Mục lục
Thần Đạo Đan Tôn - Lăng Hàn (Truyện full tác giả: Cô Đơn Địa Phi)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dù Lăng Hàn yêu nghiệt, bình thường luôn dùng cảnh giới thấp đối đầu với cảnh giới cao nhưng khi thấy một người có tu vi Trúc Cơ đối kháng với cao thủ cảnh giới Hóa Linh lại không rơi vào thế hạ phong khiến hắn chỉ có thể trố mắt nhìn.

Tất cả những điều này lại được thủ vệ nho nhỏ trước mặt làm được.

Này…chẳng phải là thiên tài vô thượng sao?

Nếu thực lực của bọn hắn đạt tới cảnh giới Hóa Linh hay cấp Giáo Chủ thì chắng phải ngay cả Đại Đế cũng sẽ dễ dàng trấn áp sao?

Hiển nhiên, chuyện này không có khả năng xảy ra. Nếu không thì lịch sử đã sớm bị thay đổi.

Thanh niên mặc chiến giáp kia cũng vô cùng bất ngò, mặt hắn tràn đầy sự khiếp sợ. Không ngờ bốn người có tu vi Trúc Cơ liên thủ lại có thể đẩy lui được mình.

Mặt hắn hiện lên vẻ do dự.

Đối thủ quá mức cổ quái khiến cho hắn không biết có nên tiếp tục ra tay hay không.

Rất may, bốn gã thủ vệ kia không có ý định tấn công mà chỉ đứng canh giữ ở cửa ra vào.

Lăng Hàn phát động đồng thuật nhìn về phía bốn gã thủ vệ kia nhưng chỉ thấy được từng đoàn hào quang bàng bạc, vô cùng kỳ quái.

Nếu là bình thường, sau khi dùng đồng thuật thì sẽ nhìn thấy cường độ khí huyết cùng sức sống tính mạng chứ không phải từng đoàn hào quang bàng bạc như vậy.

Bọn hắn…không phải người?

Rất có khả năng như vậy.

Lăng Hàn trong lòng khẽ gật đầu. Nếu như không phải người thì tất nhiên có thể giải thích được vì sao bọn hắn có thể lấy yếu thắng mạnh. Ít nhất cũng đã tìm ra được nguyên nhân.

– Vào thành phải đăng ký.

Một gã thủ vệ nói.

Lăng Hàn đi đến đăng ký báo danh liền cảm nhận được linh hồn của mình bị hạ lạc ấn. Sau đó hắn có thể tiến vào trong thành.

Phía sau hắn, thanh niên mặc chiến giáp kia cũng trở nên trung thực, bắt đầu đăng ký danh tự của mình.

Thành này có chút quỷ dị, vẫn nên phối hợp một chút sẽ tốt hơn.

Trong thành rất náo nhiệt, ven đường có quầy hàng, người đi đường nối liền không dứt, tạo nên rất phồn vinh.

Lăng Hàn dùng đồng thuật quét một cái, lại phát hiện ra tiểu thương, dân chúng trong thành này cũng giống như những thủ vệ kia, đều là từng đoàn từng đoàn vẩn đục hào quang.

Nhưng nếu không dùng đồng thuật nhìn tới thì những người này không khác gì so với người thường.

Lăng Hàn tìm người để tìm hiểu tình huống trong thành rốt cuộc là như thế nào.

Trong thành cũng có rất nhiều người từ bên ngoài đế, thâm chí không thiếu Đế tử.

Cuối cùng Lăng Hàn cũng đã vượt qua biển người trước mặt.

Không phải.

Nghe nói thế hệ hoàng kim đã sớm rời đi, thế hệ bạch ngân, Đế tử bình thường cũng có một ít rời đi, nhưng tại sao những Đế tử này lại lưu lại nơi này?

Bị vây ở đây?

Như vậy có ý nghĩa…

Thành này, dễ vào, dễ ra, tuyệt không có người nào ngăn cản, trước đó thủ vệ cản người đăng ký, thật ra chỉ cần ngươi đăng ký mà thôi.

Nhưng sau khi ra khỏi thành, phía trước sẽ có một vùng đất hắc ám, vừa tiến vào chỗ đó, cho dù là thị lực, cảm giác lực đều sẽ nhận ảnh hưởng nghiêm trọng, như con ruồi không đầu đi lại bên trong.

Trừ phi đốt lên bó đuốc đặc thù mới có thể xua tan hắc ám.

Bó đuốc thế nào?

Chỉ có thể thu mua trong thành, nói cho đúng là phủ thành chủ Lý gia.

Thu hoạch thế nào, mua sao?

Không, là chiến đấu.

Khiêu chiến Lý gia, nhưng nhất định phải vượt cấp mà thắng, vượt qua cấp bậc càng nhiều, đạt được bó đuốc thời gian đốt cháy càng dài.

Chuyện này có tác dụng gì?

Bởi vì vùng đất hắc ám cũng không chỉ có tác dụng cản trở, bên trong còn có rất nhiều thiên tài địa bảo, bởi vậy, bó đuốc thiêu đốt thời gian càng dài sẽ tìm được càng nhiều bảo vật.

Nhưng vấn đề là, khiêu chiến có thể nhiều lần, nhưng cơ hội đạt được bó đuốc chỉ có một lần.

Bởi vậy, ngươi không có khả năng đánh một lần đổi một bó đuốc, sau đó đi dạo trong hắc ám rồi đi ra, sau đó lại đổi một bó đuốc lại tìm một vòng.

Cho nên, người có chí tìm thiên tài địa bảo đều thận trọng, nhất định phải đánh ra chiến tích tốt nhất, lúc này mới đi hối đoái bó đuốc, từ đó gia tăng thu hoạch.

Có chút Đế tử sở dĩ không hề rời đi, là bởi vì bọn họ đang tôi luyện tự thân, muốn lấy trạng thái tốt nhất đi khiêu chiến.

Thì ra là thế.

Lăng Hàn gật đầu, sau đó hắn lộ ra vẻ mặt hưng phấn.

Vùng đất hắc ám có thiên tài địa bảo, với trạng thái của hắn hiện tại, chỉ cần đạt được một viên tiên quả ngũ tinh, phỏng chừng hắn sẽ đạt tới bát biến đỉnh phong.

Đến lúc đó, hắn có thể đẩy ra cánh cửa cửu biến.

Hắn đi tới phủ thành chủ.

Nơi này dễ tìm, mà phủ thành chủ cũng không có thủ vệ sâm nghiêm, bất kỳ người nào cũng có thể tiến vào nhẹ nhõm.

Lăng Hàn tiến vào phủ thành chủ, có thủ vệ tiến lên, cũng dẫn hắn tới diễn võ trường.

Nơi này có thật nhiều kẻ bên ngoài, tất cả đều vây quanh trên diễn võ trường, bên trong diễn võ trường có hai người.

Một là kẻ bên ngoài, một là thổ dân, chỉ cần dùng nhãn thuật nhìn là biết, toàn thân hắn có quần sáng vẫn đục.

Kẻ bên ngoài là một tên đạo tử, Hóa Linh tứ biến, nhưng chiến lực lại đạt đạt tới Hóa Linh lục biến, hắn đang đánh với đối thủ.

Chiến gần nửa ngày, hai người cuối cùng cũng hòa nhau.

Tên đạo tử đổi bó đuốc, hắ không có dừng lại, mang theo bó đuốc rời đi.

Không có ai chặn đánh hắn, bởi vì mọi người đều biết, bó đuốc ràng buộc linh hồn với một người, chỉ có linh hồn lực bản thân mới có thể đốt bó đuốc.

Đương nhiên, cũng có thể bức hiếp hắn dẫn đường.

Nhưng dù sao người ta thực lực mạnh mẽ, thật sự khó tìm người đánh thắng hắn.

– Người kế tiếp.

Người trẻ tuổi phủ thành chủ lên tiếng.

Trong lúc nhất thời, không người trả lời.

Nếu không người xuất chiến, vậy thì hắn tới đi.

Lăng Hàn thả người nhảy vào trong diễn võ trường.

Người trẻ tuổi phủ thành chủ nhìn hắn và nói:

– Hóa Linh bát biến.

Dạng tu vi này cũng làm mọi người khiếp sợ, chỉ cần là thiên tài, cơ bản đều tu ra chín cái Chân Ngã trong Chân Ngã cảnh, khi đó dễ dàng đạt tới cửu biến.

Cho nên nói, bát biến, cửu biến chỉ nói rõ cảnh giới cao, nhưng không liên quan tới thiên tài.

Oanh!

Người tuổi trẻ kia giết tới, hắn đánh nhau với Lăng Hàn.

Hắn vận dụng thực lực bát biến, từng cái linh thân lao tới tấn công Lăng Hàn.

Lăng Hàn chỉ tùy ý đón đỡ, hắn cảm thấy hứng thú với thổ dân, muốn xem hắn thế nào.

Bởi vậy, hắn nhẫn nại nên đấu với người trẻ tuổi kia.

– Ai, quá yếu.

– Cảnh giới giống nhau lại đánh phí sức như thế, ha ha, hắn còn mặt mũi chạy tới.

– Quá buồn cười.

Mọi người đều lắc đầu, cảm thấy thực lực Lăng Hàn quá yếu.

Chiến rất lâu, Lăng Hàn đã nhìn thấu đối thủ và xuất ra một quyền.

– Hóa Linh thất biến.

Người tuổi trẻ kia chỉ vào Lăng Hàn.

A?

Lăng Hàn kinh ngạc phát hiện, một linh thân của hắn bị giam cầm, không cách nào lại phát huy ra lực lượng.

Tu vi của hắn bị giam cầm còn thất biến..

Có ý tứ.

Rõ ràng đối thủ này không có mạnh hơn hắn lại có thể tuỳ tiện áp chế tu vi của hắn.

Tuyệt không phải người.

Lăng Hàn nói thầm trong lòng, sinh linh bình thường tuyệt đối không thể dễ dàng áp chế tu vi của hắn, chí ít cũng phải là Tôn Giả mới có thể làm được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK