Mục lục
Thần Đạo Đan Tôn - Lăng Hàn (Truyện full tác giả: Cô Đơn Địa Phi)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đáng thương cho Lăng Hàn, hiện tại lực lượng chưa khôi phục, bị nàng lay động đến đầu óc choáng váng.

- Đừng kích động, đừng kích động, còn có một cái a!

Lăng Hàn vội vàng nói.

Hồ Phỉ Vân nhất thời sợ hết hồn, vội vàng nhìn trên đỉnh núi, có vẻ sợ hãi rụt rè.

Nhưng con Yêu Lang nhỏ kia thấy Hồ Phỉ Vân phát uy, hơn nữa hiện tại nó mất một cái đầu, thực lực rơi xuống tiểu cực vị trung kỳ, thấy Hồ Phỉ Vân nhìn sang, còn tưởng nàng muốn ra tay với mình, thì vội vã vỗ cánh bỏ chạy.

Hồ Phỉ Vân thở phào một cái nói:

- Cũng may ngươi giết chết đại ác thú, hiện tại con tiểu ác thú cũng sợ ngươi rồi.

Là sợ ngươi thì có.

Lăng Hàn thầm nói, nhưng không có tranh luận:

- Ta khôi phục lực lượng một chút, chờ sau đó lại xuất phát.

- Ừ!


Hồ Phỉ Vân vội vàng gật đầu, một bộ ngoan ngoãn nghe lời.

Lăng Hàn lấy đan dược ra dùng, hiện tại hắn không có công pháp cấp bậc Sơn Hà Cảnh, không cách nào chủ động lấy linh khí đến gia tốc quá trình này, chỉ có thể bị động chờ nguyên lực khôi phục.

Ngược lại là thể lực dễ làm, nghỉ ngơi một chút liền khôi phục.

Thất sách, không có sớm chuẩn bị một môn công pháp Sơn Hà Cảnh.

Hắn lấy ra một khối Chân Nguyên Thạch, dùng phương thức gần như bản năng hấp thu linh khí trong đó, tuy không đủ nhanh, nhưng dù sao cũng hơn cái gì cũng không làm. Qua ba canh giờ, hắn mới hoàn toàn khôi phục nguyên lực.

Hồ Phỉ Vân đương nhiên sẽ không đi thu linh nhục, sự tình đẫm máu như vậy nàng làm sao có thể làm? Huống hồ, Sơn Hà Thạch hiếm thấy, nhưng linh nhục đối với nàng mà nói khẳng định không ngạc nhiên.

Lăng Hàn không khách khí, lấy linh nhục ra, lớn bằng ngón út, mùi thơm ngát mê người.

- Đi thôi.

Hai người tiếp tục lên đường, chạy về Xích Hồ, non nữa ngày sau, phía trước xuất hiện một hồ nước màu đỏ, toàn bộ mặt hồ không có một tia sóng gợn, thật giống như dòng máu đọng lại, lại như một khối tinh thạch màu máu.

- Đây chính là Xích Hồ sao? Còn không bằng gọi Huyết Hồ, Hồng Tinh Hồ.

Lăng Hàn nhổ nước bọt nói.

Hắn và Hồ Phỉ Vân cũng không phải người thứ nhất đến, bên hồ có rất nhiều người ngồi xếp bằng, có người thì bước về giữa hồ.

Ở trong hồ, bốn phương hướng đều có từng tảng đá nổi lên mặt nước, hình thành con đường không tính quá chỉnh tề, lan tràn về giữa hồ, mà trung tâm bốn đường là một hòn đảo nhỏ.

Bộ phận lộ ra mặt nước của những tảng đá này đều được cắt rất chỉnh tề, mỗi một khối cách xa nhau khoảng một trượng, mọi người đều giẫm lên tảng đá, sau đó phóng về tảng đá phía trước.

Khoảng cách một trượng, đối với võ giả mà nói hẳn là chút lòng thành, nhưng hiện tại thật giống như cực kỳ vất vả, mỗi người nhảy về phía trước đều thở hồng hộc, trên trán có mồ hôi chảy ra.

Phù phù, có người rơi vào trong hồ, nhất thời phát ra tiếng kêu thảm thiết, liều mạng bơi về bờ, chỉ thấy toàn thân hắn đã máu thịt be bét, thật giống như hồ nước này có lực lượng ăn mòn mãnh liệt.

Người kia vừa ăn đan dược vừa vận chuyển công pháp, nhưng thịt trên hai chân hai tay vẫn từng khối từng khối rớt xuống, lộ ra xương màu trắng, thậm chí xương cũng hiện ra dấu hiệu tiêu tan.

Nhưng tốt xấu vẫn ngừng lại, bất quá người cũng hoàn toàn thay đổi, trên mặt, ngực, bụng tất cả đều là lỗ máu, có thể rõ ràng nhìn thấy đầu óc, trái tim, ổ bụng… vô cùng đáng sợ.

- Lăng Hàn!

Thủy Nhạn Ngọc phát hiện hắn, bước nhanh tới, lộ ra vẻ như trút được gánh nặng nói.

- Ngươi rốt cục đến rồi!

Lăng Hàn gật gù nói:

- Đây là đang làm gì?

- Trung tâm Xích Hồ có một đảo nhỏ, tổng cộng có bốn đường có thể đi tới, chính là những tảng đá lộ ra mặt nước kia. Có điều, trên tảng đá có trọng lực kinh người, càng về phía trước, trọng lực lại càng lớn.

Thủy Nhạn Ngọc giải thích.

Lúc này nàng mới nhìn thấy Hồ Phỉ Vân, liền vội vàng hành lễ:

- Bái kiến Cửu Quận Vương.

Điều này làm cho trong lòng nàng hơi kinh, nhìn thấy Lăng Hàn bình an vô sự, nàng lại kích động như vậy, ngay cả Cửu Quận Vương cũng không nhìn?

Hồ Phỉ Vân khoát tay áo nói:

- Miễn lễ.

Có vẻ lẫm lẫm liệt liệt.

Nhưng Lăng Hàn là nói:

- Trên hòn đảo kia có Sơn Hà Thạch sao?

- Không sai.

Thủy Nhạn Ngọc gật đầu.

- Tuy mỗi địa phương trong bí cảnh đều có thể có Sơn Hà Thạch, nhưng Xích Hồ là nhất định sẽ có, hơn nữa còn là Sơn Hà Thạch có thuộc tính đặc thù.

- Há, vậy Sơn Hà Thạch trong này có thuộc tính đặc biệt gì?

Ánh mắt của Lăng Hàn sáng lên.

- Siêu trọng lực.

Thủy Nhạn Ngọc nói.

Lăng Hàn gật đầu:

- Vậy nhất định phải lấy mấy khối.

Thủy Nhạn Ngọc không khỏi lắc đầu nói:

- Không nói đến giữa hồ vô cùng khó khăn, coi như thành công, vậy một lần chỉ có thể lấy một khối Sơn Hà Thạch, mà đi lần thứ hai, ngươi tao ngộ trọng lực sẽ tăng lên rất nhiều, một lần so với một lần lợi hại.

- Coi như người thành công lấy một khối cũng cực nhỏ cực nhỏ, huống chi là mấy khối.

- Có điều, nếu vận may của ngươi đủ tốt, trên thềm đá có lúc cũng sẽ xuất hiện Sơn Hà Thạch phổ thông.

Lăng Hàn nhoẻn miệng cười nói:

- Ta không phải người bình thường!

Thủy Nhạn Ngọc nhất thời lật lên một cái khinh thường quyến rũ, chưa từng thấy người da mặt dày như thế. Nhưng Hồ Phỉ Vân lại gật đầu không ngớt, nàng cho rằng Tam Đầu Lang là Lăng Hàn giết chết, tự nhiên đối với hắn "kinh như gặp thiên nhân", có tín nhiệm mù quáng.

- Ngàn vạn lần phải cẩn thận!

Tuy Thủy Nhạn Ngọc không ưa Lăng Hàn hả hê, nhưng vẫn nhắc nhở.

- Ngươi cũng nhìn thấy, trong hồ nước tràn ngập lực lượng ăn mòn, ngươi cũng bị trọng lực dồn xuống tảng đá, vậy không chết cũng ném mất nửa cái mạng.

Lăng Hàn gật đầu, uy lực của hồ nước hắn đã thấy, ngay cả hắn cũng không dám vỗ ngực nói thể phách Thần Thiết cấp hai liền có thể vác, dù sao không có tự mình trải nghiệm a.

- Người có cánh không thể trực tiếp bay qua sao?

Hắn lại kỳ quái nói.

Yêu thú bước vào Thần cấp có thể hóa thành hình người, có thể cùng nhân loại kết hợp sinh ra đời sau, sinh ra nửa người nửa yêu, có năng lực đặc thù. Tỷ như mọc ra hàm ngư quai, có thể hô hấp ở dưới nước, tỷ như mọc ra hai cánh, có thể ngao du trời cao.

Cái này ở Thần giới được gọi là Bán Nhân.

- Có thể đơn giản như thế là tốt rồi.

Thủy Nhạn Ngọc lắc đầu.


- Càng lên cao trọng lực lại càng lớn, bằng không ngươi có thể làm thân thể lớn lên, một bước liền vượt qua.


Cũng phải.


Lăng Hàn gật đầu cười, đối với cường giả Thần cấp mà nói, trong khoảng thời gian ngắn phóng to thân thể gấp trăm lần hay thu nhỏ lại gấp trăm lần đều không phải chuyện khó, vậy một bước liền vượt tới, đảo giữa hồ này cũng mất đi ý nghĩa.


---------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK