- Đi ra xem, xem đầu gỗ làm sao treo đánh Ngô Tư Nhân kia.
Hai nàng cũng đi ra ngoài, các nàng và Lăng Hàn tự nhiên không phải một đường, mà đi tới đài quý khách của Thiết Huyết tràng, lấy chiêu bài của Tả Tướng, vị trí này tầm nhìn dĩ nhiên vô cùng tốt, chính là vị trí tốt nhất toàn trường.
Xảo chính là, trên quý khách đài còn có mấy người.
Triệu Luân, Sa Nguyên!
- Nhạn Ngọc, đã lâu không gặp.
Triệu Luân nói, vẫn phong thần như ngọc, trên mặt mang nụ cười mê người, càng bởi vì bước vào Nhật Nguyệt Cảnh, toả ra khí thế cường đại, để hắn giống như một Chân Thần, làm người ngưỡng vọng, cúng bái.
Nhật Nguyệt Cảnh chưa tới nghìn tuổi, dù cho đặt ở Loạn Tinh Hoàng Triều cũng rất giỏi, lấy tư liệu hiện nay, chỉ có Từ Nhiên ở ba mươi vạn năm trước mới có thể ổn áp hắn.
Triệu Luân có đầy đủ tư bản tự ngạo.
Thủy Nhạn Ngọc lộ ra ghét chán vẻ, nhưng vẫn cúi người nói:
- Gặp qua Triệu thế tử!
Triệu Luân là con trai độc nhất của Triệu đại tướng quân, bản thân là Nhật Nguyệt Cảnh, được Nữ Hoàng bệ hạ sắc phong, ghi danh trên Đồ Đằng, bởi vậy phàm phu tục tử nhìn thấy hắn phải hành lễ, này là quy củ.
Trong lòng Triệu Luân buồn bực, Thủy Nhạn Ngọc càng khách khí với hắn, thì càng cự hắn ngoài ngàn dặm. Hắn mạnh mẽ đè xuống tâm tình trong lòng nói:
- Hôm nay đánh một trận, Nhạn Ngọc nghĩ ai sẽ thắng?
Không đợi Thủy Nhạn Ngọc trả lời, hắn lên giọng:
- Bản thiếu nghĩ là Ngô Tư Nhân, còn cược 10 vạn Chân Nguyên Thạch ở trên người hắn, đánh cuộc hắn có thể ở trong mười chiêu giết chết Lăng Hàn!
- Nha, Triệu Luân, ngươi cư nhiên có lòng tin như vậy?
Sa Nguyên cười nói.
Triệu Luân tự ngạo cười, hắn nguyên bản còn muốn áp nhiều một chút, nhưng sau khi trả cho Ám Dạ Đường một số tiền lớn, kỳ thực trong túi hắn cũng ngượng ngùng, 10 vạn này là mượn những người đi theo hắn a.
Nói là mượn, kỳ thực cùng vơ vét tài sản không sai biệt lắm, để hắn cũng có chút buồn bực, đường đường con trai độc nhất của Triệu đại tướng quân, cư nhiên túng quẫn đến nông nỗi bóc lột thủ hạ, bảo hắn làm sao chịu nổi?
Hoàn hảo, hắn tin tưởng mình tất thắng, rất nhanh thì sẽ trả hết nợ.
- Tự nhiên, Lăng Hàn bất quá là con kiến hôi từ Tiểu Thế Giới đến, có thể có nội tình tuyệt chiêu gì, tự nhiên không thể nào là đối thủ của Ngô Tư Nhân.
Triệu Luân nói.
Lời này vừa ra khỏi miệng, người phụ cận đều lộ ra nụ cười cổ quái.
- Triệu Luân, có phải ngươi đã quên hay không, hơn nửa năm trước ngươi còn bị Lăng Hàn đánh cho một trận, vết thương trên mặt lành, liền quên là bị ai đánh sao?
Lệ Vi Vi không chút lưu tình nói, ở đây chỉ có số ít mấy người dám ở trước mặt trào phúng Triệu Luân, nàng chính là một cái trong số đó.
Triệu Luân không khỏi siết nắm đấm, trên trán có gân xanh nhảy lên, tràn đầy khí tức cuồng bạo không gì sánh được, hóa thành đao thương bóng tiễn, này đủ để miểu sát bất kỳ một Sơn Hà Cảnh nào.
- Ha hả, đó là bởi vì Luân ca bị phong chế tu vi, vốn là không công bình!
Dương Lạc Đan chen lời nói.
- Mọi người cùng là thế hệ trẻ, con kiến hôi kia rõ ràng tu vi không bằng, lại kéo cảnh giới của Luân ca xuống, điều này để Luân ca làm sao có thể phát huy ra chiến lực tương ứng?
- Nếu để con kiến hôi kia đạt đến cảnh giới như Luân ca, hắn nhất định chết chắc!
- Huống chi, hiện tại Luân ca đã bước vào Nhật Nguyệt Cảnh, Nhật Nguyệt Cảnh không đủ nghìn tuổi ở trong lịch sử của bản triều cũng hiếm thấy, có thể nói là đệ nhất nhân trong 10 vạn năm qua!
Mặc dù Dương Lạc Đan là nịnh bợ Triệu Luân, nhưng phần lớn là có đạo lý, Nhật Nguyệt Cảnh trẻ tuổi như Triệu Luân, cổ kim hiếm thấy!
Tuy trong này không thể thiếu thủ bút của Triệu đại tướng quân, thậm chí vì chuyện này mà trọng thương, mới có cảnh giới của hắn bây giờ, cái gọi là trọng thương cũng không phải ăn mấy viên thuốc tĩnh dưỡng mấy ngày là có thể tốt, mà cần mấy trăm mấy nghìn năm chậm rãi điều dưỡng.
Trọng yếu nhất còn là thiên phú của Triệu Luân đủ ngưu bức, bằng không Hoàng Đô không phải có lục đại tướng, Tả Hữu Tướng sao, nhưng ai bồi dưỡng ra được tử nữ có thể so sánh với Triệu Luân?
Triệu Luân nhất thời bình tĩnh trở lại, đúng a, thực lực của hắn vẫn nghiền ép Lăng Hàn, hà tất để con kiến hôi kia ở trong lòng?
Võ đạo giới không có công bình đáng nói, thực lực mới là vương đạo.
- Nhạn Ngọc, sau ngày hôm nay, bản thiếu sẽ đi Thủy gia cầu hôn!
Triệu Luân nhàn nhạt nói, hắn đã cho Thủy Nhạn Ngọc quá nhiều tự do, mà hắn đã nhảy vào Nhật Nguyệt Cảnh, cũng nên hoàn thành tâm nguyện.
- Triệu thế tử, ngươi chớ quên, ta sớm đã là người của Lăng gia! Liệt nữ không cưới hai phu, còn xin Triệu thế tử không nên tới quấy rầy ta!
Thủy Nhạn Ngọc lạnh lùng nói.
Triệu Luân cười lạnh nói:
- Thủ một người chết, như vậy có ý nghĩa gì?
- Đi, không cần để ý tới hắn!
Lệ Vi Vi kéo Thủy Nhạn Ngọc đến địa phương xa hơn một chút ngồi xuống.
- Luân ca, chúng ta cũng ngồi xuống đi.
Dương Lạc Đan cũng đi kéo Triệu Luân.
Triệu Luân hừ một tiếng, vung tay, không để ý đến Dương Lạc Đan, đại đao kim đao ngồi xuống.
Dương Lạc Đan đòi cái mất mặt, trong lòng không khỏi đố kị.
Nàng biết, nếu thay đổi Thủy Nhạn Ngọc nói, Triệu Luân nhất định sẽ phí hết tâm tư lấy lòng, đâu thể nào mặt lạnh? Trong lòng nàng tức giận, nhưng không biểu hiện ra ngoài chút nào.
Chỉ cần Lăng Hàn chết, như vậy tất cả đầu mối chỉ hướng Thủy Nhạn Ngọc, nhìn nàng làm sao tránh thoát một kiếp này!
Phải biết, Cửu Quận Vương và Lăng Hàn có quan hệ không bình thường, ngay cả Thủy gia cũng không có khả năng giữ được Thủy Nhạn Ngọc.
...
Trong tràng, Lăng Hàn và Ngô Tư Nhân đều đã chuẩn bị hoàn tất.
Ngô Tư Nhân nhìn qua phổ thông không gì sánh được, khoảng ba mươi tuổi, thân thể không cao, tóc rối bời, hai mắt có chút vô thần, nếu không tận mắt thấy hắn phát uy, ai có thể tin tưởng đây là một siêu cấp thiên tài có thể nghiền ép cùng thế hệ?
Hắn chỉ có tu vi trung cực vị hậu kỳ, nhưng trong đối thủ chiến thắng không ngờ có cường giả đại cực vị đỉnh phong, chiến lực bay tới Ngũ Tinh!
Đây thật quá kinh người, phải biết ngay cả Thất Đại Tướng, Tả Hữu Tướng cũng chỉ là thiền tài Tứ Tinh, muốn tới Ngũ Tinh phải mượn quốc thế trợ giúp, nhưng người này lại hoàn toàn dựa vào lực lượng của mình đạt tới chiến lực Ngũ Tinh.
Mấy ngày nay hắn đã được rất nhiều thế lực mời chào, trình độ truy phủng tuyệt không thua Lăng Hàn, chỉ là hắn vẫn không có tỏ thái độ qua.
- Mời!
Lăng Hàn vươn tay.
---------------