Bởi vậy, chỉ cần Bảo Lâm Các đánh bại hai gã Đan Sư cấp năm của Hàn Lâm Các, như vậy trận luận bàn này tự nhiên là Bảo Lâm Các toàn thắng. Hơn nữa, đây là ở trước mắt bao người tiến hành, hơn nữa đã tiến hành nửa tháng, hiện tại trong thành còn có người nào chẳng biết?
Khang Tu Nguyên hạ tràng nói:
- Vị nào cùng ta tỷ thí?
- Ta đến đi!
Một nam tử trung niên đi ra, dung mạo xấu xí, trên người tán phát ra dược vị cường liệt, đó là vì nhiều năm cùng đan dược, dược liệu giao tiếp.
- Lương Kim Ba?
Khang Tu Nguyên trầm giọng nói.
- Ha hả, ngươi nhận ra ta?
Trung niên nam tử hỏi.
Khang Tu Nguyên cười ha hả nói:
- Nghe tiếng Lương đại sư đã lâu, nghe nói Lương đại sư từ mười vạn năm trước đã là Đan Sư cấp năm, bây giờ cách cấp sáu hẳn không xa đi.
Lương Kim Ba lộ ra vẻ ngạo nghễ, Đan Đạo như võ đạo, mỗi tiến lên một bước đều vô cùng gian nan. Chớ nhìn hắn mười vạn năm trước đã là Đan Sư cấp năm, hiện tại lại đang dừng ở cảnh giới này, nhưng phải biết từ Nhật Nguyệt Cảnh tiểu cực vị đến trung cực vị, lại cần bao lâu?
Thiên tư tốt một chút cũng phải 50 vạn năm!
Bởi vậy, hắn chỉ dùng 10 vạn năm liền có hy vọng đột phá Đan Sư cấp sáu, này kỳ thực rất không đơn giản, hoàn toàn xứng hai chữ thiên tài.
- Khang Tu Nguyên, ngươi coi như là thiên tài Đan Đạo, không bằng mang Hàn Lâm Các đầu nhập vào Bảo Lâm Các ta làm sao?
Lương Kim Ba ném ra cành ô-liu.
Khang Tu Nguyên lắc đầu nói:
- Hàn Lâm Các là tâm huyết của sư huynh đệ chúng ta, tuyệt đối sẽ không để nó suy sụp!
- Ha hả, vậy không lời có thể nói!
Lương Kim Ba duỗi tay một cái.
- Đến tỷ thí đi!
- Mời!
Lương Kim Ba dừng một chút nói:
- Nếu ta là phương khiêu chiến, hơn nữa, ta luyện đan hơn ngươi nhiều năm, coi như là nửa cái tiền bối, vậy thì do ta tới quyết định luyện chế đan dược gì a.
Này khác nhau rất lớn, bởi vì đồng dạng là đan dược cấp năm, vẫn có độ khó phân chia, thí sinh chọn trước sẽ phải có hại một chút, thí sinh sau có thể thong dong, căn cứ thực lực của mình mà điều chỉnh.
Khang Tu Nguyên cũng không cậy mạnh, đối phương ở Đan Đạo thấm nhuần mười mấy vạn năm, cái tiện nghi này hắn chiếm không tính lớn.
- Ta luyện Tứ Phương Đan.
Lương Kim Ba suy nghĩ một chút, trầm giọng nói.
Trong lòng Khang Tu Nguyên hơi kinh, Tứ Phương Đan ở đan dược cấp năm cũng thuộc về khó luyện chế, như vậy, hắn muốn hơn đối phương mà nói, tất nhiên phải chọn càng khó. Dĩ nhiên, hắn cũng có thể chọn đơn giản hơn, tiếp đó chờ mong Lương Kim Ba sai lầm bạo đan, như vậy hắn chỉ cần luyện ra đan dược cấp năm liền thắng.
Nhưng nếu người ta không có nắm chặt, sẽ ở thời điểm này nói muốn luyện chế Tứ Phương Đan sao?
Hắn trầm ngâm chỉ chốc lát, mới nói:
- Ta đây cũng luyện Tứ Phương Đan.
Mọi người đều luyện Tứ Phương Đan, vậy càng thêm đơn giản, ai luyện số lượng thành đan càng nhiều, dĩ nhiên chính là người thắng. Mà số lượng như nhau, còn có thể so sánh phẩm chất thành đan.
- Vậy bắt đầu đi!
Hai người đều đi chuẩn bị tài liệu.
Bảo Lâm Các có chuẩn bị mà đến, tài liệu dĩ nhiên đều mang theo, mà Khang Tu Nguyên là chủ nhân nơi đây, chọn tài liệu dĩ nhiên cũng rất nhanh, chỉ chốc lát, hai người nói một tiếng mời, liền bắt đầu luyện chế.
Phân chọn, tinh luyện tài liệu, tiếp đó khai hỏa, hai người rất nhanh liền tiến vào quá trình luyện chế mấu chốt nhất.
Lăng Hàn chỉ nhìn một hồi, liền lắc đầu.
Lấy nhãn lực Đan Đạo Đế Vương của hắn, đã có thể phán định, Khang Tu Nguyên không phải là đối thủ của Lương Kim Ba.
Thiên phú Đan Đạo của Khang Tu Nguyên quả thực không thua đối phương, thậm chí còn muốn siêu việt, nhưng đối phương ở trên Đan Sư cấp năm tôi luyện hơn hắn mấy chục vạn năm, đây là một chênh lệch rất lớn.
Ý niệm trong lòng Lăng Hàn xoay chuyển, liền đi tới chỗ Vân Vĩnh Vọng.
- Đứng lại!
Thấy một người trẻ tuổi lỗ mãng đi tới, người của Hàn Lâm Các vội vàng cản hắn lại.
Vân Vĩnh Vọng cũng nghe tiếng nhìn lại, cùng ánh mắt của Lăng Hàn đối diện, hắn khẽ di một tiếng nói:
- Chúng ta có phải đã gặp mặt hay không?
Nhãn thần của người này lại cho hắn một loại cảm giác giống như đã từng quen biết, hơn nữa, trong ánh mắt kia bao hàm rất nhiều cảm xúc phức tạp.
Lăng Hàn khẽ rũ ánh mắt, cười nói:
- Ta muốn gia nhập Hàn Lâm Các, có được hay không?
Vân Vĩnh Vọng kinh ngạc, người trẻ tuổi này lại muốn gia nhập Hàn Lâm Các? Không thấy tình huống bây giờ của Hàn Lâm Các rất không ổn sao, ngươi lại còn muốn gia nhập? Cổ quái! Hắn nói:
- Ngươi cũng là Đan Sư?
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười nói:
- Học qua mấy năm.
Mới mấy năm?
Vân Vĩnh Vọng trầm ngâm một hồi, gật đầu nói:
- Được!
Thời khắc nguy nan gặp nhân tâm, Lăng Hàn cư nhiên vào lúc này gia nhập Hàn Lâm Các, phảng phất đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, để trong lòng hắn thoải mái! Bởi vậy, mặc kệ thực lực Đan Đạo của Lăng Hàn thế nào, hắn thu là phần tâm ý này.
- Thanh niên nhân, ngươi xưng hô như thế nào?
Hắn lại hỏi.
- Lăng Hàn!
- Cái gì!
Vân Vĩnh Vọng la thất thanh, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, người này cư nhiên cùng tên với sư tôn? Trước hắn đã cảm thấy Lăng Hàn giống như đã từng quen biết, cộng thêm cái tên này, trong lòng không khỏi run rẩy.
Đáng tiếc, hắn xem như thế nào đi nữa cũng không phát hiện Lăng Hàn trước mặt giống sư tôn, hơn nữa, ở trước khi hắn đi Thần Giới, sư tôn cũng đã tiêu thất mấy trăm năm, hẳn là, đã chết.
Chỉ là một trùng hợp, hắn thầm nói.
- Lăng Hàn, ngươi từ đâu tới đây?
Vân Vĩnh Vọng nhịn không được hỏi.
- Hợp Ninh Tinh.
Lăng Hàn hồi đáp.
Hắn không có thừa nhận thân phận, một là ở đây tai mắt đông đảo, nếu lộ ra hắn đến từ Hằng Thiên Đại Lục mà nói, cực có thể sẽ truyền tới trong tai Ngũ Tông, trước giờ nhằm vào hắn. Thứ nhì, đã qua một vạn năm, hắn không biết mấy đồ đệ này có phát sinh biến hóa hay không.
Biến hóa này, là chỉ cực hạn thiện ác.
Hắn phải trước quan sát một chút.
Vân Vĩnh Vọng có chút mờ mịt, Thần Giới quá lớn, nếu không phải người kinh thương, đại bộ phận người cả đời chỉ ở trên một tinh cầu, huống chi Hợp Ninh Tinh cách nơi này có chừng 200 năm lữ trình thường quy, chưa nghe nói qua là quá bình thường.
- Nga!
Hắn gật đầu, lộ ra vẻ thất vọng, nhưng tâm lý lại kiên định, chuyên tâm nhìn Lương Kim Ba cùng Khang Tu Nguyên tỷ thí, này quan hệ đến tương lai của Hàn Lâm Các.