Mục lục
Thần Đạo Đan Tôn - Lăng Hàn (Truyện full tác giả: Cô Đơn Địa Phi)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đôi mắt đẹp của Thủy Nhạn Ngọc xoay chuyển, đột nhiên nói:

- Trước đó chúng ta tao ngộ nhiều Yêu Thú như vậy, kỳ thực ngươi đều có thể đơn giản thu chúng nó vào Không Gian Thần Khí có đúng hay không?

- Này...

Lăng Hàn trầm ngâm, nữ nhân quá thông minh cũng không phải chuyện tốt.

Thủy Nhạn Ngọc nhất thời nổi giận:

- Ta nhiều lần đều thiếu chút nữa bị thương nặng! Ngươi là không tin ta, cho nên mới không dùng Không Gian Thần Khí!

Lăng Hàn cười hắc hắc nói:

- Này không đúng, ta vẫn tin tưởng ngươi, bằng không ta có thể nhìn ngươi bị lão nhân kia giết có đúng hay không?

- Nói sạo, ngươi chính là không tin ta!

Thủy Nhạn Ngọc vẫn bất mãn như cũ.


Lăng Hàn nhún vai, cười nói:

- Sư tỷ, ngươi có phải quá nhập vai hay không? Chúng ta chỉ là tình lữ giả mà thôi, cũng không có nói phải thổ lộ tình cảm gì cả.

Khuôn mặt của Thủy Nhạn Ngọc trắng nhợt, cắn môi thật chặc, huy kiếm chém về dây leo ở tiền phương.

Có phải nói quá nặng hay không?

Lăng Hàn thầm nghĩ, nhưng hắn và vị Thủy sư tỷ này quả thực chỉ là tình lữ giả, trừ lần đó ra bọn họ không có thâm giao gì, bí mật như Không Gian Thần Khí, hắn có thể đơn giản tiết lộ sao?

Đổi thành người quả quyết tàn nhẫn như Vũ Hoàng, nói không chừng còn diệt khẩu Thủy Nhạn Ngọc để bảo vệ bí mật, hắn xuất thủ cứu người đã mềm lòng, sao hiện tại ngược lại hắn là người làm sai chứ?

Nữ nhân, thực sự là không hiểu nổi!

Lăng Hàn xử lý thi thể hai người trẻ tuổi của Lang gia, tiếp đó đi tới giúp Thủy Nhạn Ngọc chém dây leo.

- Ngươi cách ta xa một chút!

Thủy Nhạn Ngọc mặt lạnh nói.

Lúc này Lăng Hàn không có nghe nói, mà không nói tiếng nào phách trảm.

- Da mặt dày!

Thủy Nhạn Ngọc gắt một cái, nhưng sắc mặt cũng dễ nhìn một ít.

Lăng Hàn thở phào nhẹ nhõm, xem ra mưa đã tạnh.

Lại một lát sau, hậu phương lần thứ hai có người, nhưng lần này là người của Loạn Tinh Hoàng Triều, còn nhận thức Thủy Nhạn Ngọc, mọi người cùng nhau xuất thủ, đẩy mạnh tốc độ, nhất thời nhanh hơn rất nhiều.

Phía sau tới càng ngày càng nhiều người, người nhiều trái lại không thể đánh nhau, bởi vì ai cũng không có nắm chặt diệt ai, tùy tiện khai chiến mà nói là lưỡng bại câu thương.

Hơn nữa, mọi người tới đây là vì Sơn Hà Thạch, muốn đánh nhau có thể ra chiến trường, tam đại Hoàng Triều chiến tranh quy mô nhỏ là chưa từng đình chỉ qua.

Khi nhân số đạt đến chừng trăm, đây là một lực lượng vô kiên bất tồi, một đường quét ngang, Yêu Thụ cũng chỉ có bạt căn mà chạy, căn bản không dám đánh một trận.

Từ điểm đó mà nói, cái cây không đầu này trái lại còn thông minh hơn Yêu Thú, để người tấm tắc lấy làm kỳ.

Sau khi ra khe sâu, đồng minh này cũng lập tức vỡ tan, tất cả mọi người triển khai thân pháp đi các nơi, cũng không có người nhớ tình nghĩa chiến đấu gì, kết bạn với người không quen, này quá nguy hiểm.

Đừng nói người qua đường, dù trong một gia tộc đi ra cũng không tất hoàn toàn giao phía sau lưng.

Lăng Hàn và Thủy Nhạn Ngọc kỳ thực là ngoại tộc, rõ ràng là tình lữ giả, nhưng đi qua đoạn đường dài như vậy, lẫn nhau trong lúc đó lại bồi dưỡng được một loại ăn ý.

Đương nhiên đã để Thủy Nhạn Ngọc biết một chút xíu năng lực của Hắc Tháp, thời điểm kế tiếp Lăng Hàn cũng không giấu nghề nữa, gặp phải Yêu Thú Sơn Hà Cảnh liền trực tiếp xuất thủ, trước chấn choáng váng, lại thu vào Hắc Tháp, dễ dàng.

Nhưng cái này cũng chỉ giới hạn ở tiểu cực vị, gặp phải trung cực vị, Lăng Hàn cũng không có cách nào, chỉ có thể bại lui.

Ngay cả như vậy, bọn họ thu hoạch cũng rất kinh người, ngắn ngủi hai ngày liền thu hoạch trên trăm con Yêu Thú, để Thủy Nhạn Ngọc gần như không tin con mắt của mình, không nói Sơn Hà Thạch, chỉ là chút linh nhục này cũng đã vô cùng đáng tiền.

Mà bọn họ cũng rốt cục thu hoạch được một khối Sơn Hà Thạch!

Này là một tảng đá sáu mặt, vi hiển trong suốt, nắm trong tay có một cảm giác thanh lương.

Quả nhiên không giống người thường, liếc mắt là có thể phân biệt ra.

Thủy Nhạn Ngọc ném Sơn Hà Thạch cho Lăng Hàn nói:

- Ngươi nhanh luyện hóa, một ngày ngưng tụ thành Sơn Hà, ngươi mới chính thức có năng lực thông hành ở đây.

Lăng Hàn gật đầu, hắn không cần Sơn Hà Cảnh gia tăng tốc độ tu luyện gì, việc cấp bách là ngưng tụ thành Sơn Hà, trở thành cường giả Thần Cấp!

Đáng tiếc, khối Sơn Hà Thạch này không có thuộc tính đặc thù.

- Đứng lại!

Phía trước truyền đến tiếng quát, chỉ thấy hai sóng người từ trong rừng chạy vội tới. Chạy ở phía trước chính là một đội ba người, mà phía sau là đội bảy người, hiển nhiên là một phương đang lẩn trốn, một phương đang đuổi giết.

- Lưu lại Sơn Hà Thạch, có thể tha các ngươi một mạng!

Tổ bảy người kêu lên.

Ba người phía trước mắt điếc tai ngơ, đây thật là chê cười, bọn họ đến nơi này chính là vì Sơn Hà Thạch, tự nhiên sẽ không dễ dàng thỏa hiệp. Bọn họ cắn răng một cái, một người lấy ra một đôi cánh nhấn lên lưng, oanh, dương ra hai cự cánh dài chừng ba trượng.

Hai người khác nắm lấy chân người này, cự cánh dương động, bọn họ nhất thời bay lên trời.

Sơn Hà Cảnh ở Thần giới không có năng lực phi hành, trừ khi là chủng tộc đặc thù, có cánh, bằng không chỉ có thể mượn Thần Khí phi hành.

Bảy người phía sau thấy thế, đều cụt hứng dừng lại, này tự nhiên vượt ra khỏi năng lực của bọn họ.

Trên thực tế trước đây tổ ba người kia vốn không có ý định sử dụng bảo vật này, hoàn toàn là bởi vì thấy hai người Lăng Hàn, sợ bị bọn họ tiền hậu giáp kích, lúc này mới nhịn đau sử dụng bảo vật.

Đây chính là dùng một lần sẽ ít một lần, thực đau lòng.

Ánh mắt tổ bảy người đảo qua Lăng Hàn và Thủy Nhạn Ngọc, đều lộ ra cười lạnh.

- Nguyên lai Sơn Hà Thạch ở chỗ các ngươi, còn không mau mau giao ra!

- Đây chính là chúng ta hao hết trắc trở mới lấy được, lại bị ba người kia ăn trộm, hai vị giao ra đi, đây cũng không phải là vật của bọn ngươi!

Bảy người này đều nói.

Lăng Hàn và Thủy Nhạn Ngọc liếc nhìn nhau, chỉ cảm thấy bảy người này thực đủ vô sỉ, đây không phải là bịt mắt nói mò sao?

Lăng Hàn cười ha hả nói:

- Nếu chúng ta không giao thì sao?

Hắn căn bản không muốn cùng đối phương biện giải vấn đề Sơn Hà Thạch tới cùng thuộc về ai, này là sự tình rõ ràng, đối phương muốn hắc bọn họ.

- Không giao?

Bảy người kia đều cười lạnh, cái này còn phải nói sao?


- Dáng dấp của cô gái này thực không tệ, giết quá đáng tiếc!


- Hắc hắc, vậy trước tiên chơi thống khoái, lại giết.


- Đáng tiếc, không có khả năng mang ra Bí Cảnh, bằng không thật đúng là luyến tiếc.


---------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK