Nữ Hoàng không có Thiên Tôn Bảo Khí, ở điểm này nàng ăn thiệt thòi, nàng tránh đi phong mang của bảo kiếm, không ngừng du tẩu, sau đó ngọc chưởng đập động, nàng cũng vận chuyển Cửu Hóa Thiên Kinh, lại thêm cầm một Thiên Tôn ký hiệu, chiến lực lập tức bão táp.
Chỉ lấy lực lượng mà nói, đương nhiên là Nữ Hoàng mạnh hơn, nhưng Hà Vũ Phong có Thiên Tôn Bảo Khí, sẽ không rơi vào thế hạ phong, hoàn toàn có thể đền bù lực lượng chênh lệch.
Hai người chiến đến kịch liệt, nhưng nhất thời bán hội là sẽ không phân ra thắng bại.
Bất quá, nhìn như cân sức ngang tài, nhưng ai cũng biết, Hà Vũ Phong đã thua, hơn nữa thua không phải một chút.
Nhị Bộ đánh Nhất Bộ, ngay cả Thiên Tôn Bảo Khí cũng đã vận dụng, thế mà chỉ đánh ngang tay, ngươi có ý tứ sao?
Sắc mặt của Hà Vũ Phong đỏ bừng, hắn vừa tức vừa thẹn, ngay cả người bên cạnh Lăng Hàn cũng có thể lấy yếu thắng mạnh, thấp một cảnh giới cũng có thể cùng hắn đối kháng, đây cũng quá không có thiên lý a.
- Đủ rồi!
Hà Lập Quần trầm giọng quát, hắn cũng không muốn nhi tử lại thụ đả kích như thế, nếu không căn bản không phải khích lệ nhi tử, mà là đả kích lòng tự tin của hắn, để hắn hoài nghi nhân sinh.
Hà Vũ Phong lại công mấy chiêu, lúc này mới không cam lòng dừng tay, lui trở về.
Lăng Hàn lắc đầu:
- Vợ ta lấy tu vi Nhất Bộ đánh ngươi, cũng kém chút hành hạ ngươi thành chó, cho nên, loại cặn bã như ngươi vẫn là an phận một chút, đừng đi ra mất mặt xấu hổ.
Hà Vũ Phong hai mắt phun lửa, lại không có mở miệng phản bác, bởi vì sự thật chính là như thế.
Lăng Hàn nhìn về phía Hà Lập Quần, ngoắc ngoắc tay:
- Lão đầu, hiện tại đến phiên ngươi.
Hà Lập Quần cười lạnh:
- Mặc cho ngươi miệng phun hoa sen, nhưng ở trước mặt thực lực tuyệt đối, ngươi cũng chỉ có phần nuốt hận.
Lăng Hàn cười ha ha:
- Lúc trước ai bị ta đánh thành chó chết, nếu không phải ngươi chạy nhanh, hiện tại mộ phần cỏ cũng đã xanh a?
Ánh mắt của Hà Lập Quần mãnh liệt, lúc trước bại trong tay Lăng Hàn, còn là ở trước mắt bao người, đây là sỉ nhục hắn không cách nào rửa.
Hắn hừ một tiếng:
- Hôm nay bản tôn liền thực hiện lời nói lúc trước, san bằng Lăng thành!
Hắn xuất thủ, oanh, lực lượng kinh khủng dày đặc, hóa thành một cái cự thủ ngập trời, ấn về phía Lăng thành.
Lấy lực lượng của Tứ Bộ Thiên Tôn, một kích này đảo qua, Lăng thành khẳng định sẽ vĩnh viễn không còn tồn tại.
Lăng Hàn cũng xuất thủ, Tiên Ma kiếm trực tiếp tế ra, chém qua bầu trời, xoát, bàn tay lớn kia lập tức bị tách ra, bắn về hai bên.
Bành!
Mặt đất rung chuyển, hai đạo lực lượng kia phân biệt đánh ở ngoài thành, nhấc lên địa chấn mãnh liệt.
Lăng Hàn cầm kiếm đánh tới Hà Lập Quần, không thể để cho đối phương tùy ý làm loạn, không thì chỉ cần hắn có chút sơ sẩy, Lăng thành liền hóa thành phế tích.
- Muốn chết!
Hà Lập Quần lạnh lùng nói, hắn đương nhiên sẽ không sợ chiến, cùng Lăng Hàn triển khai đối oanh.
Hắn cũng không để ý người bốn phía chết sống, trực tiếp bạo phát toàn uy.
Phải biết, phía dưới là có thật nhiều người phản chiến, bây giờ bị lực lượng của hắn bùng lên chấn động, liền có chín thành chín người hóa thành mảnh vụn, chỉ có bốn năm người mới may mắn thoát khỏi, nhưng cũng bị trọng thương, cách cái chết không xa.
Bọn hắn ai cũng hối hận, sớm biết tại sao phải góp náo nhiệt, kết quả đưa tính mạng của mình.
Lăng Hàn cùng Hà Lập Quần đại chiến.
Hắn lập tức toàn lực ứng phó, vận chuyển Thiên Tôn ký hiệu, Cửu Hóa Thiên Kinh, Ngũ Hành Lôi Thuật, nhưng kém một đại cảnh giới, chiến lực của hắn cùng Hà Lập Quần chênh lệch thật sự quá lớn, đối phương chỉ tùy ý công kích, liền áp chế Lăng Hàn đến sít sao.
- Bất quá Nhất Bộ.
Hà Lập Quần khinh thường nói.
Nhưng trong lòng hắn lại không biết rung động đến cỡ nào, Nhất Bộ Thiên Tôn cũng có thể mãnh đến tình trạng như vậy, để hắn hâm mộ đố kỵ hận a.
Bất quá, cái này cuối cùng rồi sẽ trở thành lịch sử, chỉ cần oanh sát tên yêu nghiệt này liền có thể vĩnh trừ hậu hoạn.
- Lăng Hàn!
Một âm thanh trong trẻo đột nhiên vang lên.
- Nữu trở lại rồi sao!
Là Hổ Nữu.
- Hà đạo hữu, nghe bản tôn một câu, dừng tay như thế nào?
Thanh âm một nữ tử vang lên, mặc dù không cao, lại tràn đầy lực lượng chấn nhiếp.
Hà Lập Quần không khỏi giật mình, hắn nhíu mày, quay đầu nhìn sang.
Một mỹ nữ cung trang đang đứng ở cách đó không xa, trong tay cầm một cây phất trần, tản ra khí thế xuất trần.
- Bỉ Khâu đạo hữu!
Hà Lập Quần nhìn đối phương gật đầu ra hiệu, đây là một vị Tứ Bộ Thiên Tôn, thực lực hoàn toàn không kém hắn, đương nhiên không thể xem thường. Nhưng hắn đương nhiên không có khả năng cứ như vậy dừng tay:
- Việc này cùng đạo hữu không quan hệ, còn xin không nên nhúng tay.
Bỉ Khâu Thiên Tôn lắc đầu:
- Người này là phu quân của đệ tử bản tôn, bản tôn nhất định phải quản việc này.
Hà Lập Quần xoay chuyển ánh mắt, thái độ hòa hoãn xuống nói:
- Nể tình đạo hữu, bản tọa có thể lui một bước, chỉ cần kẻ này quỳ xuống nói xin lỗi, bản tôn ngược lại có thể tha cho hắn một lần.
Bỉ Khâu Thiên Tôn a một chút nói:
- Kẻ này làm sao đắc tội đạo hữu rồi?
Sắc mặt của Hà Lập Quần không khỏi khó coi, hắn có ý tứ ở trước mặt Bỉ Khâu Thiên Tôn thuật lại chuyện lúc trước hắn bị Lăng Hàn thảm bại sao? Hắn lắc đầu nói:
- Cụ thể trải qua đạo hữu liền không cần biết, chỉ cần tiểu tử này có thể cúi đầu trước bản tôn, bản tôn cũng không phải người hẹp hòi độ lượng.
Bỉ Khâu Thiên Tôn chậm rãi gật đầu, Lăng Hàn chỉ là Nhất Bộ Thiên Tôn, cúi đầu với một vị Tứ Bộ lại như thế nào, căn bản không ảnh hưởng toàn cục.
Nàng nhìn về phía Lăng Hàn nói:
- Hà đạo hữu đã nói như vậy, tiểu bối ngươi liền quỳ xuống dập đầu cho Hà đạo hữu mấy cái đi.
Lăng Hàn đang nói chuyện với Hổ Nữu, hai người đã có hơn một kỷ nguyên không gặp nhau, tự nhiên đều có rất nhiều lời muốn nói. Tiểu nha đầu đã sớm trở thành Thiên Tôn, hơn nữa còn đạt đến Nhị Bộ, bất quá không giống như Nữ Hoàng ngưng tụ rất nhiều lực lượng vị diện, mà đi con đường Thiên Tôn phổ thông.
Đây cũng là vì cái gì nàng có thể ở trên cảnh giới dẫn trước, giống như Lăng Hàn cùng Nữ Hoàng phải tiến lên từng bước, cần thời gian lớn lên kinh người, đây là cái giá khi cùng giai cường đại nhất.