Mục lục
Thần Đạo Đan Tôn - Lăng Hàn (Truyện full tác giả: Cô Đơn Địa Phi)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiện tại Hồng Vân Thạch trên người hắn càng lúc càng nhiều, khiến cho hắn cũng không lại đi dây dưa ở điểm này.

Tin tưởng, sau khi hắn tiêu hao những Hồng Vân Thạch này, khí lực của hắn liền có thể đẩy mạnh đến Thông Mạch Cảnh cực hạn.

Một ngày đi xuống, bọn họ lại không thể gặp phải một con yêu thú thật sự nào, dẫn đến tối đó đã không có đồ ăn. Hoán Tuyết liền xung phong nhận việc, tiếp tục đi tìm con mồi.

Lăng Hàn suy nghĩ một chút, gật đầu đáp ứng.

Tiểu thị nữ cũng có thể dần dần bồi dưỡng năng lực độc lập tự chủ, không thể luôn trông cậy vào hắn.

Hắn đốt đống lửa, thầm nghĩ sau khi có pháp khí không gian, hắn có thể mang theo các loại gia vị, cũng không cần lo lắng ăn cái gì cũng không có mùi.

Ừ?

Cũng không lâu lắm, hắn nhìn thấy được phía xa có một người bay xẹt tới, tốc độ rất nhanh. Thời điểm vừa nhìn thấy được hắn, hắn vẫn chỉ là một điểm đen nhỏ. Nhưng chỉ trong thời gian một cái nháy mắt, người này đã tới gần.

Một người trẻ tuổi dáng người cao ráo, diện mạo tương đối anh tuấn. Đó chính là Hồng Thiên Lượng.

Hồng Thiên Lượng hiện tại rất nôn nóng.

Hắn tìm cả ngày, lại căn bản không có tìm được Hoán Tuyết và người tuổi trẻ kia,. Hắn bất đắc dĩ, lại dùng quang não liên lạc bên ngoài, để người ta lại giúp hắn định vị một chút. Đối phương tuy rằng làm thay hắn, nhưng cũng nói, đây là một lần cuối cùng.

Chờ tin tức qua, Hồng Thiên Lượng lại sửng sốt. Đối phương lại có thể ở phía sau của hắn.

Hắn vội vàng chạy trở về, tâm trạng lại lo lắng không yên. Hiện tại cũng đã qua hơn một ngày, người kia có thể hay không đã mò lấy Dưỡng Nguyên Hồ Lô phương pháp sử dụng, thậm chí phát hiện hắn ở pháp khí không gian ở ngoài cường đại hơn tác dụng.

Vèo, Hồng Thiên Lượng sốt ruột ngừng lại.

Hắn nhìn lướt qua Lăng Hàn, dùng một tấm hình do quang não chiếu hình ra, nói:

- Ngươi đã từng nhìn thấy nữ tử này chưa?

A, đây không phải là Hoán Tuyết sao?

Lăng Hàn kinh ngạc. Tại sao đối phương phải tìm Hoán Tuyết? Chẳng lẽ ở trog đoàn người, vừa liếc mắt nhìn một cái, đã thích rồi sao?

Không thể nào đâu. Không phải Lăng Hàn coi thường Hoán Tuyết. Nhưng đối phương là nhị tôn của Hồng thái sư, thiên phú võ đạo hình như cũng rất yêu nghiệt. Lăng Hàn tự cảm thấy lấy thân phận và địa vị của hắn bây giờ, thị nữ của mình còn chưa đủ để Hồng Thiên Lượng nhìn vào trong mắt.

Hơn nữa, Hoán Tuyết cũng không phải loại vẻ đẹp nữ hoàng tuyệt sắc khiến cho người ta say mê.

Vậy tại sao đối phương lại muốn tìm Hoán Tuyết?

- Hỏi ngươi, ngươi đứng ngây ra đó làm gì?

Hồng Thiên Lượng bất mãn nói.

Tuy rằng lần này hắn tham gia thí luyện, nhưng sự thực hắn lại không có để bất kỳ một chuẩn học viên nào vào mắt. Theo hắn thấy, những người này căn bản không xứng là đối thủ của hắn. Sau này cũng không xứng làm bạn học của hắn.

Mục tiêu của hắn, chỉ là Dưỡng Nguyên Hồ Lô. Thuận tiện cầm chút Hồng Vân Thạch.

Lui thêm bước nữa, Hồng Vân Thạch đối với phần lớn mọi người đều không trân quý. Có thể làm tôn tử của Hồng thái sư, cũng như vậy. Dù sao những Hồng Vân Thạch này đều không phải quá mức tinh thuần. Căn bản không thể so sánh cùng loại với Kim Cương đại soái trước đây nhận được.

Lăng Hàn thở dài. Hắn thật sự không muốn chủ động gây phiền toái. Ai bảo thái độ của đối phương cao ngạo như thế. Hắn sao có thể nhịn được cơn tức này.

- Ha hả, đây là thái độ của ngươi khi hỏi người khác sao?

Hắn thản nhiên nói.

Hồng Thiên Lượng không khỏi sửng sốt. Tiểu tử này oán giận mình sao?

Lại còn có người dám cùng mình đối nghịch?

Mới mẻ.

Sự thực, hắn không phải là người rất không nói lý. Thân là tôn tử của Hồng thái sư, gia giáo của hắn tuyệt đối là nhất lưu. Chỉ là hắn đứng rất cao, bình thường vẫn được người người a dua nịnh hót. Khó tránh khỏi khiến cho hắn dưỡng thành một vài thói xấu.

Hắn nghiêm mặt, nói:

- Xin lỗi, là ta quá gấp.

Lăng Hàn có chút kinh ngạc. Đối phương lại có thể biết nói lời xin lỗi?

Xem ra, vẫn là một người có thể cứu được.

Hắn gật đầu, nói:

- Lời xin lỗi được tiếp nhận. Ngươi có thể đi.

- A.

Hồng Thiên Lượng gật đầu, đi nhanh đi về phía trước. Nhưng sau khi đi mấy bước, hắn đột nhiên phản ứng lại.

Không đúng. Hắn không phải đang hỏi đối phương sao? Tại sao nói lời xin lỗi xong liền đi?

Ý thức được có điểm không đúng, Hồng Thiên Lượng chợt xoay người lại. Ánh mắt hắn vừa liếc qua, lại nhìn thấy bên thắt lưng của Lăng Hàn có treo cái hồ lô màu xanh.

Hắn mặc dù không có tận mắt nhìn thấy Dưỡng Nguyên Hồ Lô thật sự, nhưng một lòng một dạ tìm kiếm. Hắn lập tức theo bản năng nghĩ tới phương diện kia.

- Ngươi là bạn đồng hành của Hoán Tuyết?

Hắn lớn tiếng nói.

Hắn không thể xác định. Những lời này là đang lừa gạt Lăng Hàn.

Lăng Hàn vốn thể phủ nhận. Nhưng hắn sợ cái gì?

- Sai, không phải là bạn đồng hành. Nàng là thị nữ của ta.

Hắn thản nhiên nói.

- Hóa ra ngươi là người đã giết chết yêu xà trong hồ kia!

Hồng Thiên Lượng chỉ vào Lăng Hàn nói.

Lăng Hàn nhíu mày. Đối phương lấy cái này ra nói để làm gì?

Lẽ nào con rắn này là do nhà hắn nuôi sao?

- Có liên quan gì tới ngươi?

Lăng Hàn hỏi.

Hồng Thiên Lượng lộ ra vẻ tươi cười. Hiện tại hắn đương nhiên có thể khẳng định, hồ lô Lăng Hàn treo bên thắt lưng là Dưỡng Nguyên Hồ Lô hắn đau khổ tìm kiếm.

Rất tốt. Cuối cùng đã tìm được.

- Giao ra cái hồ lô này.

Hắn thản nhiên nói.

Lăng Hàn vốn cảm thấy đối phương cổ quái, lại có thể tìm Hoán Tuyết. Hiện tại đối phương vừa nói như vậy, hắn có thể xâu chuỗi mọi chuyện.

Mục đích của đối phương là hồ lô màu xanh. Nhưng ở dưới hồ lớn, hắn không có tìm được. Hắn liền hỏi bảy người nằm bên hồ. Bởi vì bảy người kia chỉ gặp qua Hoán Tuyết và Cát Thu Lĩnh, cho nên người Hồng Thiên Lượng muốn tìm là Hoán Tuyết.

Hắn cười, nói:

- Dựa vào cái gì?

- Bởi vì ngươi không giao cho ta, ta sẽ đánh tới khi ngươi cam tâm tình nguyện giao cho ta.

Hồng Thiên Lượng nói, tràn đầy tự tin.

Nói đến thực lực võ đạo, trừ ca ca hắn yêu nghiệt đến mức không nên tồn tại ở nhân gian, hắn không cho rằng trong cùng giai có ai có thể sánh ngang cùng với mình.


Lăng Hàn cười ha ha. Uy hiếp như vậy không phải là xuất từ miệng hắn sao?


- Tốt. Tới chiến.


Hắn ngoắc ngoắc ngón tay.


Hồng Thiên Lượng không lập tức ra tay. Hắn chỉ là rất thích thể hiện nói:


- Cần gì chứ? Ngươi bây giờ giao hồ lô cho ta, ta còn có thể kết giao với một người bạn như ngươi. Nếu không, ngươi sẽ mất đi nhân tình của ta t, còn có thể bị đánh một trận.


- Có người nói với ngươi, thích thể hiện sẽ bị sét đánh hay không?


Lăng Hàn có lòng tốt nhắc nhở.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK