Lăng Hàn muốn giết hắn, một quyền là đủ.
Nhưng hắn hiện tại tức giận lớn như thế, một quyền như vậy làm sao giải hận?
Cho nên hắn khống chế lực lượng, hắn đánh mấy trăm quyền, đánh Mạc Nguyên Vũ đau đớn ngất đi.
Vỗ vỗ tay, Lăng Hàn lại ngồi xuống tiếp tục tham ngộ.
Không bao lâu, đám người Phong Kế Hành chật vật không chịu nổi trốn ra khỏi đại điện, trên thân mỗi người đều có dấu bàn tay màu xanh, nhìn rất kinh người.
Nhưng mọi người vừa ra ngoài lại nhìn thấy Mạc Nguyên Vũ.
A, tình huống như thế nào?
Sau khi tiến vào đại điện, bọn họ đều tập trung tinh thần nắm giữ Thánh thuật, cũng không chú ý tới người khác, cho nên cũng không có phát hiện Mạc Nguyên Vũ chưa tiến vào.
Cho đến lúc này.
Hiển nhiên, Mạc Nguyên Vũ vẫn không chịu bỏ qua, hắn muốn gây phiền phức cho Lăng Hàn, nhưng kết quả lại là hắn bị hành hung, hiện tại nắm dưới đất như chó chết.
Tê, Mạc Nguyên Vũ là thiên tài bài danh sáu mươi bảy, có thể đánh bại hắn trong thời gian ngắn như thế, thực lực Lăng Hàn kém nhất cũng phải tiến vào năm mươi vị trí đầu.
Nhưng mỗi người đều có thể khẳng định, năm mươi vị trí đầu trong tinh võng không có tên Lăng Hàn.
Cho dù ngươi là thiên kiêu trong năm mươi vị trí đầu thì thế nào, nơi này không thiếu thiên tài trong thiên tài, Phong Kế Hành đã có thực lực trùng kích mười vị trí đầu, tự nhiên không cần đặt năm mươi người vị trí đầu trong lòng.
- Ha ha, thì ra là cao thủ.
Lại có một người thanh niên đi ra, hắn tên là Hà Dĩ Khoan, bài danh tinh võng ba mươi chín, Bát Đỉnh.
Lăng Hàn nghĩ nghĩ, cuối cùng hắn đứng lên.
Xem ra, chỉ đánh bại một người sẽ không làm cho người ta tin phục.
Tốt, vậy hắn sẽ đánh cho thống khoái, tránh mỗi lần như vậy đều có người quấy rầy.
- Lại có người muốn ăn đòn.
Hắn từ tốn nói.
Hà Dĩ Khoan khinh thường, nói:
- Ta là Hà Dĩ Khoan, bài danh tinh võng ba mươi chín… Đúng rồi, hiện tại phẩm chất Tiên Đỉnh của ta tiến hóa, có lẽ sẽ tiến vào ba mươi vị trí đầu.
Hắn vô cùng cao ngạo, ba mươi người đứng đầu trong toàn bộ tinh không đấy, Thánh Địa cũng phải tranh đoạt.
Lăng Hàn ngoắc ngoắc ngón tay, nói:
- Đến, xem gia gia ngươi đánh ngươi như thế nào.
Hà Dĩ Khoan tức giận, gia hỏa này không có một chút phẩm cách nào, vừa lên tiếng đã chửi người.
Thú vị sao?
Hắn hừ một tiếng:
- Nói năng lỗ mãng sẽ chỉ tự mình chuốc lấy cực khổ!
- Đại gia ngươi mãi mãi chính là đại gia ngươi.
Lăng Hàn giết tới, đấm ra một quyền, chính là Thập Bát La Hán Thủ.
Móa!
Hà Dĩ Khoan biến sắc, hắn không phải chưa học qua bí pháp này, hắn cũng đã nhập môn, nhưng hắn tự hiểu lấy mình so với Lăng Hàn tạo nghệ, Thập Bát La Hán Thủ của hắn còn kém quá nhiều.
Hắn không ngờ, đối phương còn thiên tài hơn mình, còn yêu nghiệt hơn quá nhiều.
Hắn đá vào tấm sắt hay sao?
Hắn nói thầm trong lòng nhưng không có khả năng hoảng sợ như vậy, hắn vội vàng phản kích.
Lăng Hàn không hề sử dụng toàn lực, hắn chỉ xem đối phương như kẻ bồi luyện, hắn muốn thử uy lực của Thập Bát La Hán Thủ, chờ oanh kích mười tám quyền, hắn lại dùng tới Đại Nhật Triều Thiên chưởng tiếp tục tấn công Hà Dĩ Khoan.
Những người khác đều nhìn thấy, vẻ mặt bọn họ càng ngày càng nghiêm túc.
Lăng Hàn tu hành hai môn bảo thuật tới cấp độ rất cao, đã có thể phát huy năm thành uy lực.
Bọn họ thì sao?
Phần lớn người đều là ba thành, vừa mới nhập môn, số ít thiên kiêu có thể đạt tới bốn thành, ví dụ như Phong Kế Hành, Tống Lam, nhưng không có ai đạt tới năm thành.
Cho nên, bọn họ có thể không khiếp sợ hay sao?
Thiên tài như thế lại không có tiếng tăm gì, đây là việc mọi người không tiếp nhận được.
- Chẳng lẽ là truyền nhân Đế tộc?
Có người nói thầm.
- Đúng thế, ta nghe người ta nói qua, thiên tài Đế tộc chân chính sẽ không đi đánh đẳng cấp chiến, thậm chí có thật nhiều người còn không có tài khoản tinh võng.
- Nghe nói người càng xuất thân thế lực cường đại càng ít xuất hiện.
- Chẳng lẽ, gia hỏa này là thiên tài ít xuất hiện như vậy?
Mọi người nhìn nhau, tất cả đều lắc đầu.
Từ những lời Lăng Hàn vừa mới nói, gia hỏa này không liên quan gì tới ba chữ ít xuất hiện
Tống Lam nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn, nàng cảm thấy kẻ này nói chuyện rất quen thuộc, người nào đó cũng muốn ăn đòn như thế, cũng làm cho người ta hận đến mức nghiến răng.
Nhưng dáng vẻ hai người này khác nhau quá lớn, mấu chốt là linh hồn ba động hoàn toàn khác biệt, tuyệt đối không có khả năng là một người.
Nhưng mà, sắc mặt mọi người thay đổi rất nhanh.
Bởi vì Lăng Hàn đang gia tăng tạo nghệ Thập Bát La Hán Thủ cùng Đại Nhật Triều Thiên chưởng, uy lực công kích càng lúc càng lớn.
Sáu thành!
Tất cả mọi người nói thầm trong lòng, hiện tại đạt tới sáu thành.
Quái vật, quá biến thái.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi như thế, thông qua thực chiến tăng lên một thành uy lực của bảo thuật, có thiên tài khủng bố như vậy sao?
Nếu không phải tất cả mọi người đều lấy được bảo thuật ở nơi đây, bọn họ sẽ hoài nghi Lăng Hàn sớm học được hai môn bí pháp này.
Hiện tại Lăng Hàn nắm giữ hai môn bảo thuật càng lúc càng sâu, uy lực càng lúc càng lớn, Hà Dĩ Khoan dần dần không chịu nổi.
Hắn muốn rút lui nhưng Lăng Hàn không dễ dàng cho hắn toàn thân trở ra, hắn tiếp tục oanh kích, căn bản không cho đối phương cơ hội rời khỏi chiến đấu.
Hà Dĩ Khoan vừa giận vừa sợ, thiên phú của hắn rất cao, đã sớm có thanh danh trong tinh không, nhưng bây giờ lại bị người ta đè đánh, hắn làm sao chịu nổi?
Hơn nữa, việc này là hắn chủ động khiêu khích, nhưng nói là chính mình tìm đánh thì hắn càng khó chịu.
Hắn không cam tâm bị thảm như vậy bại, hét lớn một tiếng bên trong, đem chính mình Tiên Đỉnh tế đi ra.
Hắn đạt được đại tạo hóa trong bí cảnh, lấy vật chất thần tính tăng phẩm chất Tiên Đỉnh, tu thành Tiên Đỉnh tam hoa.
Tiên Đỉnh cao giai có hiệu quả áp chế Tiên Đỉnh cấp thấp hơn, bởi vậy, trong tình huống vũ lực của hắn thấp hơn Lăng Hàn, hắn chỉ có thể dựa vào phẩm chất Tiên Đỉnh.
Ông, tám cái Tiên Đỉnh cùng xuất hiện, mỗi một Tiên Đỉnh giống như trồng một gốc tiên dược và mở ra ba cánh hoa, có tiên vụ bao phủ, nhìn chúng cực kỳ thần thánh.
Tiên Đỉnh tam hoa, phẩm chất còn trên cả Lưu Ly Đỉnh ba màu.
Ông, Lăng Hàn cảm giác có uy áp ập tới, muốn làm hắn thần phục quỳ xuống.
Đúng là nói đùa, hắn không dùng Tiên Đỉnh đè người, còn có kẻ muốn hắn thần phục?
Không cần Lăng Hàn chủ động vận chuyển, bảy cái Tiên Đỉnh của hắn giống như đế vương bị khiêu khích, chúng chấn động nhẹ nhàng, khí chất chí cao vô thượng luân chuyển, tiên hoa tám cái Tiên Đỉnh của Hà Dĩ Khoan vỡ nát.
Cái gì!
Tất cả mọi người không thể tin nổi, tiên hoa tự bạo, ý vị phẩm chất Tiên Đỉnh của Hà Dĩ Khoan sẽ giảm xuống rất lớn.
Có chuyện như vậy sao?
Ý niệm như vậy xuất hiện trong đầu bọn họ, bọn họ cảm giác Tiên Đỉnh của mình đang run rẩy.
Đó là sợ hãi xuất phát từ bản năng, càng kính sợ như khi triều bái đế vương.
Làm sao có thể?
Tất cả mọi người cảm giác không thể tưởng tượng nổi, bọn họ đều tu ra Hoàng Kim Đỉnh, càng đạt được vật chất thần tính, phẩm chất Tiên Đỉnh tăng thêm một bước nhưng vẫn phân chia cao thấp, nhưng chênh lệch tuyệt đối không quá lớn.
Hiện tại, Tiên Đỉnh của bọn họ như thần tử gặp đế vương, chúng sợ hãi, kính sợ không gì sánh kịp, bọn họ làm sao có thể tiếp nhận cơ chứ?
Mà vị trí phát ra ba động chính là trên người Lăng Hàn!
Nhưng hắn hiện tại tức giận lớn như thế, một quyền như vậy làm sao giải hận?
Cho nên hắn khống chế lực lượng, hắn đánh mấy trăm quyền, đánh Mạc Nguyên Vũ đau đớn ngất đi.
Vỗ vỗ tay, Lăng Hàn lại ngồi xuống tiếp tục tham ngộ.
Không bao lâu, đám người Phong Kế Hành chật vật không chịu nổi trốn ra khỏi đại điện, trên thân mỗi người đều có dấu bàn tay màu xanh, nhìn rất kinh người.
Nhưng mọi người vừa ra ngoài lại nhìn thấy Mạc Nguyên Vũ.
A, tình huống như thế nào?
Sau khi tiến vào đại điện, bọn họ đều tập trung tinh thần nắm giữ Thánh thuật, cũng không chú ý tới người khác, cho nên cũng không có phát hiện Mạc Nguyên Vũ chưa tiến vào.
Cho đến lúc này.
Hiển nhiên, Mạc Nguyên Vũ vẫn không chịu bỏ qua, hắn muốn gây phiền phức cho Lăng Hàn, nhưng kết quả lại là hắn bị hành hung, hiện tại nắm dưới đất như chó chết.
Tê, Mạc Nguyên Vũ là thiên tài bài danh sáu mươi bảy, có thể đánh bại hắn trong thời gian ngắn như thế, thực lực Lăng Hàn kém nhất cũng phải tiến vào năm mươi vị trí đầu.
Nhưng mỗi người đều có thể khẳng định, năm mươi vị trí đầu trong tinh võng không có tên Lăng Hàn.
Cho dù ngươi là thiên kiêu trong năm mươi vị trí đầu thì thế nào, nơi này không thiếu thiên tài trong thiên tài, Phong Kế Hành đã có thực lực trùng kích mười vị trí đầu, tự nhiên không cần đặt năm mươi người vị trí đầu trong lòng.
- Ha ha, thì ra là cao thủ.
Lại có một người thanh niên đi ra, hắn tên là Hà Dĩ Khoan, bài danh tinh võng ba mươi chín, Bát Đỉnh.
Lăng Hàn nghĩ nghĩ, cuối cùng hắn đứng lên.
Xem ra, chỉ đánh bại một người sẽ không làm cho người ta tin phục.
Tốt, vậy hắn sẽ đánh cho thống khoái, tránh mỗi lần như vậy đều có người quấy rầy.
- Lại có người muốn ăn đòn.
Hắn từ tốn nói.
Hà Dĩ Khoan khinh thường, nói:
- Ta là Hà Dĩ Khoan, bài danh tinh võng ba mươi chín… Đúng rồi, hiện tại phẩm chất Tiên Đỉnh của ta tiến hóa, có lẽ sẽ tiến vào ba mươi vị trí đầu.
Hắn vô cùng cao ngạo, ba mươi người đứng đầu trong toàn bộ tinh không đấy, Thánh Địa cũng phải tranh đoạt.
Lăng Hàn ngoắc ngoắc ngón tay, nói:
- Đến, xem gia gia ngươi đánh ngươi như thế nào.
Hà Dĩ Khoan tức giận, gia hỏa này không có một chút phẩm cách nào, vừa lên tiếng đã chửi người.
Thú vị sao?
Hắn hừ một tiếng:
- Nói năng lỗ mãng sẽ chỉ tự mình chuốc lấy cực khổ!
- Đại gia ngươi mãi mãi chính là đại gia ngươi.
Lăng Hàn giết tới, đấm ra một quyền, chính là Thập Bát La Hán Thủ.
Móa!
Hà Dĩ Khoan biến sắc, hắn không phải chưa học qua bí pháp này, hắn cũng đã nhập môn, nhưng hắn tự hiểu lấy mình so với Lăng Hàn tạo nghệ, Thập Bát La Hán Thủ của hắn còn kém quá nhiều.
Hắn không ngờ, đối phương còn thiên tài hơn mình, còn yêu nghiệt hơn quá nhiều.
Hắn đá vào tấm sắt hay sao?
Hắn nói thầm trong lòng nhưng không có khả năng hoảng sợ như vậy, hắn vội vàng phản kích.
Lăng Hàn không hề sử dụng toàn lực, hắn chỉ xem đối phương như kẻ bồi luyện, hắn muốn thử uy lực của Thập Bát La Hán Thủ, chờ oanh kích mười tám quyền, hắn lại dùng tới Đại Nhật Triều Thiên chưởng tiếp tục tấn công Hà Dĩ Khoan.
Những người khác đều nhìn thấy, vẻ mặt bọn họ càng ngày càng nghiêm túc.
Lăng Hàn tu hành hai môn bảo thuật tới cấp độ rất cao, đã có thể phát huy năm thành uy lực.
Bọn họ thì sao?
Phần lớn người đều là ba thành, vừa mới nhập môn, số ít thiên kiêu có thể đạt tới bốn thành, ví dụ như Phong Kế Hành, Tống Lam, nhưng không có ai đạt tới năm thành.
Cho nên, bọn họ có thể không khiếp sợ hay sao?
Thiên tài như thế lại không có tiếng tăm gì, đây là việc mọi người không tiếp nhận được.
- Chẳng lẽ là truyền nhân Đế tộc?
Có người nói thầm.
- Đúng thế, ta nghe người ta nói qua, thiên tài Đế tộc chân chính sẽ không đi đánh đẳng cấp chiến, thậm chí có thật nhiều người còn không có tài khoản tinh võng.
- Nghe nói người càng xuất thân thế lực cường đại càng ít xuất hiện.
- Chẳng lẽ, gia hỏa này là thiên tài ít xuất hiện như vậy?
Mọi người nhìn nhau, tất cả đều lắc đầu.
Từ những lời Lăng Hàn vừa mới nói, gia hỏa này không liên quan gì tới ba chữ ít xuất hiện
Tống Lam nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn, nàng cảm thấy kẻ này nói chuyện rất quen thuộc, người nào đó cũng muốn ăn đòn như thế, cũng làm cho người ta hận đến mức nghiến răng.
Nhưng dáng vẻ hai người này khác nhau quá lớn, mấu chốt là linh hồn ba động hoàn toàn khác biệt, tuyệt đối không có khả năng là một người.
Nhưng mà, sắc mặt mọi người thay đổi rất nhanh.
Bởi vì Lăng Hàn đang gia tăng tạo nghệ Thập Bát La Hán Thủ cùng Đại Nhật Triều Thiên chưởng, uy lực công kích càng lúc càng lớn.
Sáu thành!
Tất cả mọi người nói thầm trong lòng, hiện tại đạt tới sáu thành.
Quái vật, quá biến thái.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi như thế, thông qua thực chiến tăng lên một thành uy lực của bảo thuật, có thiên tài khủng bố như vậy sao?
Nếu không phải tất cả mọi người đều lấy được bảo thuật ở nơi đây, bọn họ sẽ hoài nghi Lăng Hàn sớm học được hai môn bí pháp này.
Hiện tại Lăng Hàn nắm giữ hai môn bảo thuật càng lúc càng sâu, uy lực càng lúc càng lớn, Hà Dĩ Khoan dần dần không chịu nổi.
Hắn muốn rút lui nhưng Lăng Hàn không dễ dàng cho hắn toàn thân trở ra, hắn tiếp tục oanh kích, căn bản không cho đối phương cơ hội rời khỏi chiến đấu.
Hà Dĩ Khoan vừa giận vừa sợ, thiên phú của hắn rất cao, đã sớm có thanh danh trong tinh không, nhưng bây giờ lại bị người ta đè đánh, hắn làm sao chịu nổi?
Hơn nữa, việc này là hắn chủ động khiêu khích, nhưng nói là chính mình tìm đánh thì hắn càng khó chịu.
Hắn không cam tâm bị thảm như vậy bại, hét lớn một tiếng bên trong, đem chính mình Tiên Đỉnh tế đi ra.
Hắn đạt được đại tạo hóa trong bí cảnh, lấy vật chất thần tính tăng phẩm chất Tiên Đỉnh, tu thành Tiên Đỉnh tam hoa.
Tiên Đỉnh cao giai có hiệu quả áp chế Tiên Đỉnh cấp thấp hơn, bởi vậy, trong tình huống vũ lực của hắn thấp hơn Lăng Hàn, hắn chỉ có thể dựa vào phẩm chất Tiên Đỉnh.
Ông, tám cái Tiên Đỉnh cùng xuất hiện, mỗi một Tiên Đỉnh giống như trồng một gốc tiên dược và mở ra ba cánh hoa, có tiên vụ bao phủ, nhìn chúng cực kỳ thần thánh.
Tiên Đỉnh tam hoa, phẩm chất còn trên cả Lưu Ly Đỉnh ba màu.
Ông, Lăng Hàn cảm giác có uy áp ập tới, muốn làm hắn thần phục quỳ xuống.
Đúng là nói đùa, hắn không dùng Tiên Đỉnh đè người, còn có kẻ muốn hắn thần phục?
Không cần Lăng Hàn chủ động vận chuyển, bảy cái Tiên Đỉnh của hắn giống như đế vương bị khiêu khích, chúng chấn động nhẹ nhàng, khí chất chí cao vô thượng luân chuyển, tiên hoa tám cái Tiên Đỉnh của Hà Dĩ Khoan vỡ nát.
Cái gì!
Tất cả mọi người không thể tin nổi, tiên hoa tự bạo, ý vị phẩm chất Tiên Đỉnh của Hà Dĩ Khoan sẽ giảm xuống rất lớn.
Có chuyện như vậy sao?
Ý niệm như vậy xuất hiện trong đầu bọn họ, bọn họ cảm giác Tiên Đỉnh của mình đang run rẩy.
Đó là sợ hãi xuất phát từ bản năng, càng kính sợ như khi triều bái đế vương.
Làm sao có thể?
Tất cả mọi người cảm giác không thể tưởng tượng nổi, bọn họ đều tu ra Hoàng Kim Đỉnh, càng đạt được vật chất thần tính, phẩm chất Tiên Đỉnh tăng thêm một bước nhưng vẫn phân chia cao thấp, nhưng chênh lệch tuyệt đối không quá lớn.
Hiện tại, Tiên Đỉnh của bọn họ như thần tử gặp đế vương, chúng sợ hãi, kính sợ không gì sánh kịp, bọn họ làm sao có thể tiếp nhận cơ chứ?
Mà vị trí phát ra ba động chính là trên người Lăng Hàn!