Lăng Hàn ngừng lại cười nói với Tiểu Cốt:
- Lần này Tiểu Cốt biểu hiện rất giỏi.
- Hừ! Ai dám xông vào Nhạc tộc ta?
- Đạo hữu, ta chỉ muốn...
Lăng Hàn mới mở miệng đã thấy Tiểu Cốt hớn hở bắt chước lặp lại đối thoại của Lăng Hàn và người Nhạc tộc. Bốn người bật cười, chắc lúc trước Tiểu Cốt rất cố gắng kiềm nén, giờ thì sốt ruột muốn nhái giọng.
Tiểu Cốt lặp lại xong mờ mịt nhìn bốn người. Tại sao bọn họ cười?
Tiểu Cốt nghiêng đầu u ơ, cười khờ:
- Ô ư u!
Đi một ngày sau đằng trước xuất hiện một trận pháp.
Năm người cứng rắn xông vào, là lãnh địa của Đồng tộc. May mà cường giả giữ trận pháp không muốn đánh nhau, Lăng Hàn khách sáo nói mấy câu thì cường giả đó cho đi nhưng không hiền như người Nhạc tộc, không suy yếu uy lực trận pháp, coi như chưa từng thấy năm người. Bọn họ khá may mắn, chỉ cần khách sáo nói ngọt vào câu là được cho qua. Ai ngờ vào khu vực thượng du, ngay từ cửa thứ nhất đã gặp rắc rối.
Khi bọn họ vào trận pháp liền nghe tiếng quát nạt lạnh lùng:
- Cút!
Lăng Hàn nhướng mày, mới đụng mặt đã có thái độ này, xem ra hơi khó mượn đường.
Bộ tộc thượng du rất bá đạo!
Lăng Hàn lạnh nhạt nói:
- Đạo hữu, chẳng qua muốn mượn đường.
Người kia gay gắt nói:
- Kêu các ngươi cút không nghe sao?
Lăng Hàn bước nhanh tiến lên, giận dữ nói:
- Ha ha, không biết cút nên thứ lỗi không làm theo được!
Người kia cười khẩy nói:
- To gan!
Ầm!
Trận pháp bộc phát uy lực lớn, một con mãnh thú màu đen đột nhiên xuất hiện tấn công năm người Lăng Hàn. Mãnh thú trông như sư tử lớn nhưng đầu mọc đôi sừng, có chín cái đuôi. Là người kia chủ động vận chuyển trận pháp công kích nhóm Lăng Hàn.
Lăng Hàn chỉ một cái.
Ong ong ong ong ong!
Kiếm khí chuyển động diệu chín tầng trời chém mãnh thú thành hai nửa. Nhưng mãnh thú là đại trận diễn hóa, có bị chém thành hai khúc cũng không chết, ngược lại hấp thu uy lực trận pháp từ một biến thành hai con.
- Ha ha ha! Đây là Vạn Tượng đại trận, các ngươi càng chống cự càng kích phát ra uy năng mạnh hơn của trận pháp, căn bản là tự tìm chết!
Người đó cười nói:
- Người xứ ngoài khốn kiếp, các ngươi đều nên chết đi!
Nghe giọng điệu thì người này ghét người ngoại địa, có lẽ chỉ là chịu khổ trong tay người xứ ngoài nên trút giận lên năm người Lăng Hàn?
Lăng Hàn thả thần thức ra, uy lực trận pháp tuy rất mạnh sẽ tổn thương thần hồn, nhưng thần thức của hắn bây giờ cực kỳ cứng cỏi, vốn không phải sợ, hắn tung hoành trong trận pháp.
Đây không phải mê trận nên Lăng Hàn nhanh chóng định vị người giữ trận pháp, đó là một nam nhân cao to để mình trần, đầu đội mũ lông chim. Vì gã dốc hết sức vận chuyển trận pháp nên người hiện ra chín vòng đen.
Chín vòng đen, vòng thứ chín không đủ đen, phỏng chừng tu vi tương đương với Đại Thánh trung kỳ.
Nam nhân phát hiện Lăng Hàn dòm ngó, co nắm tay lại đấm vào thần thức của hắn:
- Hừ! Dám thả thần thức tới đây, ngươi ngại chết chưa đủ nhanh?
Vèo!
Lăng Hàn thu thần thức về ngay, bình tĩnh nói:
- Ta đến tìm ngươi!
Lăng Hàn rẽ đường đi hướng nam nhân, tốc độ của hắn mau kinh người khiến nhóm Thiên Phượng Thần Nữ đi theo hơi vất vả. Lăng Hàn liên tục vung hai nắm đấm bùm bùm nổ nát đám mãnh thú lao lên.
Hậu quả là mãnh thú càng lúc càng đông không ngừng xông lên tấn công. Mỗi con mãnh thú biến ra từ trận pháp đều có sức chiến đấu Thánh Vương sơ kỳ, vài con còn dễ nói, nhưng khi đến mấy trăm con thì sức chiến đấu bằng đỉnh Thánh Vương, khiến Lăng Hàn tốn chút công sức, quan trọng là số lượng mãnh thú không ngừng tăng nhiều.
Nam nhân giữ trận pháp cười nhạt. Ngươi cứng rắn xông vào làm sao có thể chạy đến trước mặt ta được, không đi nổi một phần ba ngươi sẽ bị mãnh thú vây khốn, đàn sói ăn thịt hổ.
Nhưng Lăng Hàn cường đại hơn xa nam nhân phỏng chừng, đi xong bốn phần năm con đường hắn mới bị mãnh thú nhiều như biển bao vây, không tiến thêm được một bước nào.
Nam nhân cười khẩy nói:
- Ha ha ha! Chưa từng thấy ai ngốc nghếch như ngươi!
Trận pháp này đặc biệt, bạo lực phá hỏng là không có tiền đồ, sách lược tốt nhất là dùng tu vi của mình cứng rắn suy yếu nó, chỉ thủ chứ không tấn công tránh cho nhiều trận thú hơn xuất hiện, mới có cơ hội đi ra đại trận.
Nhưng làm như vậy thì người giữ trận màn khởi động tấn công dồn dập là có thể buộc người vào trận luống cuống tay chân. Ngươi sẽ dốc hết sức ra hoặc không?
Lăng Hàn không quan tâm, hắn không ngừng tung nắm đấm đánh nát các con mãnh thú khiến trận pháp diễn hóa nhiều hơn nữa.
Đám người Thiên Phượng Thần Nữ khó hiểu, làm vậy chẳng khác gì tự chuốc rắc rối.
Lăng Hàn cứ đấm, số lượng mãnh thú đã trên mười vạn, tuy chúng không thể tập thể ùa lên công kích nhưng mấy trăm, mấy ngàn con cùng lao lên đủ làm đỉnh Thánh Vương chảy mồ hôi lạnh.
Nhưng khi Lăng Hàn lại đánh nát một con mãnh thú, mãnh thú hóa thành trăm mảnh nhỏ ngưng tụ ra thân thể, nhưng chỉ hóa thành khối không khí màu đen không ngừng vùng vẫy chứ không biến ra trăm con mãnh thú như lúc trước.
Không chỉ thế, mười mấy vạn ãmh thú đã hình thành không tấn công nữa, chúng nó như uống say lảo đảo đi.
Có chuyện gì? Đám người Thiên Phượng Thần Nữ ánh mắt ngạc nhiên nhìn Lăng Hàn.
Lăng Hàn ngừng tay, nói:
- Dù là trận pháp hay con người đều có hạn mức cao nhất, dù ngươi có tiềm lực mạnh mấy nhưng bị ép đến tận cùng thì ngươi sẽ tan vỡ ngay. Trận pháp cũng vậy, khi bị ép đến cực hạn sẽ tự động tan rã.
Như chú giải lời Lăng Hàn nói, hắn mơí dứt lời thì có tiếng ầm ầm, đại trận tự tan vỡ, đám mãnh thú lần lượt nổ tung.
Lăng Hàn không hiểu trận pháp hệ thống khác nhưng hắn là đại sư trong trận đạo, trận pháp nào đều có một điểm chung là có mức giới hạn cao nhất.
Khi ngươi đánh phá giới hạn cao nhất thì trận pháp sẽ tự nhiên bị phá giải.
Ầm!
Đại trận tan vỡ, phương xa hiện ra một nam nhân mình trần, mặt thộn ra. Nam nhân có nghe lời giải thích của Lăng Hàn nhưng vẫn khó hiểu, gã như gặp quỷ.
Đồ biến thái!
Nói thì đơn giản nhưng muốn ép trận pháp lên đến vượt cực hạn thì phải gánh chịu uy lực cực hạn của đại trận trước, mấy vị tộc lão cũng không thể làm được, chỉ có tộc trưởng đại nhân mới có thể! Người ngoại địa trẻ tuổi này có sức chiến đấu bằng tộc trưởng!