- Dừng tay!
Rất nhiều Đế tử liên tục ra tay, bọn họ cùng chặn đường Lăng Hàn.
Nếu như đều là Sinh Đan cảnh, Lăng Hàn căn bản không sợ, đừng nói mười tám Đế tử, cho dù một trăm cũng không sao, hắn dựa vào khí lực cường hoành nghiền áp tất cả.
Nhưng hiện tại không được, những Đế tử này đều là Chân Ngã cảnh, chiến lực không kém Lăng Hàn chút nào, chỉ cần hai người liên thủ là có thể ngăn cản Lăng Hàn.
Lăng Hàn ngừng tay, hắn không tiếp tục truy kích, bởi vì làm như vậy là phí công. Nhưng ánh mắt của hắn như đao, hắn nhìn các Đế tử và nói:
- Các ngươi thật sự muốn đối đầu với ta sao?
Những người này khi Từ Kiệt vừa ra tay không ngăn cản, hết lần này tới lần khác thời điểm Từ Kiệt bại trận mới nhúng tay, rõ ràng là bọn chúng thiên vị mà không phải khuyên can.
Cho nên, trong nội tâm Lăng Hàn rất tức giận.
- Lăng Hàn, ngươi cũng đã biết nơi này là nơi nào?
Có Đế tử trách mắng.
- Đây là khu vực nguy hiểm không biết, mọi người phải đồng tâm hiệp lực, nếu không, không ai đừng mong còn sống rời đi!
Lăng Hàn khoát khoát tay:
- Nếu các ngươi nói như thế, các ngươi đã quyết định đối địch với ta, ta sẽ ghi nhớ tất cả các ngươi, ngày sau luôn luôn sẽ có thời điểm thanh toán.
- Lăng Hàn, ngươi không nên quá kiêu ngạo!
Đế tử Thạch Nguyên Chẩn lạnh lùng nói.
- Trên đời này còn không có ai, không có thế lực nào có thể khiêu chiến Đế tộc!
Lại một gã Đế tử nói.
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng:
- Theo ý của các ngươi, cũng chỉ có các ngươi có thể khi dễ người khác, tuyệt đối không được phép người khác hoàn thủ có phải hay không? Các ngươi khi dễ người khác chính là đương nhiên, người khác hoàn thủ chính là đại nghịch bất đạo?
Các Đế tử không nói gì, thần thái bọn họ rất cao ngạo, ý tứ hiện rõ trên mặt.
Đế tộc chính là tồn tại cao cao tại thượng, trước mặt Đế tộc, dù là Thánh Địa cũng chỉ là con sâu cái kiến.
Lăng Hàn thu hồi ánh mắt, hắn nói với đám người Lâm Lạc:
- Đi.
Lâm Lạc, Đại Hắc Cẩu đều gật đầu, thần sắc nghiêm túc, trong lòng ẩn chứa lửa giận.
Những Đế tộc này quá kiêu ngạo và bá đạo, lực lượng như vậy cũng nhờ tổ tiên xuất hiện Đại Đế, nhận được phúc ấm mà thôi.
Bọn họ rời đi, tuy nơi này là nơi che chở nhưng bọn họ cũng không có khả năng lưu lại nơi này mãi, ngồi ở nơi này chẳng khác gì chờ chết.
Đội ngũ đi theo bọn họ lúc trước thì lưu lại, thấy thế nào nơi này cũng an toàn hơn so với đi theo đám người Lăng Hàn.
Bên ngoài có Thánh Nhân suy nghĩ làm cách nào cởi bỏ phong ấn, tuy phong ấn nơi này là thủ đoạn của Đại Đế bố trí, hiện tại phong ấn đã mài mòn không ít, tin tưởng dùng năng lực Thánh Nhân, không cần thời gian quá lâu sẽ phá giải dễ dàng.
Đến lúc đó Thánh Nhân nhập cuộc, trong thời đại thiên hạ không Đế, Thánh Nhân tay cầm Đế binh còn không thể quét ngang thiên hạ hay sao?
Lăng Hàn tự nhiên sẽ không miễn cưỡng bọn họ, hiện tại cũng không phải thời điểm kéo đội ngũ, hắn mới mặc kệ bọn họ.
Một đoàn người tiếp tục đi tới, hoàn cảnh chung quanh lờ mờ nhưng cũng không phải đen kịt không thấy gì, vẫn có thể thấy đường tiến lên phía trước.
Bọn họ đi, cũng không lâu lắm, đột nhiên Lăng Hàn nghe thấy có mùi hương thơm ngát, toàn thân hắn cảm thấy phấn chấn nhẹ nhõm.
- Thơm quá!
Tiểu Thanh Long cũng nói ra.
Đại Hắc Cẩu, Lâm Lạc gật đầu, bọn họ đều ngửi thấy hương thơm.
- Ồ, tại sao Long gia có cảm giác hương thơm là cảm ứng được, mà không phải ngửi thấy được?
Tiểu Thanh Long nói thầm.
- Nói đùa, tại sao có thể cảm ứng hương thơm chứ?
Đại Hắc Cẩu lập tức lắc đầu.
Nội tâm Lăng Hàn khẽ động, hắn vươn tay bóp mũi của mình nhưng mùi thơm vẫn lan tỏa không tan. Hắn gật gật đầu:
- Hương thương có thể cảm ứng được.
- Ồ!
Mọi người lấy làm kỳ, liên tục bóp mũi thử một lần, quả là thế.
- Thật sự kỳ quái, đây là hương hoa gì?
- Đi xem.
Bọn họ bắt đầu tìm kiếm, nhưng hương hoa là thông qua thần thức cảm ứng, tìm kiếm nó thập phần khó khăn, bởi vì nó khác biệt lẽ thường.
Nhưng khoảng cách càng gần, hương hoa trong thức hải bọn họ càng đậm, có lẽ bọn họ đã tiếp cận.
Không bao lâu, bọn họ nhìn thấy một đóa hoa toàn thân tuyết trắng, nó chỉ lớn như chén ăn cơm.
Hoa này rất thần kỳ, không có lá cây, chỉ có một đóa hoa, đóa hoa có năm phiến hoa và tỏa ra ánh sáng bóng loáng.
- Long gia phát hiện ra trước!
Tiểu Thanh Long kêu gào lao lên phía trước.
- Đi, có biết cái gì gọi là kính già hay không?
Đại Hắc Cẩu cũng xông lên, nếu là thứ tốt, đương nhiên nó sẽ lao tới chiếm đoạt.
- Lão Hắc, ngươi biết cái gì gọi là nhường trẻ hay không?
Tiểu Thanh Long không nhường.
- Thằn lằn, ngươi là lão quái vật sống không biết bao nhiêu năm, ngươi còn giả vờ làm nai tơ?
Đại Hắc Cẩu kêu gào.
- Vậy ngươi càng phải kính già.
Tiểu Thanh Long dương dương đắc ý.
Bọn họ vừa tranh giành vừa lao lên phía trước, sau khi đi tới bên cạnh đóa hoa, bọn chúng duỗi móng vuốt ra hái.
Xoát!
Đúng lúc này, một ánh đao chém tới, đột nhiên nhìn thấy một người lao lên muốn chém giết bọn chúng.
- Lão Hắc!
Tiểu Thanh Long đá ra một cước, cũng đá Đại Hắc Cẩu bay sang một bên, một nó dùng hai tay chọi cứng với ánh đao.
Xoát, một đám máu tươi bắn tung tóe, hai móng vuốt của tiểu Thanh Long đã chảy máu tươi đầm đìa.
Người xuất thủ không chút lưu tình, lưỡi đao quét qua muốn chém giết tiểu Thanh Long.
- Hừ!
Lăng Hàn đã lao tới, hắn xuất quyền đánh vào sống đao.
Ông!
Thân đao run rẩy và bị đẩy ra.
- Khốn kiếp, đây là cái quỷ gì thế này?
Tiểu Thanh Long lúc này mới có thời gian nhìn rõ kẻ đánh lén, nó vô cùng kinh hãi.
Lăng Hàn hít khí lạnh, nói:
- Âm hồn!
Rốt cuộc hắn hiểu vì cái gì nơi này lại lạnh thấu xương như vậy, vì cái gì Chân Ngã cảnh không cách nào thuyên chuyển thiên địa đạo tắc, thì ra nơi này không đơn giản, nó chính là âm phủ!
Tại âm phủ, đương nhiên lạnh lẽo tận xương, cũng không cách nào thuyên chuyển thiên địa đạo tắc, tại đây thiên địa quy tắc là hoàn toàn khác biệt.
Trước kia hắn dùng trạng thái linh hồn tiến vào âm phủ, nhưng lúc này lại là thân thể, cho nên cảm giác hoàn toàn khác biệt, lại để cho hắn không có trước tiên kịp phản ứng.
Khó trách hương hoa này cần dùng thần thức cảm ứng, vạn vật không có thân thể, toàn bộ đều là trạng thái linh hồn.
- Âm hồn gì? Âm hồn là cái quỷ gì?
Tiểu Thanh Long nháy mắt vài cái, tuy hắn là lão quái vật trăm triệu năm trước, trên thực tế lại non nót như hài tử mà thôi.
- Gặp quỷ!
Lăng Hàn hét lớn một tiếng, chủ động tấn công âm hồn, đây là một đầu âm hồn Chân Ngã cảnh, lực lượng rất mạnh, lại không thể vận dụng thiên địa đạo tắc, như vậy Chân Ngã cảnh nhiều nhất chỉ có thể xem như có lực lượng mạnh hơn Sinh Đan cảnh, Lăng Hàn tự nhiên không kinh sợ.
Xoát, âm hồn vung đao chém tới.
Lăng Hàn đối chiến từng quyền, nhưng này lực lượng âm hồn càng mạnh hơn nữa, mà lưỡi đao cực kỳ sắc bén, lúc chém vào tay hắn lại chảy máu.
- Hừ, ta không biết giết qua bao nhiêu đầu âm hồn Chân Ngã cảnh, còn không làm gì được ngươi?
Hắn quát lớn một tiếng, phát động năng lượng hủy diệt, đây chính là thế giới mạnh được yếu thua.
Năng lượng tầng thứ cao vừa ra, đầu âm hồn kia lập tức kiêng kị, nó chỉ nửa mở linh trí nhưng bản năng lại sợ hãi năng lượng hủy diệt.
- Tiễn ngươi lên đường!
Lăng Hàn oanh kích, hắn nhanh chóng giải quyết âm hồn.
Rất nhiều Đế tử liên tục ra tay, bọn họ cùng chặn đường Lăng Hàn.
Nếu như đều là Sinh Đan cảnh, Lăng Hàn căn bản không sợ, đừng nói mười tám Đế tử, cho dù một trăm cũng không sao, hắn dựa vào khí lực cường hoành nghiền áp tất cả.
Nhưng hiện tại không được, những Đế tử này đều là Chân Ngã cảnh, chiến lực không kém Lăng Hàn chút nào, chỉ cần hai người liên thủ là có thể ngăn cản Lăng Hàn.
Lăng Hàn ngừng tay, hắn không tiếp tục truy kích, bởi vì làm như vậy là phí công. Nhưng ánh mắt của hắn như đao, hắn nhìn các Đế tử và nói:
- Các ngươi thật sự muốn đối đầu với ta sao?
Những người này khi Từ Kiệt vừa ra tay không ngăn cản, hết lần này tới lần khác thời điểm Từ Kiệt bại trận mới nhúng tay, rõ ràng là bọn chúng thiên vị mà không phải khuyên can.
Cho nên, trong nội tâm Lăng Hàn rất tức giận.
- Lăng Hàn, ngươi cũng đã biết nơi này là nơi nào?
Có Đế tử trách mắng.
- Đây là khu vực nguy hiểm không biết, mọi người phải đồng tâm hiệp lực, nếu không, không ai đừng mong còn sống rời đi!
Lăng Hàn khoát khoát tay:
- Nếu các ngươi nói như thế, các ngươi đã quyết định đối địch với ta, ta sẽ ghi nhớ tất cả các ngươi, ngày sau luôn luôn sẽ có thời điểm thanh toán.
- Lăng Hàn, ngươi không nên quá kiêu ngạo!
Đế tử Thạch Nguyên Chẩn lạnh lùng nói.
- Trên đời này còn không có ai, không có thế lực nào có thể khiêu chiến Đế tộc!
Lại một gã Đế tử nói.
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng:
- Theo ý của các ngươi, cũng chỉ có các ngươi có thể khi dễ người khác, tuyệt đối không được phép người khác hoàn thủ có phải hay không? Các ngươi khi dễ người khác chính là đương nhiên, người khác hoàn thủ chính là đại nghịch bất đạo?
Các Đế tử không nói gì, thần thái bọn họ rất cao ngạo, ý tứ hiện rõ trên mặt.
Đế tộc chính là tồn tại cao cao tại thượng, trước mặt Đế tộc, dù là Thánh Địa cũng chỉ là con sâu cái kiến.
Lăng Hàn thu hồi ánh mắt, hắn nói với đám người Lâm Lạc:
- Đi.
Lâm Lạc, Đại Hắc Cẩu đều gật đầu, thần sắc nghiêm túc, trong lòng ẩn chứa lửa giận.
Những Đế tộc này quá kiêu ngạo và bá đạo, lực lượng như vậy cũng nhờ tổ tiên xuất hiện Đại Đế, nhận được phúc ấm mà thôi.
Bọn họ rời đi, tuy nơi này là nơi che chở nhưng bọn họ cũng không có khả năng lưu lại nơi này mãi, ngồi ở nơi này chẳng khác gì chờ chết.
Đội ngũ đi theo bọn họ lúc trước thì lưu lại, thấy thế nào nơi này cũng an toàn hơn so với đi theo đám người Lăng Hàn.
Bên ngoài có Thánh Nhân suy nghĩ làm cách nào cởi bỏ phong ấn, tuy phong ấn nơi này là thủ đoạn của Đại Đế bố trí, hiện tại phong ấn đã mài mòn không ít, tin tưởng dùng năng lực Thánh Nhân, không cần thời gian quá lâu sẽ phá giải dễ dàng.
Đến lúc đó Thánh Nhân nhập cuộc, trong thời đại thiên hạ không Đế, Thánh Nhân tay cầm Đế binh còn không thể quét ngang thiên hạ hay sao?
Lăng Hàn tự nhiên sẽ không miễn cưỡng bọn họ, hiện tại cũng không phải thời điểm kéo đội ngũ, hắn mới mặc kệ bọn họ.
Một đoàn người tiếp tục đi tới, hoàn cảnh chung quanh lờ mờ nhưng cũng không phải đen kịt không thấy gì, vẫn có thể thấy đường tiến lên phía trước.
Bọn họ đi, cũng không lâu lắm, đột nhiên Lăng Hàn nghe thấy có mùi hương thơm ngát, toàn thân hắn cảm thấy phấn chấn nhẹ nhõm.
- Thơm quá!
Tiểu Thanh Long cũng nói ra.
Đại Hắc Cẩu, Lâm Lạc gật đầu, bọn họ đều ngửi thấy hương thơm.
- Ồ, tại sao Long gia có cảm giác hương thơm là cảm ứng được, mà không phải ngửi thấy được?
Tiểu Thanh Long nói thầm.
- Nói đùa, tại sao có thể cảm ứng hương thơm chứ?
Đại Hắc Cẩu lập tức lắc đầu.
Nội tâm Lăng Hàn khẽ động, hắn vươn tay bóp mũi của mình nhưng mùi thơm vẫn lan tỏa không tan. Hắn gật gật đầu:
- Hương thương có thể cảm ứng được.
- Ồ!
Mọi người lấy làm kỳ, liên tục bóp mũi thử một lần, quả là thế.
- Thật sự kỳ quái, đây là hương hoa gì?
- Đi xem.
Bọn họ bắt đầu tìm kiếm, nhưng hương hoa là thông qua thần thức cảm ứng, tìm kiếm nó thập phần khó khăn, bởi vì nó khác biệt lẽ thường.
Nhưng khoảng cách càng gần, hương hoa trong thức hải bọn họ càng đậm, có lẽ bọn họ đã tiếp cận.
Không bao lâu, bọn họ nhìn thấy một đóa hoa toàn thân tuyết trắng, nó chỉ lớn như chén ăn cơm.
Hoa này rất thần kỳ, không có lá cây, chỉ có một đóa hoa, đóa hoa có năm phiến hoa và tỏa ra ánh sáng bóng loáng.
- Long gia phát hiện ra trước!
Tiểu Thanh Long kêu gào lao lên phía trước.
- Đi, có biết cái gì gọi là kính già hay không?
Đại Hắc Cẩu cũng xông lên, nếu là thứ tốt, đương nhiên nó sẽ lao tới chiếm đoạt.
- Lão Hắc, ngươi biết cái gì gọi là nhường trẻ hay không?
Tiểu Thanh Long không nhường.
- Thằn lằn, ngươi là lão quái vật sống không biết bao nhiêu năm, ngươi còn giả vờ làm nai tơ?
Đại Hắc Cẩu kêu gào.
- Vậy ngươi càng phải kính già.
Tiểu Thanh Long dương dương đắc ý.
Bọn họ vừa tranh giành vừa lao lên phía trước, sau khi đi tới bên cạnh đóa hoa, bọn chúng duỗi móng vuốt ra hái.
Xoát!
Đúng lúc này, một ánh đao chém tới, đột nhiên nhìn thấy một người lao lên muốn chém giết bọn chúng.
- Lão Hắc!
Tiểu Thanh Long đá ra một cước, cũng đá Đại Hắc Cẩu bay sang một bên, một nó dùng hai tay chọi cứng với ánh đao.
Xoát, một đám máu tươi bắn tung tóe, hai móng vuốt của tiểu Thanh Long đã chảy máu tươi đầm đìa.
Người xuất thủ không chút lưu tình, lưỡi đao quét qua muốn chém giết tiểu Thanh Long.
- Hừ!
Lăng Hàn đã lao tới, hắn xuất quyền đánh vào sống đao.
Ông!
Thân đao run rẩy và bị đẩy ra.
- Khốn kiếp, đây là cái quỷ gì thế này?
Tiểu Thanh Long lúc này mới có thời gian nhìn rõ kẻ đánh lén, nó vô cùng kinh hãi.
Lăng Hàn hít khí lạnh, nói:
- Âm hồn!
Rốt cuộc hắn hiểu vì cái gì nơi này lại lạnh thấu xương như vậy, vì cái gì Chân Ngã cảnh không cách nào thuyên chuyển thiên địa đạo tắc, thì ra nơi này không đơn giản, nó chính là âm phủ!
Tại âm phủ, đương nhiên lạnh lẽo tận xương, cũng không cách nào thuyên chuyển thiên địa đạo tắc, tại đây thiên địa quy tắc là hoàn toàn khác biệt.
Trước kia hắn dùng trạng thái linh hồn tiến vào âm phủ, nhưng lúc này lại là thân thể, cho nên cảm giác hoàn toàn khác biệt, lại để cho hắn không có trước tiên kịp phản ứng.
Khó trách hương hoa này cần dùng thần thức cảm ứng, vạn vật không có thân thể, toàn bộ đều là trạng thái linh hồn.
- Âm hồn gì? Âm hồn là cái quỷ gì?
Tiểu Thanh Long nháy mắt vài cái, tuy hắn là lão quái vật trăm triệu năm trước, trên thực tế lại non nót như hài tử mà thôi.
- Gặp quỷ!
Lăng Hàn hét lớn một tiếng, chủ động tấn công âm hồn, đây là một đầu âm hồn Chân Ngã cảnh, lực lượng rất mạnh, lại không thể vận dụng thiên địa đạo tắc, như vậy Chân Ngã cảnh nhiều nhất chỉ có thể xem như có lực lượng mạnh hơn Sinh Đan cảnh, Lăng Hàn tự nhiên không kinh sợ.
Xoát, âm hồn vung đao chém tới.
Lăng Hàn đối chiến từng quyền, nhưng này lực lượng âm hồn càng mạnh hơn nữa, mà lưỡi đao cực kỳ sắc bén, lúc chém vào tay hắn lại chảy máu.
- Hừ, ta không biết giết qua bao nhiêu đầu âm hồn Chân Ngã cảnh, còn không làm gì được ngươi?
Hắn quát lớn một tiếng, phát động năng lượng hủy diệt, đây chính là thế giới mạnh được yếu thua.
Năng lượng tầng thứ cao vừa ra, đầu âm hồn kia lập tức kiêng kị, nó chỉ nửa mở linh trí nhưng bản năng lại sợ hãi năng lượng hủy diệt.
- Tiễn ngươi lên đường!
Lăng Hàn oanh kích, hắn nhanh chóng giải quyết âm hồn.