Mục lục
Thần Đạo Đan Tôn - Lăng Hàn (Truyện full tác giả: Cô Đơn Địa Phi)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nửa tháng sau, Lăng Hàn rời khỏi bão cát. . – Oa! Hắn không ngừng phun máu tươi, cả người hắn máu thịt be bét. Trong thời gian cuối cùng, hắn đã hao hết lực lượng, chỉ có thể dùng nhục thân ngăn cản bão cát xung kích, cho dù thể chất của hắn mạnh thế nào, hắn cũng không chịu nổi bão cát oanh tạc không ngừng nghỉ. Nếu lại tiếp tục thêm mấy ngày, chỉ sợ Lăng Hàn sẽ bị bão cát oanh kích mà chết Còn tốt, trời không tuyệt đường của hắn. Lăng Hàn nằm trên mặt đất, hắn gần như không còn sinh cơ. Sau khi nằm vài ngày, hắn mới tỉnh lại, vận chuyển Thập Tu thuật tiến hành khôi phục. Lần này chữa thương kéo dài mười bảy năm, Lăng Hàn chỉ khôi phục năm thành. Hắn rời đi, bắt đầu đi trở về. Hắn lập qua lời thề, muốn cầm hạch tâm Thạch Đầu Nhân rời đi, như vậy có thể mai táng trên Tử Nguyên tinh Nhưng mà, con đường trở về lại phi thường gian nan, thỉnh thoảng gặp gỡ thiên địa phong bạo, Lăng Hàn chỉ có thể không ngừng dừng lại hoặc lui lại.

Sau khi đi một trăm ba mươi ba năm, rốt cục Lăng Hàn mới đi tới nơi Thạch Đầu Nhân bị đánh nổ. Có điều cũng có chỗ tốt, thời gian trôi qua lâu như vậy, thương thế của hắn cũng khôi phục hoàn toàn. Đại Đế đánh phế tinh hạch và bỏ đi, bởi vậy, mặc dù trôi qua lâu như thế, tinh hạch Thạch Đầu Nhân vẫn nằm tại đó, nhưng toàn thân phủ đầy vết rách, cũng không có khí tức sinh mệnh ba động Lăng Hàn cầm lấy khối tinh hạch, hắn thở dài. Ngốc tử. Hắn lẳng lặng ngồi một lúc, thời điểm đang định đứng dậy rời đi, đột nhiên nội tâm hắn rung động. Có thể phục sinh Thạch Đầu Nhân hay không? Từ ý nào đó mà nói, chuyện này giống như tinh cầu tử vong. Hắn tất nhiên có thể phục sinh tinh cầu, vì cái gì không thể phục sinh Thạch Đầu Nhân? Có thể thử một lần. Hắn cầm tảng đá, nhớ lại lúc ấy thức tỉnh tinh cầu như thế nào, sau đó hắn rót lực lượng vào trong tinh hạch. Không phản ứng chút nào, nội bộ tinh hạch đã vỡ vụn. Lăng Hàn cũng không trông cậy vào chút lực lượng này có thể làm Thạch Đầu Nhân sống lại, hắn chữa trị nội bộ tinh hạch trước, lại giúp nó trở nên hoàn chỉnh. Chuyện này tốn thời gian ba năm. Lăng Hàn cũng không cảm thấy mình đang lãng phí thời gian, bởi vì hắn phát hiện, chính mình càng hiểu rõ sinh mệnh bản nguyên sâu hơn. Dựa theo tiến độ như thế, nói không chừng hắn có thể phục sinh người chết.

Đến, sống lại cho ta! Lăng Hàn hét lớn một tiếng, oanh, hắn không ngừng rót lực lượng vào trong tinh hạch Ông, bên ngoài tinh thạch phát ra tia sáng và sau đó ảm đạm. Lại đến! Lăng Hàn lại rót lực lượng vào, lực lượng đầy sức sống. Ông, tinh thạch lại biến hóa, nhưng nó vẫn ảm đạm. Lại đến, lại đến, lại đến! Lăng Hàn không ngừng nếm thử, tinh thạch phát sáng tiếp tục thời gian cũng càng ngày càng dài, đến một lần về sau, nó phát ra hào quang cuối cùng là không hề ảm diệt xuống dưới. Thành công? Lăng Hàn đứng dậy rời đi, hắn tìm kiếm được một khu rừng đá, sau đó đặt tinh hạch trên tảng đá, chỉ thấy tảng đá như sống lại, các tảng đá chung quanh cũng bám vào. Một Thạch Đầu Nhân xuất hiện trước mặt Lăng Hàn. – Ngang? Thạch Đầu Nhân phát ra thần thức chấn động mờ mịt. Ta như thế nào ở chuyện này? Phát sinh cái gì rồi? – A? Lăng Hàn cũng kinh ngạc, hắn phát hiện thần trí của mình lại sinh ra liên hệ với Thạch Đầu Nhân, đây là đơn hướng, hắn có thể ảnh hưởng, mệnh lệnh thậm chí cưỡng ép khống chế đại gia hỏa này. Thời điểm phục sinh Thạch Đầu Nhân, hắn không thể tránh khỏi lưu lại lạc ấn trong đó, mà đánh lạc ấn của mình lên tinh hạch, hắn có thể khống chế Thạch Đầu Nhân.

Chuyện này không phải là ý c ủa Lăng Hàn nhưng lại không thể tránh khỏi. – Chúc mừng ngươi, lại còn sống. Hắn cười nói. Ngược lại, hắn xem Thạch Đầu Nhân trở thành bằng hữu. Thạch Đầu Nhân dùng đầu cọ xát, nó ma sát nhẹ lên cánh tay Lăng Hàn. May mà đây là Lăng Hàn, bằng không cho dù người nào bị nó cọ nhẹ, cho dù là cấp bậc Chuẩn Đế hay Thánh Nhân cũng gãy xương nát thịt. – Tốt, chúng ta đi. Lăng Hàn vươn người đứng dậy, Thạch Đầu Nhân cũng nghe lời đứng lên, hiện tại gia hỏa này đã có thể nghe lệnh. Hai người tiếp tục đi tới, tìm kiếm nơi bọn họ chưa từng đặt chân qua, hi vọng có thể vận khí bộc phát, tìm tới một gốc tiên dược Thủy Nguyên, hoặc hắn tìm được vật chất Thủy Nguyên. Chuyện này trôi qua bảy trăm năm. Lăng Hàn không hề có thu hoạch, nhưng dường như thần thú Đại Đế cho rằng hắn đã chết nên không tiếp tục tìm hắn. – Ai, đại ngốc tử, không biết chúng ta cần đi bao lâu mới có thể tìm kiếm vật chất Thủy Nguyên. Lăng Hàn thở dài, tốc độ thời gian nơi này trôi qua nhanh, nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể cảm ứng được quy tắc. Cho nên, Lăng Hàn muốn nhanh chóng mạnh lên, hắn chỉ có thể dựa vào vật chất Thủy Nguyên. – Ngang.

 Thạch Đầu Nhân bước đi nhanh, cũng không biết rằng nó nghe hiểu Lăng Hàn cảm thán hay khôg. Lăng Hàn ngồi trên vai Thạch Đầu Nhân, đi đường ở nơi này rất mệt, mà Thạch Đầu Nhân lại không có nhục thân, đương nhiên sẽ không có cảm giác mệt nhọc, cho nên, nó làm ngựa cho Lăng Hàn cũng không tệ. Ngồi trên cao có thể nhìn ra xa. Hả? Lăng Hàn sững sờ, hắn nhìn thấy một đám người ở phía trước. Ở địa phương này còn có người? Lăng Hàn suy nghĩ, dung mạo của hắn phát sinh biến hóa, hắn dùng thần niệm nói: – Đi, qua bên kia. Hắn chỉ cần phát ra thần niệm là có thể bảo Thạch Đầu Nhân làm theo ngay, nhưng nếu chỉ nói, Thạch Đầu Nhân sẽ biến thành đại ngốc tử. Bành! Bành! Bành! Thạch Đầu Nhân bước nhanh tới vị trí Lăng Hàn vừa chỉ. Tốc độ của nó rất nhanh, với trọng lượng kinh người của nó chạy một mạch như vậy, mặt đất sẽ sinh ra rung chuyển. Phía trước, những người kia lập tức quay đầu nhìn lại. Bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy là Thạch Đầu Nhân, ngay sau đó là khiếp sợ. Nguyên Linh, hơn nữa hay vẫn là Chuẩn Đế cấp bậc. Trên người bọn họ đều là không có mặc chiến giáp, lại có thể đi lại bên ngoài dã ngoại, chỉ từ điểm ấy là có thể phán đoán, bọn họ chí ít cũng là Chuẩn Đế. Trên thực tế, bọn họ đều là Chuẩn Đế, cũng là môn đồ Đại Đế ở khu vực thứ hai.

Bọn họ đang chuẩn bị chiến đấu, Nguyên Linh nơi này không có linh trí, chỉ biết chiến đấu, cho nên khó tránh khỏi lâm vào khổ chiến. Sau đó, bọn họ mới nhìn thấy Lăng Hàn ngồi trên vai Thạch Đầu Nhân. – Lạc Vô Dương! Bọn họ cùng ngạc nhiên thét lên, bởi vì quen biết nên bọn họ mới giật mình. Có điều mấy vạn năm không gặp, tại sao gia hỏa này trâu bò như thế, nhận được một Nguyên Linh cấp Chuẩn Đế làm nô tài. Quả thực làm người ta đố kỵ muốn chết. – Lạc huynh! Chỉ thấy một người tiến lên chào đón. – Đây chính là ngươi thu phục? – Nếu không thì ngươi sao? Lăng Hàn mở miệng oán hận. Mẹ nó! Người kia cảm thấy tim đau, tại sao ngươi nói như thế, chúng ta có thù hay sao? Hắn gọi là Tông Vũ Trạch, là môn đồ của Cùng Kỳ Đại Đế. – Ngươi cho rằng chỉ dựa vào Nguyên Linh cấp Chuẩn Đế là có thể miệt thị chúng ta? Hắn thở phì phò nói. – Không sai. Lăng Hàn gật đầu. – Phải không, ngươi đến đánh một trận? Tông Vũ Trạch không nhịn nổi, hắn thét lớn và lao về phía Lăng Hàn

Bành, Thạch Đầu Nhân xuất thủ, một tay đánh Tông Vũ Trạch lún vào trong lòng đất. Ách. . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK