Nhưng vẫn thật sự có người đứng ra.
Thất hoàng tử, Trần Thái Thanh.
- Hồng Thiên Bộ, ngươi quá đáng rồi.
Hắn thản nhiên nói.
- Thất hoàng tử.
Hồng Thiên Bộ chắp tay, xem như là đáp lễ.
- Vẫn mong tránh ra.
- Cô vương mấy năm gần đây vẫn nghe nói tới tên của ngươi, hình như có tư thế vượt qua cả phụ hoàng.
Trần Thái Thanh thản nhiên nói.
Hồng Thiên Bộ lắc đầu:
- Không dám sánh vai với bệ hạ.
- A, đó chính là dưới phụ hoàng, ngươi đã người đứng đầu?
Trần Thái Thanh lại theo một câu.
Lời này lại có hai ý nghĩa. Nếu như Hồng Thiên Bộ trả lời khẳng định, vậy coi như là khiêu chiến về phía tất cả cường giả Huyền Bắc Quốc. Ngoại trừ thánh hoàng ta là lớn nhất! Chỉ cần Hồng Thiên Bộ khiêm tốn một chút, vậy danh vọng hắn vừa mới xây dựng ra, nhất định sẽ giảm bớt nhiều.
Hai mắt Hồng Thiên Bộ nhìn về phía Trần Thái Thanh, sau đó mới nói:
- Ngoại trừ bệ hạ ra, ta thật sự còn không có phát hiện, ai có thể địch nổi ta!
A, hắn thật đúng là dám nói.
Trần Văn Hoa, Trần Văn Bân đều cười. Nhìn bọn họ dường như hòa khí, nhưng hiển nhiên đã bị kích thích ngạo ý.
Trần Thái Thanh cười ha ha, nói:
- Vậy liền để cho cô vương tới lĩnh giáo một chút.
- Mời!
Hồng Thiên Bộ đưa tay ra mời.
Trần Thái Thanh rất tùy ý, giơ một chưởng lên đánh về phía Hồng Thiên Bộ.
Vù.
Chưởng phong gào thét, kình lực năng lượng đặc biệt màu lửa đỏ quấn vòng quanh, hóa thành thực chất, bốc cháy lên hừng hực.
Nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, mọi người đều chấn động kinh ngạc.
Một chưởng đánh ra, hóa thành kình lực kích thước bằng tòa nhà cũng đủ kinh người, còn bốc cháy lên hừng hực. Cảnh tượng này càng kinh người hơn.
Hồng Thiên Bộ đều kinh ngạc. Hắn vừa giơ tay lên đón đánh, vừa nói:
- Hóa ra Thất điện hạ đã sớm bước vào Khai Khiếu Cảnh!
A, Thất hoàng tử đúng là Khai Khiếu Cảnh!
- Không so được với đại ca nhị ca bọn họ.
Trần Thái Thanh thản nhiên nói.
- Cô vương là mới đột phá bốn năm trước, thiên tư đần độn.
Dựa vào, đều bước vào Khai Khiếu Cảnh, còn thiên tư đần độn? Vậy đám người bốn đại soái, Hồng thái sư bọn họ không phải là đồ ngu sao?
Trên mặt Trần Văn Hoa, Trần Văn Bân đều hiện lên một vẻ kinh ngạc. Dường như bọn họ cũng không ngờ rằng, lão thất lại có thể bước vào Khai Khiếu Cảnh.
Ầm!
Hai đại cường giả va chạm vào nhau một cái, dâng lên năng lượng hình dạng cây nấm, bay về phía bầu trời.
Qua một chiêu này, đúng là chẳng phân biệt được cao thấp.
Hồng Thiên Bộ thật mạnh!
Trần Thái Thanh gật đầu:
- Yêu nghiệt ép trời quả nhiên danh bất hư truyền.
- Điện hạ mới là thâm tàng bất lộ!
Hồng Thiên Bộ cười nói, vừa triển khai tấn công trước.
Trần Thái Thanh đánh trả, hoàn toàn không tỏ ra yếu kém, cũng hoàn toàn không rơi xuống hạ phong.
Nhưng rất nhanh Hồng Thiên Bộ liền đánh ra tuyệt chiêu đánh bại Hầu Thiên Hóa trước đó. Phật Đà kim thân lại hiện ra, năng lượng màu vàng di chuyển, đánh về phía Trần Thái Thanh.
Hai mắt Trần Thái Thanh bất chợt chiếu sáng, vèo, bắn ra hai luồn ánh sáng rực rỡ.
Phụt, phụt.
Phật Đà kim thân này nhất thời bị đánh tan.
A!
Mọi người thấy vậy đều líu lưỡi. Vừa rồi, Hồng Thiên Bộ lấy chiêu này đánh bại hoàng tử yêu tộc. Nhưng Trần Thái Thanh lại dễ dàng phá giải. Điều này nói rõ cái gì?
Trần Thái Thanh còn muốn mạnh mẽ hơn so với hoàng tử yêu tộc!
Nhất thời, tất cả mọi người hưng phấn. Ai nói nhân tộc yếu hơn yêu tộc?
Ngươi xem, đồng dạng là hoàng tử, Trần Thái Thanh mạnh hơn. Lấy loại này suy diễn ra, nhất định là thánh hoàng còn mạnh hơn Yêu Hoàng.
Hồng Thiên Bộ không tiếp tục công kích, mà gật đầu, nói:
- Hóa ra niệm lực của Thất điện hạ đúng là đạt tới cấp bậc ngũ tinh.
Niệm lực cấp bậc ngũ tinh sao?
A, niệm lực không phải là chia là sơ cấp, trung cấp và cao cấp sao? Thế nào lại chạy ra một cấp bậc ngũ tinh?
Trần Thái Thanh lại cười, nói:
- Ngươi cũng không sai, đạt tới tứ tinh.
Hồng Thiên Bộ suy nghĩ một chút, nói:
- Xem như nể mặt điện hạ, hôm nay ta liền không tìm hắn gây phiền phức.
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Hồng Thiên Bộ rời đi, nhưng chỉ nói là ngày hôm nay không tìm Lăng Hàn gây phiền phức, cũng không hứa hẹn sau này vĩnh viễn không tìm Lăng Hàn gây phiền phức.
Mắt Lăng Hàn dõi theo bóng dáng Hồng Thiên Bộ biến mất, trong lòng nghẹn một hơi thở.
Dưỡng Nguyên hồ lô là do hắn phát hiện, là hắn hái. Có quan hệ gì với Hồng gia?
Hiện tại Hồng Thiên Bộ rõ ràng là đang cướp giật bảo vật của hắn, vẫn còn bày ra bộ dạng Lăng Hàn thiếu nợ hắn. Điều này khiến cho Lăng Hàn có thể không tức giận sao?
Hắn biết, Hồng Thiên Bộ có thể bá đạo như vậy, là bởi vì hắn đủ cường đại.
Hiện tại toàn bộ Huyền Bắc Quốc, người có thể thắng dễ dàng Hồng Thiên Bộ, chắc hẳn cũng chỉ có một Trần Phong Viêm. Những người khác, cho dù là Thất hoàng tử v.v, nhiều lắm cũng chỉ có thể cùng hắn chống đỡ được mà thôi.
Điều này làm cho Lăng Hàn tức giận, đồng thời cũng phát ra động lực cường đại.
Hắn phải đột phá!
Hắn vốn đi tới đấu trường dưới lòng đất chính là định ở trong cuộc chiến sinh tử, hoàn thành tích lũy tam biến. Nhưng dưới trời xui đất khiến, hắn lại cùng yêu tộc đánh liền bốn trận. Hai trận đầu có thể nói là thắng được rất nhẹ nhàng. Nhưng hai trận sau cũng không đúng.
Có thể nói, vẫn để cho hắn nhận được rèn luyện vô cùng tốt.
Hắn tin tưởng, trở lại bế quan hai ngày, sau khi xoa dịu cảnh giới một chút, có thể đột phá.
- Cảm ơn điện hạ.
Lăng Hàn nói với Trần Thái Thanh. Vừa rồi, nếu không nhờ thất hoàng tử đứng ra, hắn khẳng định không bảo vệ nổi Dưỡng Nguyên hồ lô.
Trần Thái Thanh gật đầu, nói:
- Nếu có gì khó khăn, liền tới thất hoàng phủ tìm cô vương. Tuy rằng cô vương không phải vẫn luôn ở đó, nhưng tin tưởng Hồng Thiên Bộ cũng không dám xông vào.
Lăng Hàn lại một lần nữa nói lời cảm ơn.
Không người nào để ý tới Phong Nhược Tiên. Tất cả đều nhanh chóng rời đi. Nữ nhân này nhất định sống sót cũng không khác gì với chết, danh tiếng đã thối đến mức không thể lại thối hơn.
Sau khi trở lại học viện, Lăng Hàn lập tức bế quan.
...
Ban đêm, Hồng phủ.
- Thất hoàng tử này không đơn giản!
Hồng Thiên Bộ thản nhiên nói. Ngồi ở phía đối diện với hắn, chính là gia gia của hắn Hồng thái sư.
- Người của Trần gia thật sự yêu nghiệt như vậy sao?
Hồng thái sư nhíu mày.
- Vốn tưởng rằng ngươi bước vào Minh Văn Cảnh, nắm giữ chiến lực của Khai Khiếu Cảnh, đã đủ để quét ngang Huyền Bắc Quốc. Không nghĩ tới Trần Phong Viêm lại có thể vô thanh vô tức lại bước vào Sinh Đan Cảnh!