Người trẻ tuổi lạnh lùng đại khai sát giới, chiến lực của hắn vô cùng cường hoành, ngay cả tinh võng bài danh hơn hai ngàn như Tư Mã Đông, Hàn Duyệt liên thủ cũng không thể đỡ nổi.
Xoát xoát xoát, máu tươi tung bay, vô số thân thể biến thành hai nửa, tràng diện cực kỳ rung động và tàn nhẫn.
Trên bầu trời, Vạn Hà tươi cười, hắn nhìn về phía người trẻ tuổi lạnh lùng kia với ánh mắt thưởng thức.
Dường như kẻ này sinh ra vì Chiến Thần cung.
Mọi người không gánh nổi nên bỏ chạy tứ tán.
Hoàn toàn đánh không lại, đánh tiếp chỉ là chịu chết.
Người trẻ tuổi lạnh lùng đuổi giết vô tình, giết đến mức máu chảy đầy đất, thây ngang khắp đồng.
Cuối cùng, hắn bị Vạn Hà ngăn cản.
Hiện tại chỉ còn lại có bốn trăm người, đã đạt tới mục đích.
Vạn Hà nhìn người trẻ tuổi kia, nói:
- Ngươi tên là gì?
- Mạc Vân.
Người trẻ tuổi lạnh lùng nói ra, hắn không đặt Hóa Linh Chân Quân vào mắt.
Vạn Hà cũng không quan tâm, hắn nhìn về phía mọi người, nói:
- Trừ Mạc Vân ra, tất cả các ngươi làm ta rất thất vọng. Đệ tử hạch tâm của Chiến Thần cung cần cường đại, dũng cảm, xem sinh tử như trò chơi.
Mọi người đều im lặng, khốn kiếp, Mạc Vân mạnh quá biến thái, ai đến ai chết, nếu không, ngươi áp chế tu vi xuống Sinh Đan cảnh thử xem?
Vạn Hà phất phất tay:
- Cho các ngươi thời gian một đêm nghỉ ngơi, buổi sáng ngày mai bắt đầu sáng chọn đợt thứ hai.
Nói xong, hắn đạp không mà đi.
Thật nhiều người đi lại khắp nơi, muốn xem xem có thể tìm được lối ra rời khỏi nơi quỷ quái này hay không.
Qua một lúc sau, mọi người quay trở lại, bọn họ lắc đầu thở dài.
Chiến Thần cung có thể lưu lại sơ hở cho bọn họ tìm hay sao?
Mạc Vân nhất chiến thành danh, danh tiếng hoàn toàn áp đảo đám người Hàn Duyệt và Tư Mã Đông, bởi vậy có người đi qua muốn lôi kéo tình cảm với hắn, sáng chọn vào ngày mai sẽ tàn khốc hơn nhiều, bọn họ phải chuẩn bị.
Nhưng bốn người đầu đầu tới gần bị hắn rút kiếm chém giết, căn bản không cho bọn họ cơ hội nói chuyện, đám người đằng sau sợ tới mức lui về phía sau.
Khá tốt, Mạc Vân không có đại khai sát giới, từ đó mọi người thở ra một hơi.
Một đêm qua đi, Vạn Hà lại tới.
Tất cả mọi người thật sự sợ người này, bởi vì hắn xuất hiện sẽ đại biểu có người sẽ chết, hơn nữa số lượng cũng không ít.
- Ồ, lại chết bốn?
Vạn Hà nhìn chung quanh, hắn phát hiện tám mảnh thi thể, ánh mắt của hắn nhìn lên người Mạc Vân, nhưng hắn cũng không có ý trách cứ, từ đó rất nhiều người thất vọng.
Bọn họ hi vọng Vạn Hà có thể ra tay tiêu diệt Mạc Vân, gia hỏa này chính là kẻ phá hư cân đối, từ đó làm mọi người vướng tay vướng chân.
- Kế tiếp, bắt đầu sàng chọn đợt thứ hai.
Vạn Hà nói ra:
- Trong khu vực hoang dã nơi này có một trăm mục tiêu ám sát, có mục tiêu rất đơn giản, thực lực rất yếu, nhưng có mục tiêu rất mạnh, có cường giả bảo hộ.
- Chỉ cần đánh chết một mục tiêu, các ngươi sẽ vượt qua kiểm tra. Mà ba ngày sau, người không đánh chết mục tiêu… xử tử.
Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người cảm giác nội tâm lạnh buốt.
Chỉ có một trăm mục tiêu, bọn họ có bốn trăm người, nói cách khác, cho dù có thể thành công ám sát những mục tiêu này, ít nhất cũng phải chết mất ba trăm người.
Quá tàn khốc.
- Bắt đầu tính thời gian, tranh thủ thời gian đi săn giết đi!
Vạn Hà phất phất tay, trên mặt nở nụ cười tàn nhẫn.
Mọi người vội vàng chia nhau mà đi, tiến vào trong núi rừng.
Phải nắm chặt thời gian, bởi vì chỉ có một trăm mục tiêu, nếu bị người khác ám sát tất cả, bọn họ sẽ chết. Hơn nữa, mục tiêu nhiệm vụ còn phân khó khăn, nếu mục tiêu dễ dàng bị người ta đánh chết, tự nhiên sẽ gia tăng độ khó cho mình.
Cho nên, bọn họ phải tranh thủ thời gian.
Lăng Hàn bước đi rất chậm, trong lòng của hắn vô cùng khó chịu, nhưng bây giờ hắn đang ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Một đêm qua đi, hắn đã nghiên cứu địa mạch nơi này, nhưng tinh thể này đã sớm bố trí trận pháp cường đại, hắn có thể cảm ứng được địa mạch nhưng không cách nào điều động địa khí.
Không có biện pháp, niệm lực của hắn chưa đủ mạnh đoạt địa khí của trận pháp.
Hắn đã mất đi vương bài.
- Hiện tại, phải che giấu tung tích, nếu không sẽ bị Chiến Thần cung phát hiện ta chính là Lăng Hàn, khi đó ta sẽ chết không thể nghi ngờ.
- Chỉ cần ta còn sống rời đi, sau khi biết rõ vị trí của Chiến Thần cung, sau đó sẽ tuyên dương trên tinh võng, tin tưởng sẽ có vô số thế lực bị Chiến Thần cung ám sát sẽ giết tới nơi này.
- Cho nên, hiện tại, sống sót!
Lăng Hàn kiên định tín niệm, thân thể hắn lao đi thật nhanh, hắn lao nhanh trong núi rừng và tìm kiếm mục tiêu có thể ám sát.
Không lâu lắm, hắn dừng lại.
Hắn thấy có một người đất, bên cạnh người đất có hai hung thú bị trói chặt, chúng tỏa ra khí tức cường đại.
Trên đỉnh đầu người đất có hai chữ - mục tiêu- thập phần bắt mắt.
Ồ, lần này Chiến Thần cung không quá mức huyết tinh, dùng hung thú làm mục tiêu.
Lăng Hàn dùng đồng thuật quan sát, hai đầu hung thú này đều là Sinh Đan viên mãn, từ khí tức chấn động của chúng tỏa ra, có lẽ chiến lực đạt tới thập ngũ trọng thiên.
Đối với thiên tài mà nói, chiến lực thập ngũ trọng thiên đã đầy đủ đáng sợ.
Lăng Hàn sẽ không đặt trong lòng, hắn bước tới.
Hai đầu hung thú gào thét, chúng bị nhốt ở chỗ này nên càng cuồng bạo hơn trước.
Lăng Hàn hừ một tiếng, phát động sát khí trùng kích, ba ba, thức hải hai con hung thú vỡ nát, chúng gào thét và ngã xuống đất.
Hắn đi tới trước người đất và xuất ra một chưởng, người đất chấn động và bay nhanh.
Ồ?
Lăng Hàn sững sờ, hắn phản ứng nhanh cỡ nào, cho nên hắn xuất chưởng tấn công lần nữa.
Bành!
Lần này người đất văng tung tóe, đất vụn bay đầy trời.
- Vượt qua kiểm tra.
Một giọng nói vang lên trong thức hải của Lăng Hàn:
- Ngươi có thể nghỉ ngơi tại đây.
Đây là Vạn Hà.
Lăng Hàn ngẩng đầu nhìn lên trời, hắn không nhìn thấy bóng dáng của Vạn Hà.
Hóa Linh cảnh, vượt qua hắn rất nhiều.
Lăng Hàn ngồi xuống, hiện tại hắn cần bảo trì cảnh giác cao độ.
- Hừ, muộn một bước!
Một giọng nói vang lên sau lưng Lăng Hàn, chỉ thấy Hàn Duyệt đi tới, ánh mắt đảo qua, ánh mắt hắn lạnh lùng và nói:
- Ngươi dám đoạt con mồi của ta!
Lăng Hàn bật cười:
- Ngươi còn vừa tới sao?
- Ta nhớ ra ngươi.
Hàn Duyệt nói:
- Ngươi là nhân vật mới rất hung hăng càn quấy!
Lăng Hàn thở dài:
- Ngươi có nhiều thời gian như vậy, vì sao không đi tìm mục tiêu, dây dưa với ta làm gì?
- Không sao!
Hàn Duyệt nói:
- Giết ngươi là chuyện nhấc tay, sẽ không lãng phí bao nhiêu thời gian.
Khốn kiếp, cho rằng ta dễ khi dễ sao?
Xoát xoát xoát, máu tươi tung bay, vô số thân thể biến thành hai nửa, tràng diện cực kỳ rung động và tàn nhẫn.
Trên bầu trời, Vạn Hà tươi cười, hắn nhìn về phía người trẻ tuổi lạnh lùng kia với ánh mắt thưởng thức.
Dường như kẻ này sinh ra vì Chiến Thần cung.
Mọi người không gánh nổi nên bỏ chạy tứ tán.
Hoàn toàn đánh không lại, đánh tiếp chỉ là chịu chết.
Người trẻ tuổi lạnh lùng đuổi giết vô tình, giết đến mức máu chảy đầy đất, thây ngang khắp đồng.
Cuối cùng, hắn bị Vạn Hà ngăn cản.
Hiện tại chỉ còn lại có bốn trăm người, đã đạt tới mục đích.
Vạn Hà nhìn người trẻ tuổi kia, nói:
- Ngươi tên là gì?
- Mạc Vân.
Người trẻ tuổi lạnh lùng nói ra, hắn không đặt Hóa Linh Chân Quân vào mắt.
Vạn Hà cũng không quan tâm, hắn nhìn về phía mọi người, nói:
- Trừ Mạc Vân ra, tất cả các ngươi làm ta rất thất vọng. Đệ tử hạch tâm của Chiến Thần cung cần cường đại, dũng cảm, xem sinh tử như trò chơi.
Mọi người đều im lặng, khốn kiếp, Mạc Vân mạnh quá biến thái, ai đến ai chết, nếu không, ngươi áp chế tu vi xuống Sinh Đan cảnh thử xem?
Vạn Hà phất phất tay:
- Cho các ngươi thời gian một đêm nghỉ ngơi, buổi sáng ngày mai bắt đầu sáng chọn đợt thứ hai.
Nói xong, hắn đạp không mà đi.
Thật nhiều người đi lại khắp nơi, muốn xem xem có thể tìm được lối ra rời khỏi nơi quỷ quái này hay không.
Qua một lúc sau, mọi người quay trở lại, bọn họ lắc đầu thở dài.
Chiến Thần cung có thể lưu lại sơ hở cho bọn họ tìm hay sao?
Mạc Vân nhất chiến thành danh, danh tiếng hoàn toàn áp đảo đám người Hàn Duyệt và Tư Mã Đông, bởi vậy có người đi qua muốn lôi kéo tình cảm với hắn, sáng chọn vào ngày mai sẽ tàn khốc hơn nhiều, bọn họ phải chuẩn bị.
Nhưng bốn người đầu đầu tới gần bị hắn rút kiếm chém giết, căn bản không cho bọn họ cơ hội nói chuyện, đám người đằng sau sợ tới mức lui về phía sau.
Khá tốt, Mạc Vân không có đại khai sát giới, từ đó mọi người thở ra một hơi.
Một đêm qua đi, Vạn Hà lại tới.
Tất cả mọi người thật sự sợ người này, bởi vì hắn xuất hiện sẽ đại biểu có người sẽ chết, hơn nữa số lượng cũng không ít.
- Ồ, lại chết bốn?
Vạn Hà nhìn chung quanh, hắn phát hiện tám mảnh thi thể, ánh mắt của hắn nhìn lên người Mạc Vân, nhưng hắn cũng không có ý trách cứ, từ đó rất nhiều người thất vọng.
Bọn họ hi vọng Vạn Hà có thể ra tay tiêu diệt Mạc Vân, gia hỏa này chính là kẻ phá hư cân đối, từ đó làm mọi người vướng tay vướng chân.
- Kế tiếp, bắt đầu sàng chọn đợt thứ hai.
Vạn Hà nói ra:
- Trong khu vực hoang dã nơi này có một trăm mục tiêu ám sát, có mục tiêu rất đơn giản, thực lực rất yếu, nhưng có mục tiêu rất mạnh, có cường giả bảo hộ.
- Chỉ cần đánh chết một mục tiêu, các ngươi sẽ vượt qua kiểm tra. Mà ba ngày sau, người không đánh chết mục tiêu… xử tử.
Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người cảm giác nội tâm lạnh buốt.
Chỉ có một trăm mục tiêu, bọn họ có bốn trăm người, nói cách khác, cho dù có thể thành công ám sát những mục tiêu này, ít nhất cũng phải chết mất ba trăm người.
Quá tàn khốc.
- Bắt đầu tính thời gian, tranh thủ thời gian đi săn giết đi!
Vạn Hà phất phất tay, trên mặt nở nụ cười tàn nhẫn.
Mọi người vội vàng chia nhau mà đi, tiến vào trong núi rừng.
Phải nắm chặt thời gian, bởi vì chỉ có một trăm mục tiêu, nếu bị người khác ám sát tất cả, bọn họ sẽ chết. Hơn nữa, mục tiêu nhiệm vụ còn phân khó khăn, nếu mục tiêu dễ dàng bị người ta đánh chết, tự nhiên sẽ gia tăng độ khó cho mình.
Cho nên, bọn họ phải tranh thủ thời gian.
Lăng Hàn bước đi rất chậm, trong lòng của hắn vô cùng khó chịu, nhưng bây giờ hắn đang ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Một đêm qua đi, hắn đã nghiên cứu địa mạch nơi này, nhưng tinh thể này đã sớm bố trí trận pháp cường đại, hắn có thể cảm ứng được địa mạch nhưng không cách nào điều động địa khí.
Không có biện pháp, niệm lực của hắn chưa đủ mạnh đoạt địa khí của trận pháp.
Hắn đã mất đi vương bài.
- Hiện tại, phải che giấu tung tích, nếu không sẽ bị Chiến Thần cung phát hiện ta chính là Lăng Hàn, khi đó ta sẽ chết không thể nghi ngờ.
- Chỉ cần ta còn sống rời đi, sau khi biết rõ vị trí của Chiến Thần cung, sau đó sẽ tuyên dương trên tinh võng, tin tưởng sẽ có vô số thế lực bị Chiến Thần cung ám sát sẽ giết tới nơi này.
- Cho nên, hiện tại, sống sót!
Lăng Hàn kiên định tín niệm, thân thể hắn lao đi thật nhanh, hắn lao nhanh trong núi rừng và tìm kiếm mục tiêu có thể ám sát.
Không lâu lắm, hắn dừng lại.
Hắn thấy có một người đất, bên cạnh người đất có hai hung thú bị trói chặt, chúng tỏa ra khí tức cường đại.
Trên đỉnh đầu người đất có hai chữ - mục tiêu- thập phần bắt mắt.
Ồ, lần này Chiến Thần cung không quá mức huyết tinh, dùng hung thú làm mục tiêu.
Lăng Hàn dùng đồng thuật quan sát, hai đầu hung thú này đều là Sinh Đan viên mãn, từ khí tức chấn động của chúng tỏa ra, có lẽ chiến lực đạt tới thập ngũ trọng thiên.
Đối với thiên tài mà nói, chiến lực thập ngũ trọng thiên đã đầy đủ đáng sợ.
Lăng Hàn sẽ không đặt trong lòng, hắn bước tới.
Hai đầu hung thú gào thét, chúng bị nhốt ở chỗ này nên càng cuồng bạo hơn trước.
Lăng Hàn hừ một tiếng, phát động sát khí trùng kích, ba ba, thức hải hai con hung thú vỡ nát, chúng gào thét và ngã xuống đất.
Hắn đi tới trước người đất và xuất ra một chưởng, người đất chấn động và bay nhanh.
Ồ?
Lăng Hàn sững sờ, hắn phản ứng nhanh cỡ nào, cho nên hắn xuất chưởng tấn công lần nữa.
Bành!
Lần này người đất văng tung tóe, đất vụn bay đầy trời.
- Vượt qua kiểm tra.
Một giọng nói vang lên trong thức hải của Lăng Hàn:
- Ngươi có thể nghỉ ngơi tại đây.
Đây là Vạn Hà.
Lăng Hàn ngẩng đầu nhìn lên trời, hắn không nhìn thấy bóng dáng của Vạn Hà.
Hóa Linh cảnh, vượt qua hắn rất nhiều.
Lăng Hàn ngồi xuống, hiện tại hắn cần bảo trì cảnh giác cao độ.
- Hừ, muộn một bước!
Một giọng nói vang lên sau lưng Lăng Hàn, chỉ thấy Hàn Duyệt đi tới, ánh mắt đảo qua, ánh mắt hắn lạnh lùng và nói:
- Ngươi dám đoạt con mồi của ta!
Lăng Hàn bật cười:
- Ngươi còn vừa tới sao?
- Ta nhớ ra ngươi.
Hàn Duyệt nói:
- Ngươi là nhân vật mới rất hung hăng càn quấy!
Lăng Hàn thở dài:
- Ngươi có nhiều thời gian như vậy, vì sao không đi tìm mục tiêu, dây dưa với ta làm gì?
- Không sao!
Hàn Duyệt nói:
- Giết ngươi là chuyện nhấc tay, sẽ không lãng phí bao nhiêu thời gian.
Khốn kiếp, cho rằng ta dễ khi dễ sao?