phận của Ngưu Hoa Thanh thì Lăng Hàn phải tỏ ra tôn kính chút.
Ngưu Hoa Thanh bất mãn càu nhàu:
- Tiểu tử kia dám lộ thân phận của lão?
Tiểu tử ý chỉ Cố Thiên Hòa.
Tội nghiệp, người ta dù gì là trưởng một hội, quyền uy không kém hơn thành chủ.
Lăng Hàn thầm lắc đầu. Lão phái ta qua mà không đánh tiếng trước, tất nhiên Cố Thiên Hòa sẽ vô tình lộ bí mật. Chẳng lẽ Cố Thiên Hòa hỏi Lăng Hàn: Lão già kia phái ngươi đến làm gì?
Cố Thiên Hòa không sợ bị đánh đòn sao?
Lăng Hàn cười đánh trống lảng:
- Tiền bối, nơi này có BÁN THẤT TINH TRẬN KHÔNG?
Ngưu Hoa Thanh lấy làm lạ hỏi:
- Hả, ngươi muốn Thất Tinh trận làm chi? Đây là đan sư dùng để luyện đan, nếu ngươi muốn trận pháp Thất Tinh trận thì lão không thấy kỳ, nhưng ngươi muốn Thất Tinh trận đã thành phẩm?
Lăng Hàn nói:
- Định luyện đan.
Phụt!
Ngưu Hoa Thanh sặc, nhìn Lăng Hàn một lúc rồi cười phá lên.
Ngưu Hoa Thanh thấy buồn cười.
Đừng nhìn đan sư cũng cần học tập trận pháp, đa số đan sư không cần tự luyện chế trận cơ, chỉ cần có thể dẫn động trận pháp là được, thứ này chỉ yêu cầu tinh thần lực.
Ngươi nghĩ mình hiểu trận pháp là có thể luyện đan?
Đùa.
Lăng Hàn cười hỏi:
- Có phải tiền bối không tin tại hạ biết luyện đan?
Ngưu Hoa Thanh lắc đầu nói:
- Không tin, tuyệt đối không tin.
Trong một vạn trận pháp sư có lẽ có một người thiên phú dị bẩm kiêm thông luyện đan, nhưng Huyền Bắc quốc mới có bao nhiêu trận pháp sư? Nên chuyện này không thể nào.
Lăng Hàn cười xấu xa:
- Có muốn đánh cuộc không?
Nếu Đại Hắc Cẩu có mặt sẽ đoán được ngay Lăng Hàn sắp hố người.
Ngưu Hoa Thanh đảo tròng mắt nói:
- Được thôi.
Lăng Hàn giao kèo:
- Nếu ta luyện ra đan thì trận pháp chỗ tiền bối phải mở rộng vì ta, ta muốn học gì cũng được.
Đối với Ngưu Hoa Thanh thì chuyện này không là tổn thất thực tế, với Lăng Hàn là lời to.
Ngưu Hoa Thanh mỉm cười nói:
- Được thôi, nếu ngươi thua thì lão muốn ngươi dồn hết sức vào trận đạo, chờ đi đế đô trong vòng mười năm thành tựu danh tiếng trận pháp sư số một.
Hả, sao nghe như tốt cho Lăng Hàn?
Lăng Hàn gật đầu nói:
- Được, quyết định vậy đi.
Lăng Hàn không thể nào dồn hết tinh lực vào trận pháp, nhưng chắc chắn hắn không thua.
Ngưu Hoa Thanh tìm một lúc rồi đưa bộ Thất Tinh trận cho Lăng Hàn.
Đây là trận pháp cơ bản nhưng vĩ đại Tam Nguyên trận hơn một chút, cần dùng niệm lực dẫn động. Trong quá trình luyện đan liên quan nhiều đến việc khống chế mức độ năng lượng. Nên không thể để hai người phân công một người luyện đan, một người khống chế trận pháp, trừ phi hai người tâm ý tương thông.
Có trường hợp này, đế đô có hai tỷ muội, một người là trận pháp sư, một người là đan sư, tâm ý tương thông hợp tác luyện đan, mấy năm trước từng nổi tiếng một thời.
Lăng Hàn quen thuộc trận pháp trước, cái này không mất bao lâu, rất hanh hắn đã nắm giữ được, quan trọng là làm sao khống chế dao động năng lượng lúc luyện đan. Mỗi tiết điểm không thể xảy ra sai lầm, nếu không sẽ ảnh hưởng số lượng, chết lượng khi thành đan, thậm chí bị nổ lô thất bại trong gang tấc.
Chuẩn bị nửa ngày sau Lăng Hàn bắt đầu luyện đan.
Hắn dẫn động trận pháp rồi quen thuộc bỏ các loại tài liệu vào.
Trận pháp dẫn động thế thiên địa hóa thành bí lực, dược liệu ném vào như được bàn tay vô hình nâng lên không bị rớt xuống đất, chúng nó lơ lửng trong không trung.
Trời, tiểu tử này sẽ không thật sự là thiên tài trận, đan đi?
Ngưu Hoa Thanh nhìn Lăng Hàn quen thuộc làm việc, lão không dám chắc.
Quen thuộc, tự tin như vậy không phải đột nhiên hình thành. Nhưng tiểu tử này rõ ràng chưa đến hai mươi tuổi, hắn lấy đâu ra nhiều thời gian luyện tập đan đạo? Huống chi tiểu tử này có chút tạo nghệ trong trận pháp. Khoan, hình như tiểu tử này luyện tập trận đạo mới được vài tháng?
Nghĩ đến đây khóe môi Ngưu Hoa Thanh co giật, không lẽ lão gặp yêu nghiệt?
Đối với Lăng Hàn thì loại đan dược như Bí Lực Hoàn rất đơn giản, cách làm hay khống chế năng lượng biến đổi đều không phức tạp, luyện chế xong chỉ mất hai tiếng.
Chuyện nhỏ như con thỏ, hắn là đế vương đan đạo. Dù lần đầu luyện nhưng Lăng Hàn làm rất dễ dàng, sự bình tĩnh đó khiến đan sư lớn tuổi đều sẽ la hét ôm đầu, hô to khó tin.
Đương nhiên rồi,gì Lăng Hàn luyện đan trong Nguyên Thế Giới không biết bao nhiêu năm, ai có thể so sánh?
Hai tiếng sau Lăng Hàn kết thúc công việc, bốn viên đan dược màu xanh lục xoay tròn trong trận pháp, tỏa mùi đắng.
Lăng Hàn vươn tay chộp đan dược, ngừng rận pháp vận chuyển.
Trận pháp vận chuyển càng lâu, càng nhiều thì hao mòn trận cơ càng lớn.
Ngưu Hoa Thanh kinh ngạc hỏi:
- Ngươi thật sự thành công?
Tuy lúc nãy nhìn tư thế của Lăng Hàn là Ngưu Hoa Thanh đoán chắc tiểu tử này sẽ thành công.
Lăng Hàn cười đưa ra viên đan dược:
- Mời tiền bối xem thử.
Ngưu Hoa Thanh khẽ thở dài:
- Không cần, lão phục thật, không ngờ trên đời có thiên tài như vậy, cùng tinh thông trận đạo và đan đạo.
Ngưu Hoa Thanh ném chìa khóa cho Lăng Hàn:
- Sau này thích đến đây lúc nào tùy.
Lăng Hàn cất chìa khóa:
- Đa tạ tiền bối.
Đã luyện rồi thì làm nhiều vài lô đi.
Lăng Hàn lại khởi động trận pháp, tiếp tục luyện đan.
Lô thứ hai, ba, bốn... Lăng Hàn một hơi luyện bảy lô mới ngừng, hắn đã mệt nhừ.
Luyện đan cần khống chế trận pháp, để kiểm soát trận pháp cần dùng niệm lực. Lăng Hàn đã tiêu hao tinh thần lực gần hết, cảm giác đầu đau như búa bổ, đây là kết quả của việc sử dụng quá độ.
Không được, đi về ngủ.
Lăng Hàn từ biệt Ngưu Hoa Thanh, về nhàm ình.
Ngưu Hoa Thanh thì thào:
- Mợ nó, tiểu tử này là quái vật sao?
Đừng thấy Ngưu Hoa Thanh là trận pháp sư nhưng cũng hiểu biết sâu sắc về đan đạo.
- Lão nhớ đan sư bình thường có thể liên tục luyện ra hai, ba lô, nhưng tiểu tử này một hơi luyện bảy lô. Từ tinh thần lực hắn mới chỉ đến sơ cấp, nên tinh thần lực không thể nào quá mạnh. Chỉ có một khả năng, hắn vận dụng niệm lực đến trình độ vô cùng tinh diệu, không lãng phí chút nào. Ui, lão thật sự nhặt được bảo bối!